Cuộc hành trình tìm kiếm sự thật và chuộc lỗi đạt đến đỉnh điểm trong Truyện Ma Vong Hồn – Tập 35. Đây là chương hé lộ toàn bộ bí mật đằng sau vụ mất tích bí ẩn của nhân vật chính, đồng thời giải mã những oan hồn đeo bám suốt series. Tập cuối cùng này không chỉ là lời giải cho những nút thắt cốt truyện mà còn là bài học sâu sắc về nghiệp báo, tình yêu và sự tha thứ vượt qua ranh giới sinh tử, mở ra cánh cửa dẫn đến một cuộc sống mới cho những người còn lại sau khi đối mặt với thế lực siêu nhiên. Nỗi đau tưởng chừng tận cùng lại chính là bàn đạp cho một khởi đầu đầy hy vọng.
Ám Ảnh Dưới Tác Dụng Thuốc An Thần
Nửa đêm, Thiên Thiên tỉnh giấc sau liều thuốc an thần nặng. Giọng nói kích động của An Dĩ Phong lập tức xé tan màn đêm yên tĩnh. Sự sống còn của đứa con là ưu tiên hàng đầu, một tia hy vọng mong manh sau chuỗi ngày đau thương.
Bác sĩ khẳng định thai nhi không sao, nhưng cảnh báo về việc kiểm soát tâm lý. Thiên Thiên nhắm mắt lại. Cô khao khát tất cả chỉ là giấc mơ. Cô mong người ngồi bên cạnh mình là Hàn Trạc Thần, chứ không phải An Dĩ Phong.
Cô tỉnh lại vài lần. An Dĩ Phong vẫn kiên nhẫn bên cạnh. Anh hỏi han cô đói không, có khó chịu không. Cô đều lắc đầu, cầu xin thêm một chút thời gian để trốn tránh thực tại. Cô không mệt mỏi thể xác. Nỗi kiệt sức tinh thần mới là điều đáng sợ nhất.
Di Nguyện Cuối Cùng Và Âm Mưu Chuyển Giao Quyền Lực
Một buổi sáng sớm, một âm thanh xa lạ vang lên. Vị luật sư yêu cầu cô ký tên vào di chúc của Hàn Trạc Thần. Di chúc quy định Thiên Thiên thừa kế một nửa tài sản. An Dĩ Phong từ bỏ quyền thừa kế của mình. Thiên Thiên trở thành người thừa kế duy nhất.
Cô quay sang An Dĩ Phong, ánh mắt đầy nghi hoặc. Anh giải thích mục đích. Anh muốn chứng minh anh không bao giờ giết Hàn Trạc Thần vì tiền. Điều này làm cô nhẹ nhõm.
Thiên Thiên từ chối ký. Việc ký tên đồng nghĩa với việc chấp nhận sự thật Hàn Trạc Thần đã chết. An Dĩ Phong tức giận, thúc giục cô ký nhanh. Anh nói việc cô ký hay không cũng không thể khiến anh ta sống lại.
Thiên Thiên mệt mỏi nhìn lướt qua văn bản. Tờ giấy trên cùng đề rõ: “Nếu tôi gặp chuyện không may, cho dù nguyên nhân chết thế nào, một nửa tài sản đứng tên tôi sẽ để lại cho con gái tôi, Hàn Thiên Vu, một nửa khác sang tên An Dĩ Phong.” Ngày ký là ngày sau khi cô dùng dao đâm anh.
Nước mắt cô tuôn trào, làm ướt tên anh trên di chúc. Anh biết cô muốn giết anh. Anh biết anh sẽ gặp điều không may. Nhưng anh vẫn ký. Điều anh muốn nói là anh không tiếc mạng sống vì cô. Anh chỉ hận cô lừa dối anh.
Ký xong, cô không còn muốn ngủ nữa. Sự thật cần phải đối diện. Hàn Trạc Thần đã đi. Không thể lừa dối bản thân thêm nữa.
Luật sư tiếp tục đưa cho cô tập văn bản thứ hai. An Dĩ Phong muốn giúp cô xử lý mọi việc hậu sự. Anh muốn cô nhượng quyền cho anh ta. Mục đích là chuyển đổi toàn bộ tài sản thành tiền mặt. Số tiền sẽ được gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ để tiện quản lý. Cô đồng ý và ký tên mà không hề suy nghĩ.
Sự Thật Đằng Sau Kế Hoạch Chết Giả
Sau khi ký xong, Thiên Thiên muốn đi nhìn Hàn Trạc Thần lần cuối. An Dĩ Phong ngăn lại. Anh lo lắng cô sẽ bị kích động, ảnh hưởng đến đứa bé. Cô gật đầu chấp nhận.
Cô đột nhiên nhớ đến món quà anh từng tặng. Cô muốn tập giấy ăn hoa hồng nhạt mà anh đã tặng. Anh sai vệ sĩ đi lấy ngay lập tức. Món quà anh tặng là giấy vệ sinh. Hóa ra, nó là để lau nước mắt.
Cô ôm gói giấy vệ sinh, khóc suốt cả ngày. Cô nhận ra sự trớ trêu của số phận. Mỗi khi cô quyết tâm buông bỏ thù hận, anh lại bỏ rơi cô. Cô luôn dại dột quay lại, lặp đi lặp lại lỗi lầm cũ.
Khóc xong, cô lau nước mắt. Cô nói với An Dĩ Phong cô muốn ăn gì đó. Anh lập tức bảo người đi mua đồ bổ dưỡng. Phòng bệnh nhanh chóng bày đầy các loại đồ ăn tốt cho thai nhi. Cô ăn không biết mùi vị gì. Cô chỉ biết những thứ này tốt cho con cô.
Đêm khuya, chỉ còn An Dĩ Phong. Anh hỏi thẳng cô vì sao muốn tự sát. Anh hỏi cô không hận Hàn Trạc Thần sao khi anh ta đã giết cả gia đình cô.
“Hận!” Cô khẳng định. Cô tận mắt thấy cái chết thảm của cha mẹ, anh trai. Sao có thể không hận.
Anh ta nói cô nên vui mừng. Cô rút giấy lau nước mắt. Cô biết anh sẽ không tin. Cô cũng không tin có ai lại yêu kẻ thù. Nhưng cô đã yêu. Từ năm mười lăm tuổi, lời nói “Em là của tôi…” đã khiến cán cân trong lòng cô chao đảo.
Tình yêu và thù hận giằng xé. Khi sang Anh quốc, cô tưởng mình đã buông xuống được. Nhưng trở về, cô vẫn giẫm lên vết xe đổ. Cô biết rõ không thể có kết quả tốt.
An Dĩ Phong hỏi liệu cô có thể buông xuống thù hận không. Cô trả lời buông hay không buông còn có ý nghĩa gì nữa. Cô ôm gói giấy vệ sinh, chui vào chăn. Cô muốn ngủ.
An Dĩ Phong hứa: “Ngủ dậy tôi dẫn cô đi nhìn Thần ca.” Cô đáp lại bằng một tiếng “Ừ”.
Sự Thanh Tẩy Nghiệp Chướng Tại Nghĩa Trang U Ám
Trong đêm đen tĩnh lặng, Thiên Thiên nằm trên giường bệnh. Cô nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ từ toilet. Trái tim cô lạnh lẽo chưa từng có.
“Anh yên tâm, em từ bỏ quyền thừa kế. Cảnh sát sẽ không hoài nghi em nữa. Tối đa là tố cáo em gây cản trở thi hành công vụ.” Giọng An Dĩ Phong mang ý cười đắc chí. Sự tiều tụy và lo âu ban ngày hoàn toàn biến mất.
Anh ta đang nói về việc bán hết tài sản, cổ phần. Mọi thứ được chuyển nhượng. Cô đã ký. Pháp luật không còn vấn đề gì. Anh còn lén rút lại mười triệu dollar tiền mặt. Số tiền đủ để họ tiêu xài vài năm.
Thiên Thiên nhận ra cô đã ký vào cái gì. Cô không hề biết. Đây là một âm mưu được sắp đặt tinh vi.
Cô xuống giường, lặng lẽ ra khỏi phòng. Đêm đen như mực. Cô chân trần lạnh run. Lần đầu tiên cô nhớ Hàn Trạc Thần nhiều đến vậy.
Cô bắt taxi đến nghĩa địa. Tài xế thứ nhất bỏ đi. Tài xế thứ hai ngần ngại rồi mới đồng ý chở cô.
Lời Thú Tội Giữa Bia Mộ
Thiên Thiên ngồi trên dải hoa cúc trắng đã héo. Cô dựa vào bia mộ của Hàn Trạc Thần. Cảm giác như đang dựa vào lồng ngực anh. Tâm trạng cuối cùng cũng bình ổn.
“Em biết anh cô đơn,” cô nói, giọng nghẹn lại. “Em thất vọng với thế giới này. Em ở đây với anh.”
Cô thú nhận anh là người tốt. Người anh giết đều là kẻ đáng chết. Trái tim anh dịu dàng hơn bất kỳ ai. Hiện thực tàn khốc đã ép anh trở nên lạnh lùng. Anh đã trải qua quá nhiều bi ai. Ông trời đối xử với anh không công bằng.
Một âm thanh bất ngờ vang lên trong đêm tối.
“Anh ấy luôn nói cô lương thiện, mọi người trong mắt cô đều là người tốt,” An Dĩ Phong xuất hiện. “Tôi chưa bao giờ tin. Giờ thì tin rồi. Cô yêu anh ấy. Tình yêu sâu sắc hơn cả hận thù.”
Thiên Thiên vô thức dựa gần vào bia mộ. Cô dùng tay bảo vệ bụng dưới.
An Dĩ Phong ngồi cạnh cô, đề nghị tâm sự. Cô từ chối. Cô chỉ muốn một mình nói chuyện với Hàn Trạc Thần.
Bí Ẩn Về Câu Chuyện Cá Và Nhím
An Dĩ Phong cười. Anh kể một câu chuyện cũ.
Câu chuyện về một con nhím cô độc và một con cá lặng lẽ. Nhím và Cá yêu nhau. Nhím muốn nhổ từng cái gai trên người để ôm Cá mà không làm nàng đau. Cá không nỡ nhìn máu Nhím rơi.
Nhím đã nhổ hết gai. Đau đớn xé tim. Cá khao khát ôm chặt Nhím. Nàng nhảy lên khỏi mặt nước. Mỗi lần nhảy là một giấc mơ cháy bỏng. Mỗi lần đều kết thúc bằng nỗi đau trượt ngã.
Cá cầu xin Thượng đế ban cho đôi chân. Thượng đế nói nàng sinh ra đã không có chân. Cá hỏi tình yêu của nàng có sai không. Thượng đế đáp tình yêu vĩnh viễn không sai.
Cá hỏi làm thế nào để làm người yêu hạnh phúc. Thượng đế bảo: “Con hãy đi đi!” Cá bơi đi, vảy cá lấp lánh dần biến mất.
Nhím hỏi Thượng đế: Cá có nước mắt không? Thượng đế nói: Nước mắt của cá chảy hòa trong nước.
Nhím hỏi: Tình yêu là gì? Thượng đế nói: Tình yêu đôi khi cần phải học cách từ bỏ.
Thiên Thiên nằm úp mặt lên đầu gối, khóc nức nở.
An Dĩ Phong hỏi cô biết Hàn Trạc Thần đã nói gì sau khi nghe câu chuyện này không.
Hàn Trạc Thần nói: “Cá sẽ không rời khỏi. Cá còn có thể bơi về, vì nhím đang đợi nàng!”
An Dĩ Phong đáp lại rằng Cá và Nhím thuộc hai thế giới, không thể ở bên nhau. Hàn Trạc Thần khẳng định: “Chúng ta là đàn ông, số phận không nằm trong tay Thượng đế, mà nằm trong tay chúng ta!”
Thiên Thiên kêu lên, cô không muốn nghe nữa. Cô không chịu nổi.
Khoảnh khắc Thiên Thiên và Hàn Trạc Thần nắm chặt tay nhau trong bóng tối, minh chứng cho lời thề vượt qua tai nạn và tử vong
Lưới Ngữ Nghĩa Và Cuộc Đối Đầu Với Thực Tại
Thiên Thiên yêu cầu An Dĩ Phong đưa điện thoại. Cô muốn gọi một cuộc điện thoại. Cô bấm một dãy số đã quá quen thuộc.
Cuộc Gọi Xuyên Không Gian: Minh Chứng Về Vong Hồn
Cô nói với anh những điều cô muốn nói. Cô không tham lam, chỉ muốn ở bên anh. Cô đã bơi về, sao anh không đợi cô. Cô nhớ anh. Trái tim đau quá, cô phải làm sao.
Cô khóc rất lâu. Cô nhận ra trong điện thoại không có tiếng ghi âm điện tử. Rất yên lặng. Cô nghe thấy tiếng hít thở thoáng qua.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Là anh à?”
“Anh yêu em!”
Thiên Thiên không nói nên lời. Nước mắt lã chã rơi. Cô ngạc nhiên, vui mừng đến quá bất ngờ. Cô không thể tin nổi.
Anh còn sống. Anh không bỏ rơi cô. Anh vừa lấy hộ chiếu ở Thái Lan. Anh đang đi Indonesia. Dượng anh đang đợi, chuẩn bị hộ chiếu mới đi Australia. Anh sẽ đón cô sang đó. Họ sẽ bắt đầu lại.
Cô trách anh không nói cho cô biết. Anh biết cô đau khổ. Anh khẽ nói: “An Dĩ Phong nói cho anh biết rồi. Khi em ngủ vẫn kéo tay cậu ta không buông.”
Cô òa khóc lớn. “Em hận anh! Em hận chết anh!”
Anh xin lỗi. Anh nhờ An Dĩ Phong giúp anh. Điều kiện duy nhất của cậu ta là lừa cô. Anh giải thích rằng cảnh sát sẽ không tin anh chết thật nếu không thấy cô đau khổ.
“Anh ta không phải thế đâu. Có mà anh ta muốn xem em có đau lòng vì anh không!” Thiên Thiên quả quyết.
Anh cười chênh vênh. Họ đã đánh cược. Anh nói cô sẽ khóc thương tâm. An Dĩ Phong nói cô sẽ cao hứng. Sau đó, An Dĩ Phong kể cô không khóc. Cô phát điên. Cô nhảy lầu. An Dĩ Phong phải đến ngăn cản.
Cô liếc nhìn An Dĩ Phong đang ngẩng đầu nhìn sao bên cạnh. Cô muốn cười. Cô còn tưởng rằng An Dĩ Phong đã giết anh. Anh nói sao có thể? Giết anh rồi ai luyện quyền với cậu ta.
Thì ra, họ đã bàn bạc kỹ lưỡng. Dùng phương pháp giả chết để chuyển tài sản, hợp lý hóa việc chuyển một nửa tài sản cho cô. Họ sẽ đi Australia sống nửa đời còn lại an nhàn.
Thiên Thiên không quan tâm cô đau lòng vô ích bao lâu. Anh còn sống là đủ.
Thao Túng Tâm Lý Từ Phía Điều Tra
Sáng hôm sau, một cô cảnh sát mặc đồng phục đến phòng bệnh. Ánh mắt cô ấy sắc bén, rất khó đối phó. Cô ấy đến điều tra án tử của Hàn Trạc Thần. Thiên Thiên sờ bụng, điều chỉnh tâm tình.
Cô cảnh sát hỏi về tình cảm vợ chồng. Thiên Thiên trả lời: “Rất tốt!”
Cô ấy chất vấn vì sao kết hôn chưa đầy một tháng đã đi nước ngoài hai năm. Thiên Thiên nói vì hiểu lầm. Anh nghi ngờ cô yêu người khác. Cô bị ngã, sảy thai. Anh không tha thứ.
Cô ấy hỏi cô có đi Anh quốc cùng chàng trai kia không. Cô xác nhận. Cô đi điều trị vết thương ở chân, sau đó ở lại học.
Cô quay về vì ký hợp đồng thu âm. Cô gặp lại Hàn Trạc Thần trong bữa tiệc. Mọi hiểu lầm được giải thích.
Cô cảnh sát chuyển sang Mạnh Huân. Cô ấy hỏi liệu cô trở lại bên cạnh Hàn Trạc Thần có phải vì nỗi khổ tâm bất đắc dĩ không. Cô ấy nghi ngờ Hàn Trạc Thần ép buộc cô.
Thiên Thiên giận dữ. Cô ở cạnh anh từ năm chín tuổi. Anh đối xử với cô tốt hơn con ruột.
Nỗi đau quá khứ ùa về. Thiên Thiên che mặt, cố gắng nhớ lại sự bảo vệ chu đáo của anh. Cô nhớ chiếc ô trong suốt, lời nói trong bệnh viện, đêm đầu tiên tuyệt đẹp, và con của họ. Cô lau nước mắt, điều hòa giọng nói. Cô rất yêu anh. Anh là người đàn ông tốt nhất.
Cô cảnh sát chuyển sang An Dĩ Phong. Bà ta hỏi về mối quan hệ giữa An Dĩ Phong và cô. Cô nói đó là sự sắp đặt của Hàn Trạc Thần để chăm sóc cô. Cô nói An Dĩ Phong không có thiện cảm với cô.
Cô ấy hỏi về quan hệ của An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần. Thiên Thiên khẳng định họ cực kỳ tốt. Họ ở cạnh nhau hơn hai mươi năm. Họ đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử.
Thiên Thiên chất vấn cảnh sát. Họ không hỏi về cái chết thảm của gia đình cô. Họ chỉ điều tra cái chết của Hàn Trạc Thần, người đã bị hỏa táng. Cô cho rằng họ đã sớm muốn anh chết.
Đúng lúc đó, Mục Cảnh xuất hiện. Anh ôm vai cô an ủi. Anh nói anh lo lắng cô nghĩ quẩn. Thiên Thiên nói cô không sao. Cô có con của anh ấy. Cô sẽ chăm sóc đứa bé này cẩn thận.
Cô nói với Mục Cảnh rằng cô muốn đi Anh quốc. Cô không muốn ở lại nơi khiến cô đau lòng. Mục Cảnh đồng ý đưa cô đi.
Mục Cảnh nói với cô cảnh sát: “Cô ấy cần nghỉ ngơi. Cô ấy không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài.” Anh nói cô luôn che giấu nỗi đau.
Cô cảnh sát nhìn chằm chằm Mục Cảnh. Cô ta nhận ra anh là con trai nuôi của Hàn Trạc Thần. Cô ta hiểu rồi. Tam giác tình cảm phức tạp. Cái chết của Hàn Trạc Thần dẫn đến việc em gái nuôi và anh trai nuôi bỏ trốn sang nước khác, một kết thúc hợp lý. Cô cảnh sát rời đi.
An Dĩ Phong Và Sự Biến Mất Của Người Bảo Vệ
Trên đường đi, Thiên Thiên và Mục Cảnh (An Dĩ Phong hóa trang) nói chuyện rất nhiều. Cô vẫn lo lắng về kế hoạch giả chết.
Giải Mã Màn Kịch Thế Tục
An Dĩ Phong trấn an cô. Quan trọng là Hàn Trạc Thần đã xuất cảnh. Rất ít tội phạm bị dẫn độ về nước. Việc truy nã tội phạm quốc tế tốn kém và nguy hiểm. Trừ khi là tham ô kếch xù, cảnh sát sẽ không phí công đi bắt. Hơn nữa, Hàn Trạc Thần không phải tội phạm. Anh ta chỉ muốn tìm nơi cách ly để sống yên bình.
Cô lo lắng ngộ nhỡ họ điều tra ra. An Dĩ Phong cười nhạt. Cảnh sát cấp cao không có tinh thần chính nghĩa. Họ muốn chấn chỉnh xã hội đen, không muốn thế lực của Hàn Trạc Thần bành trướng. Hiện tại, Hàn Trạc Thần “chết”, tài sản bán hết. Họ đã được nể mặt.
Việc họ muốn làm là xử lý An Dĩ Phong.
Kế hoạch của An Dĩ Phong rất đơn giản. Chia tiền cho các anh em làm phí giải tán. Số còn lại quyên góp cho Hội Chữ thập đỏ. Sau đó, tìm một nơi đẹp bên bờ biển nhảy xuống. Cảnh sát sẽ nói anh sợ tội tự sát.
Thiên Thiên hiểu. Họ không quan tâm anh ta sống hay chết. Họ muốn hai người biến mất để dễ bề chấn chỉnh xã hội đen.
An Dĩ Phong than thở. Nhiều năm anh giúp cảnh sát quản lý xã hội đen. Anh không được khen thưởng, lại bị coi thường. Anh quyết định nghỉ hưu, ra nước ngoài dưỡng già. Anh thấy mình oan ức.
Tái Sinh Ở Vùng Đất Hứa Australia
Thiên Thiên hỏi về Hàn Trạc Thần năm mười tám tuổi. An Dĩ Phong nhớ lại. Lần đầu thấy anh ta, anh ta là học sinh giỏi, lễ phép. Tối còn đọc từ vựng tiếng Anh. Anh ta nói muốn tìm kiếm chút kích thích.
Sau đó, họ cùng nhau học hút thuốc, uống rượu, chém người. Họ cùng thuê phòng trọ. Cùng thay đổi thành người khác.
Vài năm sau, An Dĩ Phong hỏi Hàn Trạc Thần vì sao lại lăn lộn. Hàn Trạc Thần nói vì một người. Anh tận mắt thấy bà ấy khổ cực bất lực. Lớn lên anh làm sai. Anh đi vào con đường cùng. Kết quả là lần cuối gặp mẹ cũng không được.
An Dĩ Phong thấy Hàn Trạc Thần đáng buồn. Anh ta lăn lộn nguy hiểm tính mạng, giúp cảnh sát. Anh không có đền đáp, còn giúp dượng thăng chức.
Điều đáng buồn nhất là anh động tình. Anh yêu kẻ thù của mình.
Thiên Thiên nhìn bầu trời. Cô thấy ông trời đối xử với anh quá tàn nhẫn. Vậy thì cô phải đối xử công bằng và tốt hơn với anh.
Hôn Lễ Kết Nối Hai Thế Giới
Mọi thứ diễn ra đúng như An Dĩ Phong dự đoán. Cảnh sát truy cứu anh ta. Sáng hôm sau, An Dĩ Phong bị cảnh sát đưa đi. Hai mươi tư tiếng sau, anh ta vẫn chưa trở về.
Thiên Thiên lo lắng. Cô ra cửa sổ nhìn. Cô sợ anh ta sẽ một đi không trở lại. Cô gọi cho Tiểu Thu, người bạn ở nhà, để hỏi tin tức.
Có nhiều tin đồn về sự mất tích của An Dĩ Phong. Phiên bản chính phủ nói anh ta mưu sát Hàn Trạc Thần và sợ tội tự sát. Phiên bản dân gian cho rằng anh ta chạy trốn.
Phiên bản khác lại rất khoa trương. Tiểu Thu nói An Dĩ Phong tự tử vì tình. Rồi cô kể tin đồn giật gân hơn. Có người nói Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong đã tìm một nơi ẩn cư. Họ sống cuộc sống như thần tiên.
Thiên Thiên tò mò về tin đồn tự tử vì tình. Tiểu Thu lưỡng lự.
Tin đồn là có chút mờ ám. Tình cảm họ rất tốt. Dễ gây hiểu lầm. Hai năm cô ở Anh, Hàn Trạc Thần thường xuyên ra vào nhà An Dĩ Phong. Khi cô quay về, tình cảm nồng nàn Hàn Trạc Thần dành cho cô được mọi người thấy rõ. Tin đồn cho rằng đêm Hàn Trạc Thần gặp chuyện, đã xảy ra tranh chấp với An Dĩ Phong, có thể liên quan đến cô. Họ cho rằng cô là người thứ ba.
Thiên Thiên cúp máy. Cô gọi ngay cho Hàn Trạc Thần.
Điện thoại vang lên vài tiếng. Cô nghe thấy tiếng thở hơi gấp gáp của anh. Anh hỏi có chuyện gì. Cô hỏi anh đang làm gì mà mệt chết đi.
Anh trả lời: “Đang đấu võ với An Dĩ Phong. Lâu lắm rồi không hoạt động.”
Cô cảm thấy bất an. Phụ nữ mang thai rất đa nghi. Cô không có cảm giác an toàn. Cô hỏi bao giờ cô mới có thể gặp anh. Anh nói đợi một tháng nữa. Anh chưa thể xác định có người theo dõi cô không. Anh cần thu xếp bên Australia.
Cô nói còn lâu quá. Cô nói một mình cô ở Anh quốc rất nhớ anh.
Anh nói cô đã từng ở Anh quốc hai năm. Cô nói giờ khác rồi. Cô sờ bụng. Cô quyết định dùng chiêu cuối.
“Hai người? Ý của em là…” Anh chưa để cô nói hết.
“Con của anh rất muốn nhìn cha nó một chút…”
“Con trai?” Anh hỏi dồn dập. “Em thu xếp đồ đạc. Ngày mai anh bảo người cầm hộ chiếu mới sang đón em!”
Sau đó, cô nghe thấy Hàn Trạc Thần gầm nhẹ: “An Dĩ Phong, cậu đừng nói với tôi cậu không biết!”
“Em không biết. Cái gì em cũng không biết!”
Hàn Trạc Thần cúp điện thoại. Thiên Thiên lập tức thu dọn đồ đạc. Cô viết thư cho Mục Cảnh (An Dĩ Phong), nói cô đi đến một nơi không ai biết để bắt đầu lại. Cô hy vọng anh sẽ gặp được cô gái tốt.
Tôi cuối cùng cũng tới Australia. Trời cao xa biển rộng lớn.
Vừa xuống máy bay, tôi vội vàng nhìn quanh. Giữa đám người ngoại quốc, An Dĩ Phong mặc áo trắng vẫn nổi bật.
Tôi chạy về phía anh ta, không cam lòng nhìn xung quanh. “Thần đâu? Sao lại không tới?”
“Anh ấy dành cho cô một sự ngạc nhiên.”
“Lần này không phải là tang lễ chứ?” Cô nửa đùa nửa thật.
“Đương nhiên là không phải.”
Xe chạy trên đường cao tốc hơn năm tiếng. Trời tối mịt thì dừng lại trước cổng một nhà thờ.
Tôi đẩy cửa vào. Tiếng nhạc “Hành khúc đám cưới” vang lên.
Giáo đường không ánh sáng. Giữa hai hàng nến lung linh là con đường trải đầy cánh hoa hồng. Dưới ánh nến, cánh hoa hồng nhuộm ánh vàng rực rỡ.
Tôi bước trên những cánh hoa. Tôi đi tới cuối con đường.
Chiếc bánh gateaux cắm nến được đẩy ra. Âu phục màu trắng của Hàn Trạc Thần vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Tôi chạy đến ôm lấy anh. Nước mắt rơi xuống ngực anh.
Đột nhiên, toàn bộ giáo đường vụt sáng.
Sĩ quan Vu và An Dĩ Phong ngồi trên ghế. Họ vỗ tay nhẹ nhàng. Đó là tiếng vỗ tay chân thành nhất tôi từng nghe.
Chiếc Nhẫn Bỉ Ngạn: Biểu Tượng Vĩnh Cửu
Anh rút ra một chiếc nhẫn kim cương hình hoa bỉ ngạn. Anh đeo nó lên ngón tay tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn. Tôi đã hiểu vì sao năm ấy tôi tìm mãi trong thùng rác mà không thấy.
“Em có bằng lòng lấy anh không?” Anh hỏi.
Tôi cảm động đến nỗi rối tinh rối mù. Tôi không nói nên lời.
Anh cúi đầu hôn lên môi tôi. Nụ hôn dài thật dài. Ánh đèn chợt tắt. Chỉ còn ánh nến trên bánh kem.
Hôn đến khi cả hai rực lửa. Anh buông tôi ra. Anh cười hỏi: “Bằng lòng lấy anh không?”
Tôi nói anh có thể lặp lại những lời vừa rồi không. Anh nói câu quan trọng thế, cả đời chỉ nói một lần.
Tôi quay người định đi. Anh ôm lấy eo tôi, giam tôi trong vòng tay.
Lời Thề Vượt Qua Gian Khổ Và Tử Vong
“Từ hôm nay trở đi, em là người vợ duy nhất trong cuộc đời anh, cho dù gian khổ, tai nạn, bệnh tật hay tử vong, anh đều nắm chặt tay em, cùng nhau vượt qua! Anh sẽ suốt đời tin tưởng em, tôn trọng em, trung thành bảo vệ em…”
Anh hỏi tôi: “Em đồng ý lấy anh không?”
“Em bằng lòng!” Tôi lớn tiếng nói.
Cánh hoa hồng mềm mại rơi. “Hành khúc đám cưới” lại tấu lên.
Chúng tôi cùng thổi tắt nến. Mỗi người cắn một miếng bánh gateaux ngọt ngào.
Anh nói bánh kem rất ngon. Tôi cũng thấy dễ ăn.
Cuộc sống mới của chúng tôi bắt đầu chính từ hôn lễ lãng mạn này.
Kết Thúc Màn Kịch Tâm Linh: Giải Thoát Khỏi Hóa Giải Nghiệp Báo
Tập 35 khép lại bằng một đám cưới lãng mạn và sự tái hợp bất ngờ, hóa giải mọi nút thắt cốt truyện kịch tính của chuỗi series Truyện ma Vong Hồn – tập 35. Sự kiện cái chết giả của Hàn Trạc Thần và kế hoạch chuyển giao tài sản bí mật của An Dĩ Phong không chỉ là một mưu mẹo trốn tránh pháp luật, mà còn là một cuộc thanh lọc nghiệp chướng sâu sắc. Hai người đàn ông này, dù mang nhiều tội lỗi trong quá khứ, đã dùng sự hy sinh và lòng trung thành để bảo vệ Thiên Thiên và đứa con. Bài học rút ra là tình yêu đích thực có thể vượt qua mọi thù hận và thử thách của số phận. Dù có ma quỷ hay thế lực đen tối nào đeo bám, sự kiên định và niềm tin vào tương lai mới là chìa khóa dẫn đến hạnh phúc trọn vẹn và sự bình yên vĩnh cửu.

