Truyện Ma Miếu Hoang – Phần 1: Đêm Trú Mưa Định Mệnh Và Lời Cảnh Báo Oan Hồn

Truyện Ma Miếu Hoang – Phần 1: Đêm Trú Mưa Định Mệnh Và Lời Cảnh Báo Oan Hồn

Truyện Ma Miếu Hoang – Phần 1: Đêm Trú Mưa Định Mệnh Và Lời Cảnh Báo Oan Hồn

Mùa mạt vận luôn mang theo sự hỗn loạn và bất an. Ban ngày, triều đình suy yếu khiến trộm cướp lộng hành. Đêm xuống, người ta phải đối mặt với nỗi sợ hãi từ thế lực vô hình. Trong bối cảnh tối tăm đó, Đỗ Văn Năm, một kẻ buôn bán vũ khí, phải đối diện với số phận tại một nơi linh thiêng nhưng lạnh lẽo. Truyện Ma Miếu Hoang – Phần 1 mở ra hành trình kinh hoàng này. Anh Năm cần tìm chỗ trú thân. Ngôi miếu hoang trở thành cái bẫy vô hình. Câu chuyện này chạm đến những khía cạnh sâu xa của tín ngưỡng dân gianluật nhân quả. Nó cũng đặt ra câu hỏi về ranh giới giữa người sống và linh hồn lang thang.

Truyện Ma Miếu Hoang – Phần 1: Đêm Trú Mưa Định Mệnh Và Lời Cảnh Báo Oan Hồn

Bối Cảnh Loạn Lạc Và Chuyến Hành Trình Của Đỗ Văn Năm

Thời loạn lạc khiến lòng người thay đổi nhanh chóng. Kẻ hiền lành trở nên ranh ma, tìm mọi cách kiếm lời. Tốt quá chỉ chuốc lấy thiệt thân. Đỗ Văn Năm từng làm nghề mài dao kéo. Anh đã nhanh chóng chuyển sang bán đao kiếm. Mặc dù triều đình cấm, nhu cầu vũ khí trong thời loạn tăng cao. Việc buôn bán này giúp anh phất lên. Anh coi đó là sự thức thời.

Cơn mưa định mệnh và ngôi miếu hoang giữa đồng

Ngày hôm đó, anh Năm bán hết sạch hàng trên trấn. Lòng anh vui mừng vì tiền bạc đầy túi. Khi anh rời trấn về làng, trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn. Cơn mưa xối xả, trắng xóa cả cánh đồng. Sấm sét liên hồi rạch ngang bầu trời đêm.

Anh Năm hốt hoảng tìm nơi trú ẩn. Xa xa, anh may mắn thấy một ngôi nhà nhỏ. Anh chạy vội đến đó. Vừa bước chân qua hiên, anh nhận ra đó không phải nhà ở. Đây là một ngôi miếu.

Miếu thường được xây ở đầu làng hoặc gần nghĩa trang. Mục đích là thờ cúng thần linh hoặc quỷ thần địa phương. Ngôi miếu này nằm trơ trọi giữa đồng không mông quạnh.

Anh Năm người ướt sũng bước vào bên trong. Cảnh vật tối tăm và đổ nát. Mái nhà xập xệ, tơ nhện giăng kín. Bát hương trơ trọi chỉ còn vài que nhang cụt. Trên bàn thờ cũng không có tượng thần. Anh thầm nghĩ đây là một miếu hoang bị bỏ lại.

Anh Năm ngồi xuống hiên chờ mưa tạnh. Anh thọc tay vào túi tiền, lắng nghe tiếng xu leng keng. Số tiền này đủ cho anh sống vài tháng. Anh tự mãn với sự may mắn của mình. Anh tự hỏi toán người mua đao kiếm sẽ dùng chúng làm gì. Nhưng anh gạt đi. Việc của họ, anh không bận tâm.

Truyện ma Miếu Hoang – phần 1 tái hiện lại cảnh một miếu hoang giữa cánh đồng vào đêm mưa giông, nơi trú ẩn đầy bí ẩn.

Truyện Ma Miếu Hoang – Phần 1: Đêm Trú Mưa Định Mệnh Và Lời Cảnh Báo Oan Hồn

Những Dấu Hiệu Kỳ Bí: Miếu Hoang Nhưng Có “Người” Sống

Trong lúc mải suy nghĩ, một bóng người khác chạy tới. Người này cũng ướt nhẹp. Anh Năm giấu túi tiền vào cạp quần. Người mới đến là một bác bán hàng rong lớn tuổi. Trên vai bác là gánh hàng đã vơi. Khuôn mặt bác hằn rõ dấu vết gian khổ.

Bác hàng rong chào anh Năm. “Mưa to quá, anh nhỉ?” Bác ta vừa vắt nước từ vạt áo vừa nói. Anh Năm gật đầu, hỏi về hành trình của bác. Bác đáp vừa sang làng bên bán bánh gai, về làng không kịp. Bác chỉ tay về phía xa, nơi có lũy tre làng, rồi bước vào miếu.

Lời cảnh báo rùng rợn của người bán hàng rong

Bác hàng rong quỳ xuống, xầm xì khấn vái. Hành động này khiến anh Năm tò mò. Anh hỏi: “Đây là miếu bỏ hoang phải không bác?”

Bác hàng rong lạy xong, đứng lên, quay ra nói. Giọng bác nhỏ đi, đầy ẩn ý. “Miếu thì bỏ hoang, nhưng bên trong vẫn có ‘người’ sống.”

Anh Năm rùng mình, hỏi lại ý của từ “người”.

Bác hàng rong đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Bác bước ra hẳn mái hiên bên ngoài, cố gắng đứng xa ngôi miếu nhất. Bác vẫy anh Năm ra theo. Bác nói nhỏ, vẻ sợ hãi: “Anh ở xa không biết, chứ miếu này có ma.”

Anh Năm vốn không tin chuyện ma quỷ. Anh chưa từng chứng kiến. Anh hỏi lại bác hàng rong đã thấy bao giờ chưa.

Truyền thuyết về hồn ma dụ người lạc lối

Bác hàng rong run sợ kể. Người quanh vùng này đều biết về ngôi miếu có ma này. Từ nhỏ họ đã được các cụ già kể cho nghe. Bác nhớ lại một câu chuyện. Từng có người xa xứ ngủ qua đêm ở miếu. Nửa đêm, người đó nghe thấy tiếng gọi.

Người ấy tưởng mẹ già ở quê gọi mình. Anh ta liền đi theo tiếng gọi. Cuối cùng, anh ta về đến nhà. Mẹ già đang đợi ở cửa. Anh ta chạy lại ôm mẹ. Mẹ già xoa đầu anh. Anh chợt ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm. Mùi như xác động vật thối rữa.

Anh ngước mặt lên nhìn. Mẹ già đôn hậu đã biến thành một bộ xương phân hủy. Anh ta nhận ra mình đang nằm trong lòng bộ xương đó, ngay trong ngôi miếu hoang này. Bác hàng rong không rõ kết cục của người này.

Bác cũng kể đôi lần đi ngang qua miếu vào tối muộn. Khi thì bác nghe tiếng khóc ai oán. Lúc lại thấy ánh nến nhập nhoạng như có người bên trong. Bác khẳng định đó là ma quỷ trêu mình. Bác chỉ biết quay đầu bỏ chạy. Anh Năm nhìn vào bên trong tối tăm. Anh bắt đầu cảm thấy rùng mình.

Hai người im lặng ngồi ở mái hiên. Họ nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài trời. Trời đã tối hẳn. Anh Năm cảm thấy đói meo. Bụng anh cồn cào vì đã quá giờ ăn tối.

Bác bán hàng rong chìa tay đưa cho anh một chiếc bánh gai nóng hổi. Anh Năm nhận lấy, cảm ơn. Chiếc bánh giúp anh đỡ đói. Bác hàng rong mong mưa sớm tạnh. Bác không muốn ở lại đây đêm nay.

Sự tương phản giữa sự ấm áp của chiếc bánh gai và không khí lạnh lẽo, ma mị trong Truyện ma Miếu Hoang – phần 1.

Đêm Kinh Hoàng: Những Cám Dỗ Và Tiếng Gọi Oan Hồn

Mong muốn của bác hàng rong không thành hiện thực. Mưa vẫn xối xả suốt đêm. Cả hai mệt mỏi vì ngồi chờ đợi quá lâu. Cơn mưa không có dấu hiệu kết thúc.

Anh Năm đánh bạo bước vào miếu. Anh tìm thấy một bao diêm nhỏ và đế đèn cầy. Anh đánh lửa lên thắp sáng. Ánh đèn cầy vàng vọt xua đi chút lạnh lẽo. Dù bụi bặm và đổ nát, ngôi miếu mang lại cảm giác ấm áp hơn ngoài trời mưa.

Anh Năm ngồi xuống một góc, định chợp mắt. Bác hàng rong bước vào. Bác cảnh báo anh Năm. “Anh đừng ngủ ở đây. Ngủ ở đây sẽ bị ma quỷ bắt mất hồn đấy.”

Anh Năm quá mệt mỏi. Anh hỏi làm sao có thể đi được trong cơn mưa này. Bác hàng rong đề nghị chia ca ngủ. Một người ngủ, người kia thức canh. Nếu có chuyện, người thức canh sẽ gọi người kia dậy. Như vậy sẽ tránh bị ma quỷ bắt hồn.

Anh Năm thấy hợp lý và đồng ý. Anh sẽ ngủ đến nửa đêm. Sau đó bác hàng rong sẽ gọi anh dậy đổi ca. Anh quá mệt để bận tâm chuyện ma quỷ nữa. Có người canh gác cũng khiến anh yên tâm phần nào.

Mùi thơm thức ăn lạ lùng giữa đêm tối

Anh Năm vừa thiu thiu ngủ thì tỉnh giấc. Một mùi thơm xộc vào mũi anh. Anh hỏi bác hàng rong có ngửi thấy không. Bác hít hít rồi lắc đầu.

Anh Năm bảo mùi thơm như có ai đang nấu nướng gần đây. Bác hàng rong rùng mình. Bác nói làm gì có nhà cửa nào ở giữa đồng hoang mà nấu nướng. Bác nghi ngờ đó là ma trêu. Bác giữ anh lại, không cho anh đi tìm.

Anh Năm đành ngồi lại. Một chiếc bánh gai không đủ làm anh no. Mùi thức ăn giữa đêm khiến bụng anh cồn cào. Tuy nhiên, anh nằm xuống chợp mắt tiếp.

Tiếng gọi tên của người đã khuất

Anh Năm lại tỉnh giấc. Lần này anh nghe thấy ai đó gọi tên mình. Giọng nói thật quen thuộc, cứ như bố anh gọi. Anh bật dậy, nhìn xung quanh. Bác hàng rong hỏi có chuyện gì.

Anh Năm kể về tiếng gọi. Bác hàng rong hỏi bố anh còn sống không. Anh Năm lắc đầu. Bố anh đã mất chín năm trước.

Bác hàng rong xua tay, khẳng định đó là ma trêu. Bác căn dặn anh cẩn thận. Nghe tiếng gọi thì tuyệt đối không được đáp lời. Đáp lời sẽ bị mất hồn. Anh Năm nghe lời, nằm xuống cố ngủ.

Hình ảnh đứa trẻ chạy ngang hiên miếu

Lần này anh ngủ lâu hơn một chút. Anh bị đánh thức bởi tiếng kêu của bác hàng rong. Anh mắt nhắm mắt mở hỏi chuyện gì.

Bác hàng rong chỉ ra cửa. “Ở ngoài đó. Tôi vừa thấy một đứa trẻ con chạy qua.”

Anh Năm thoáng chút sợ hãi. Anh ngồi dậy. Ba lần tỉnh giấc khiến anh không muốn ngủ nữa. Anh đề nghị bác hàng rong ngủ, để anh thức canh.

Bác hàng rong do dự. Bác thú nhận mình sợ ma quỷ, không dám ngủ ở đây. Bác nói anh Năm cứ ngủ đi, để bác trông cho.

Cuộc Đối Thoại Ẩn Ý Và Sự Mệt Mỏi Cùng Cực

Anh Năm thở dài. Anh muốn có chén chè tươi. Anh đứng dậy nhìn ra ngoài hiên. Mưa đã ngớt. Có thể ra ngoài được rồi. Bác hàng rong ngăn lại. “Giờ khuya lắm rồi, chớ nên ra đường. Giặc cướp khắp nơi.”

Anh Năm thấy bác nói có lý. Anh quay vào trong. Anh ngồi đối diện với bác hàng rong. Anh Năm bắt đầu hỏi chuyện gia đình bác.

Sự thật đằng sau gánh hàng rong

Bác hàng rong gầy gò, khuôn mặt nhăn nheo. Dưới ánh đèn cầy, khuôn mặt bác trông như một chiếc đầu lâu. Bác kể nhà còn đủ cả. Bố mẹ già yếu bệnh tật. Vợ chồng còn phải nuôi đàn con nheo nhóc.

Anh Năm hỏi bán bánh gai liệu có đủ nuôi con. Bác hàng rong nhăn mặt lắc đầu. Vợ bác phải trồng rau bán ngoài chợ. Hai vợ chồng cố gắng lắm.

Bác ngập ngừng nhắc đến hai cụ già. Bác nói hai cụ đã già cả, lú lẫn lắm rồi. Anh Năm không biết nói gì.

Bác hàng rong lại hỏi chuyện anh Năm. Anh Năm kể mình đi khỏi quê từ năm mười bảy tuổi. Anh làm thuê, giờ buôn bán nhỏ. Anh chưa lập gia đình.

Bác hàng rong hỏi anh bán gì. Anh Năm thoáng suy nghĩ. Anh không muốn nói mình bán đao kiếm. Anh nói dối là bán nồi niêu xoong chảo cũ.

Bác hàng rong bảo hôm nào qua mua nồi. Bác xin anh giảm giá. Anh Năm nhận lời. Trong lòng anh thấy hổ thẹn.

Hai người nói thêm vài câu chuyện nữa. Cơn buồn ngủ ập đến với anh Năm. Mắt anh díp lại. Anh nằm ra và ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Giấc ngủ sâu và cơn ác mộng kinh hoàng

Anh Năm mộng thấy mình đang ở một cung điện tráng lệ. Nhưng cung điện lại giống hệt ngôi miếu hoang này. Nó được mở rộng, sửa sang và dát vàng bạc. Mạng nhện không còn. Thay vào đó là đèn đuốc lộng lẫy. Nó giống một biệt phủ xa hoa.

Anh thấy một gia đình ba người. Hai người lớn và một đứa trẻ con. Họ ngồi chụm đầu vào nhau. Họ cười khúc khích như đang giấu diếm điều gì đó.

Anh Năm tò mò bước đến gần. Anh đặt tay lên vai người đàn ông, định gọi hỏi. Anh vừa kéo ra, đầu người đàn ông rụng xuống. Xác anh ta đổ gục vào người anh.

Người đàn bà cũng đã chết. Xác ngã ngửa ra. Trên bụng bà có vết dao khoét sâu. Máu me đầm đìa, ruột gan lòi ra ngoài.

Anh Năm kinh hãi. Anh muốn hét lên nhưng không ra tiếng. Anh định bỏ chạy. Cơ thể anh cứng đờ như hóa đá.

Đứa trẻ quay lưng vào anh. Nó từ từ quay ra. Đứa trẻ không có mặt. Nó không có mắt, mũi, mồm. Nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng nó cười khanh khách.

Trận Chiến Trong Mộng Và Sự Can Thiệp Của Thế Lực Vô Hình

Trong giấc mộng, đứa trẻ không mặt cầm một con dao găm. Anh Năm nhìn kỹ cán dao. Trên đó khắc chữ “Năm”. Chính là chữ anh vẫn khắc lên đao kiếm mình bán.

Đứa trẻ lao vào anh. Nó đâm dao tới tấp. Anh Năm sợ hãi tột độ. Anh hét lớn. Anh vung tay lên chống cự đứa trẻ.

Đúng lúc đó, tay anh gạt trúng một lưỡi dao. Dao cắt vào tay, máu chảy ra. Anh Năm bừng tỉnh. Anh chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Tay anh đang chảy máu. Con dao bị hất tung sang một bên. Bác bán hàng rong ngồi sừng sững trước mặt anh. Mắt bác trợn ngược. Vừa thấy anh tỉnh, bác lao vào bóp cổ anh Năm. Anh không kịp phản kháng.

Bát hương vỡ và sự xuất hiện bí ẩn trên bàn thờ

Một tiếng động lớn vang lên. Cả hai đều dừng lại, quay đầu nhìn. Đó là tiếng vỡ của một món đồ sành sứ.

Họ nhìn ra, thấy bát hương trên bàn thờ đã vỡ tan tành. Nhưng đáng sợ hơn. Cả hai nhìn lên bàn thờ. Một bóng đứa trẻ đang ngồi chồm chỗm ở đó.

Bác bán hàng rong kinh hãi tột độ. Bác bật dậy, bỏ chạy ra khỏi miếu. Anh Năm nhìn theo. Rồi anh quay lại bàn thờ. Bóng đứa trẻ đã biến mất.

Anh chồm dậy. Anh nhìn con dao nằm lăn lóc gần đó. Anh thấy tên mình khắc trên cán dao. Anh đá mạnh con dao, cố gắng đẩy nó bay đi càng xa càng tốt.

Hồi kết phần 1: Lời tạ ơn và sự thay đổi nhân sinh quan

Trời lúc này đã tờ mờ sáng. Anh Năm đến trước bàn thờ. Anh quỳ lạy sùm sụp. Anh tin rằng có một thế lực đã can thiệp, cứu anh đêm qua. Dù đó là thần linh hay quỷ thần địa phương, họ đã bảo vệ anh.

Khi mặt trời lên, anh rời khỏi miếu hoang. Anh đi mua một bát hương mới và nén nhang. Anh quay trở lại miếu. Anh thắp nhang trên bàn thờ. Anh vái lạy rồi bỏ đi.

Những ngày còn lại trong cuộc đời, anh Năm không còn bao giờ đụng đến dao, đao, kiếm nữa. Anh từ bỏ nghiệp sát sinh. Bài học về lòng tham, sự hổ thẹn, và sự can thiệp của thế giới tâm linh đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời anh. Ngôi miếu hoang trở thành nơi chứng kiến sự thay đổi lớn nhất trong tâm hồn Đỗ Văn Năm.

Câu chuyện này là lời nhắc nhở sâu sắc về nhân quả luân hồi và sự hiện diện của những điều vượt ngoài tầm hiểu biết.


Truyện ma Miếu Hoang – phần 1 đã khép lại với sự tỉnh ngộ của Đỗ Văn Năm. Từ một kẻ kiếm lời trong loạn lạc, anh đã thề tránh xa nghiệp sát sinh. Anh Năm nhận ra rằng sự can thiệp của thế lực vô hình tại ngôi miếu hoang đã cứu anh thoát khỏi hiểm nguy. Dù không thấy rõ mặt kẻ đã cứu mình, hành động của anh Năm, từ bỏ buôn bán vũ khí và thiết lập lại bát hương, thể hiện lòng thành kính và sự tôn trọng đối với tín ngưỡng. Câu chuyện nhấn mạnh rằng, trong thời mạt vận, sự thật và lời dối trá, người sống và linh hồn, luôn xen lẫn nhau một cách đáng sợ.


Tác giả: Anh Đinh (Dựa trên bản gốc và mở rộng nội dung)

Mục nhập này đã được đăng trong Bí ẩn. Đánh dấu trang permalink.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *