Truyện Dài Kỳ Dị Ghê – Phần 2: Đêm Tận Cùng Và Lời Từ Chối Của Ngọc

Ngọc và Nam trong Truyện dài kỳ dị ghê – phần 2, Nam đỡ Ngọc sau khi cô bị xô ngã, hé lộ những vết bầm tím do sự dày vò thể xác.

Câu chuyện tiếp tục với Truyện Dài Kỳ Dị Ghê – Phần 2, nơi Ngọc đối diện với sự dày vò thể xác và gánh nặng gia đình. Phần này vén màn bí ẩn tâm hồn cô gái bị mắc kẹt giữa tình yêu vô điều kiện và sự bóc lột tàn nhẫn. Sự lựa chọn của Ngọc và những tổn thương sâu sắc mà cô phải chịu đựng sẽ quyết định định mệnh của cô. Bài viết này khám phá chi tiết những giằng xé nội tâm và bản chất thuần khiết ẩn giấu sau vỏ bọc đầy tủi nhục.

Tình Thương Vô Bờ Và Cuộc Chiến Giữa Ánh Sáng – Bóng Đêm

Cái ôm ấm áp của Nam như một bến đỗ bình yên giữa cơn bão táp trong lòng Ngọc. Đó là sự an ủi chân thành, khác biệt hoàn toàn với những giao dịch lạnh lùng mà cô phải đối mặt hàng ngày. Cô ngồi xuống ghế đá, cảm giác sợ hãi và mệt mỏi cùng lúc xô đổ. Nam, với sự tinh tế hiếm có, buông tay nhưng không rời đi.

Anh đưa khăn tay cho cô, lời nói nhẹ nhàng pha chút trêu đùa để kéo cô ra khỏi sự tuyệt vọng. Nam nhắc cô phải mạnh mẽ, phải xinh đẹp để em trai không phải kinh hãi khi tỉnh dậy. Lời nói đó chạm đến lớp vỏ cứng rắn mà Ngọc cố gắng xây dựng. Cô bật cười, nụ cười đầu tiên sau chuỗi ngày dài căng thẳng.

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn, phá tan sự yên bình mong manh. Dòng chữ “A” hiện lên trên màn hình khiến Ngọc run rẩy. Cô biết rõ đó là ai. Đó là sự triệu tập từ giám đốc Bách, người đàn ông quyền lực nhưng tàn bạo, kẻ đang kiểm soát cuộc đời cô.

Ngọc lập tức xác nhận, giọng nói đầy sợ hãi. Nam không cần hỏi thêm, anh đã biết rõ người vừa gọi là Bách. Anh thẫn thờ, sự lo lắng bủa vây.

Lời Đề Nghị Cứu Vớt Trong Bóng Tối

Ngọc hối hả đưa địa chỉ nhà và chìa khóa cho Nam. Cô nhờ anh đưa mẹ về nghỉ ngơi, giải thích rằng bà không quen thành phố và bố sẽ ở lại trông Minh. Sự gấp gáp của cô là một minh chứng rõ ràng cho nỗi sợ hãi tột độ dành cho Bách.

Nam níu tay cô lại. Anh cầu xin cô đừng đi. Anh hiểu rằng cô đã quá mệt mỏi và đêm nay sẽ là một sự hành hạ tiếp theo. Anh cố gắng tìm một lý do hợp lý để cô từ chối Bách, dù chỉ là một đêm.

Ngọc lắc đầu. Nỗi sợ hãi Bách nổi điên chỉ là một phần. Phần lớn hơn là sự cần thiết của tiền bạc. Cô thừa nhận rằng những cuộc gọi muộn như thế này thường mang lại khoản tiền lớn nếu cô biết cách xin thêm. Tiền là mạng sống, là hy vọng duy nhất để cứu em trai.

Nam đưa ra giải pháp quyết liệt nhất mà anh có thể nghĩ ra. Anh lấy tấm thẻ ATM từ chiếc cặp, đề nghị bù đắp toàn bộ số tiền cô có thể kiếm được từ Bách. Anh muốn mua lại tự do của cô, dù chỉ là vài giờ. Đôi mắt anh sáng lên, đầy sự chân thành.

Ngọc im lặng. Sự chân thành của Nam là thứ cô không muốn làm ô uế. Cô tiến tới, cầm lấy tấm thẻ, nhưng không phải để giữ. Cô đặt nó trở lại túi xách của Nam, nở một nụ cười đầy xót xa.

“Tôi có thể bán thân cho tất cả mọi người, trừ anh!”

Câu nói này không chỉ là lời từ chối mà còn là sự tôn trọng tuyệt đối. Trong mắt Ngọc, Nam là giới hạn cuối cùng, là tinh hoa thiện lương mà cô muốn bảo vệ khỏi vũng bùn dơ bẩn của mình. Sau lời tuyên bố dứt khoát đó, Ngọc vội vã rời đi.

Thế Giới Riêng Của Ngọc: Sự Sắp Đặt Tối Giản

Nam không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo lời nhờ cậy của Ngọc. Anh cần tạo ra một lời nói dối thuyết phục để mẹ Ngọc yên lòng. Anh giải thích rằng Ngọc phải quay lại công ty để hoàn thành nốt hạng mục trước khi xin nghỉ phép. Nam nhấn mạnh tình trạng của Minh đã ổn định và tầm quan trọng của việc bố mẹ Ngọc cần giữ gìn sức khỏe.

Lời nói dối được Nam xây dựng một cách hoàn hảo, không để lộ bất kỳ kẽ hở nào về sự thật nghiệt ngã của Ngọc. Bố Ngọc hoàn toàn tin tưởng, thậm chí còn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với Nam. Ông coi Nam như một vị ân nhân, một người sếp tốt mà con gái ông đã may mắn gặp được.

Ông mời Nam đến nhà ăn cơm khi Minh xuất viện, một lời mời chân thành đến từ đáy lòng của người cha. Nam đỏ bừng mặt, từ chối một cách khiêm tốn. Anh khẳng định đây là việc bất kỳ ai ở vị trí của anh cũng sẽ làm.

Hành trình đưa mẹ Ngọc về căn nhà thuê của cô mang lại cho Nam một cảm xúc hồi hộp lạ thường. Anh cảm thấy mình sắp được bước vào một thế giới riêng tư mà Ngọc luôn cố gắng che giấu. Anh muốn biết cô gái này thực sự sống như thế nào.

Mẹ Ngọc đon đả mời anh vào nhà uống nước. Nam đồng ý, chỉ để được nhìn ngắm không gian sống của cô. Cảm giác đầu tiên là sự dễ chịu. Ngôi nhà nhỏ, đi thuê, nhưng lại được bài trí rất đẹp mắt và tối giản. Điều này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh hào nhoáng, đôi khi là lẳng lơ, mà Ngọc phải thể hiện khi đi cùng Bách.

Đập vào mắt Nam là tấm ảnh Ngọc chụp cùng em trai – Minh. Mẹ Ngọc giải thích về tình cảm gắn bó của hai chị em, về những lần Minh lên thành phố thăm chị. Bà kể về gánh nặng mà Ngọc đang cáng đáng cho gia đình. Nam hiểu thêm về khát vọng sinh tồn và sự hy sinh thầm lặng của cô.

Nam quan sát căn nhà thuê đó một lượt. Mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ. Quần áo ở nhà của Ngọc cũng đơn giản, mộc mạc. Anh nhận ra rằng những bộ đồ đắt tiền mà cô mặc khi đi với Bách chỉ là những thứ đạo cụ của nghề. Đó không phải là thói quen, càng không phải là cá tính thật của cô.

Anh cảm thấy sự đối lập rõ rệt giữa hai con người: một Ngọc lộng lẫy, dối trá trong bóng tối, và một Ngọc giản dị, thanh khiết trong căn nhà thuê của mình. Anh nhanh chóng từ chối lời mời đợi Ngọc về, viện lý do muộn. Anh cần phải về, nhưng tâm trí anh đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi sự giằng xé của cô gái này.

Hành Hạ Tàn Bạo Và Nỗi Ám Ảnh Nhơ Nhớp

Nam trở về nhà, nhưng lòng anh nóng như lửa đốt. Anh cầm điện thoại, thấp thỏm muốn gọi cho Ngọc, nhưng lại kiềm chế. Anh sợ nếu Ngọc đang ở bên Bách, cuộc gọi này sẽ chỉ khiến cơn điên của gã đàn ông đó trút lên cô. Mối lo lắng này biến thành sự dày vò đối với Nam. Anh gối đầu lên cánh tay, trở mình tới lui. Cả đêm đó, Nam mất ngủ, chỉ mong trời mau sáng để biết Ngọc đã an toàn trở về chưa.

Trong khi Nam đang trải qua những phút giây lo lắng, Ngọc đang đối mặt với địa ngục trần gian. Đêm đó, cô phải chịu đựng sự hành hạ tơi bời từ Bách. Sự dày vò không chỉ là về thể xác mà còn là sự tra tấn tinh thần.

Cơ thể Ngọc đau đớn như bị hàng trăm mũi dao đâm vào. Bách là một gã đàn ông sadist. Hắn có thói quen hành hạ cô tới mức cô phải bật khóc, van xin. Chỉ khi đó, hắn mới cảm thấy thỏa mãn, coi đó là chiến tích, là cách thể hiện sức mạnh đàn ông bệnh hoạn của mình. Hành vi này của Bách mang yếu tố bạo hành tâm linh khi nó làm méo mó và hủy hoại nhân phẩm của Ngọc.

Sau hơn hai giờ đồng hồ chịu đựng, Bách nằm vật ra giường. Ngọc mặc lại bộ đồ, cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần cảnh giác cao độ. Cô rụt rè đề nghị được về nhà vì mẹ cô đang chờ.

Bách châm điếu thuốc, khói thuốc phả thẳng vào mặt Ngọc. Sự bỡn cợt trong ánh mắt hắn như một lưỡi dao vô hình. Hắn nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm. Hắn đồng ý cho cô về vì hắn cũng không có ý định qua đêm. Hắn hỏi cô cần bao nhiêu tiền cho em trai, ra vẻ hào phóng sau màn tra tấn.

Ngọc rướn người, hôn bờ môi gã đàn ông cô khinh tởm. “Cảm ơn anh yêu.” Cô thốt lên những lời đó. Chính cô còn rùng mình vì sự dối trá. Đây là một màn trình diễn kinh tởm, một phần của hợp đồng nô lệ mà cô buộc phải tuân theo.

Cô mỉm cười xin phép về. Ra tới cửa, Ngọc mới dám thở mạnh. Cô thầm nghĩ mình đã may mắn. Hôm nay cô chỉ phải “chiều” Bách một hiệp. Nếu là ngày bình thường, hắn sẽ hành hạ cô đến sáng. Hắn sẽ tiếp tục như một con thú, bất chấp sức khỏe cô ra sao. May mắn là hắn bận việc, và có chút nể tình việc gia đình cô. Sự ác nghiệt vô tận của Bách đã trở thành nỗi ám ảnh ăn sâu vào tiềm thức của Ngọc.

Nửa tiếng sau, Bách rời đi. Khi Ngọc về đến nhà, cô nhận được tin nhắn chuyển khoản của hắn. Số tiền đó lạnh lẽo và nhơ nhuốc, nhưng nó là hơi thở cho em trai cô.

Cô lao vào nhà tắm, tẩy rửa những thứ dơ bẩn bám víu lấy mình. Sự nhơ nhớp này không chỉ là vật lý, mà còn là sự ô uế tinh thần. Cô thay đồ, trở về phòng. Mẹ cô đã ngủ. Ngọc làm mọi thứ thật nhẹ nhàng.

Nằm xuống giường, cô định nhắn tin cho Nam. Nhưng nhìn đồng hồ đã gần 1 giờ sáng, cô lại thôi. Ngọc cảm thấy bản thân đầy nhơ nhuốc, không xứng đáng với sự quan tâm của anh. Cô tự hỏi, liệu cô có tư cách gì để liên lạc với một người đàn ông trong sạch và tốt đẹp như Nam? Cô tắt điện thoại và chìm vào giấc ngủ mệt nhoài.

Truyện Dài Kỳ Dị Ghê – Phần 2: Dấu Vết Bầm Tím Và Sự Hổ Thẹn

Sáng hôm sau, Nam đã dắt xe ra khỏi nhà từ 7 giờ sáng. Bà Cúc ngạc nhiên vì con trai đi làm quá sớm. Bà lo lắng nhìn theo hành tung bí hiểm của anh.

Bà chia sẻ với chồng về sự thay đổi của Nam. Bà nhận thấy con trai mình dạo này cứ buồn buồn, trầm trầm, hay về khuya và đi sớm. Bà nghi ngờ Nam đang yêu đương một cô gái nào đó bên ngoài. Bà thậm chí còn hỏi bạn bè của Nam để tìm hiểu.

Bố Nam khuyên vợ đừng can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của con. Ông nhắc nhở bà rằng Nam đã 30 tuổi, đã trưởng thành. Mặc dù vậy, bà Cúc vẫn thở dài, thể hiện nỗi lo lắng của người mẹ muốn nhìn thấy con dâu. Sự mâu thuẫn này là một chi tiết nhỏ nhưng khắc họa rõ nét gánh nặng gia đình đang đè lên Nam, tương tự như gánh nặng mà Ngọc đang gánh chịu.

Nam dựng xe trước cửa nhà Ngọc. Anh còn chưa kịp bấm chuông, cô đã xuất hiện ngay phía sau lưng.

“Anh Nam, anh làm gì ở đây giờ này?” Ngọc ngạc nhiên hỏi, vừa tháo mũ bảo hiểm.

Nam ấp úng, anh không thể nói thẳng rằng anh đến để kiểm tra xem cô có ổn không. Anh hỏi cô đi đâu về sớm vậy.

Ngọc giải thích rằng cô vừa đưa mẹ vào viện vì bà sốt ruột. Cô vòng về lấy đồ vì quên. Câu hỏi của Nam khiến Ngọc thấy ngượng. Cô cúi gằm mặt, không muốn phải đối diện với sự thật về đêm qua.

Nam nhanh chóng chữa cháy. Anh thông báo đã làm giấy xác nhận công tác cho Ngọc đi thị sát thị trường vài hôm. Cô không cần đến văn phòng nhưng vẫn được tính lương. Anh còn hứa sẽ tự làm luôn phần việc của cô. Sự giúp đỡ này là sự bảo vệ tối đa mà Nam có thể dành cho Ngọc.

Ngọc lí nhí nói lời cảm ơn. Cô cảm nhận được sự dịu dàng và chu đáo từ Nam.

Bữa Ăn Sáng Gọn Gàng

Ngọc chủ động mời Nam đi ăn sáng. Cô nói mình đói quá và giới thiệu quán phở ngon ngay đầu ngõ. Sự chủ động này là một dấu hiệu tích cực. Nó cho thấy Ngọc sẵn sàng hạ thấp rào chắn bảo vệ mình khi ở bên Nam.

Cô khóa cửa nhà rồi lên yên xe Nam. Cô vỗ vai anh, thúc giục anh đi nhanh. Hành động thân mật, tự nhiên này thể hiện sự tin tưởng sâu sắc của Ngọc đối với Nam, điều mà cô không dành cho bất kỳ ai khác.

Trong quán phở, Ngọc ăn một cách ngon lành, thậm chí là ngấu nghiến. Sự đói khát này không chỉ là đói vật lý mà còn là sự giải thoát tạm thời khỏi áp lực. Nam ngồi đối diện, từ tốn ăn uống. Đúng hơn là anh chỉ mải nhìn Ngọc. Anh mỉm cười khi thấy cô ăn vô tư.

Ngọc nhận ra bát của Nam gần như còn nguyên. Cô ngước mắt hỏi: “Anh không ăn à? Không ngon sao?”

Nam trả lời không phải. Theo một phản xạ tự nhiên, anh rút giấy ăn ra, nhẹ nhàng lau đi chút đồ ăn còn vương trên miệng Ngọc. Anh nhắc cô ăn chậm lại.

Khoảnh khắc bàn tay Nam chạm vào môi cô, mặt Ngọc đỏ bừng. Cô cảm thấy xấu hổ và có chút rung động. Nam cũng ngượng ngùng rụt tay lại, nhìn đi chỗ khác. Đó là một khoảnh khắc thuần khiết, đối lập với sự dơ bẩn mà cô vừa trải qua.

Lúc này, Nam mới để ý tới cổ tay Ngọc. Anh thấy một vết tím mờ mờ. Anh hỏi cô về vết thương đó.

Ngọc giật mình, vội vàng rụt tay lại. Cô kéo phần áo che đi và giục Nam về vì sợ anh muộn làm. Sự né tránh này càng khiến Nam nghi ngờ. Anh cảm thấy có một bí mật đau đớn đang ẩn giấu.

Phát Hiện Đau Lòng Và Phản Ứng Của Nam

Xong xuôi, Nam và Ngọc ra về. Họ tần ngần chào tạm biệt. Đúng lúc đó, một đoàn người đông đúc tiến vào quán, gây ra sự xô đẩy. Ngọc ngã về phía Nam. Anh vội đưa tay đỡ cô, bám chặt lấy bả vai cô.

Ngọc la lên một tiếng đau đớn: “A, đau quá.”

Tiếng la đó làm Nam giật mình. Anh kéo cô ra một góc vắng. Không cần hỏi ý kiến, anh tự ý vén cao tay áo cô lên, bất chấp sự giãy giụa của Ngọc.

Đúng như anh dự đoán. Khắp cánh tay, và có lẽ cả phần bả vai, của Ngọc đều xuất hiện đầy những vết bầm tím lớn nhỏ. Đây là bằng chứng không thể chối cãi của sự bạo hành tàn bạo mà Bách đã gây ra. Cảm giác tức tối, phẫn nộ dâng lên trong lòng Nam. Đôi mắt anh đỏ sọng.

Anh cố gắng gằn giọng xuống, hỏi cô trong sự đau đớn: “Anh ta vẫn thường làm như thế này với cô à? Như thế này mà cô cũng chịu đựng được sao? Sao giữa hàng ngàn gã đàn ông ngoài kia cô lại chọn một kẻ thô bạo như hắn để ở bên chứ?”

Những câu hỏi của Nam như những mũi kim đâm vào sự hổ thẹn của Ngọc. Cô rụt tay lại, xấu hổ và muốn chạy trốn. Cô không muốn đối diện với sự thật nhơ bẩn của mình dưới ánh mắt của Nam. Nam bất lực nhìn cô gái mình quan tâm.

Anh không tranh cãi thêm. Anh chạy đi và quay lại với một túi thuốc trên tay. Anh đặt túi thuốc vào tay Ngọc: “Bôi thuốc vào, đừng có để nó bầm tím mãi thế…”

Ngọc cố gắng kết thúc cuộc đối thoại. “Thôi được rồi, anh đi làm đi, cảm ơn anh…” Cô muốn trốn tránh, muốn thoát khỏi sự đối diện này. Cô hổ thẹn với những vết tích nhơ bẩn trên cơ thể mình. Quan trọng hơn cả, cô sợ trái tim yếu mềm sẽ rung động trước Nam.

Ngọc biết Nam quá tốt, quá lý tưởng. Cô tự nhận định rằng thứ tuyệt vời như vậy không nên dành cho một người nhiễm ô như cô. Cô là một sự sống còn bị che đậy, và Nam là sự cứu rỗi mà cô không dám nhận lấy.

Ngọc cầm túi thuốc quay về trước. Cô bước đi được vài bước, Nam gọi với theo: “Ngọc…”

Cô quay đầu nhìn lại. Nam hỏi một cách chân thành: “Chiều nay, sau khi tan làm, tôi… vào viện thăm Minh và bố mẹ cô được không?”

Thịnh tình này của Nam quá lớn, Ngọc không thể từ chối. Hơn nữa, bố mẹ cô ở đây không có người thân, người quen. Sự xuất hiện của Nam chắc chắn sẽ làm họ vui và ấm lòng hơn nhiều. Ngọc nhìn Nam, khẽ gật đầu đồng ý.

Nam mỉm cười. Anh rất vui vì Ngọc đã nhận lời. Không biết từ bao giờ, chỉ cần được gần Ngọc, anh lại cảm thấy hạnh phúc đến thế. Anh sợ cô lại giữ khoảng cách, lại thu mình vào vỏ ốc như những ngày qua. Sự đồng ý này mở ra một tia hy vọng mỏng manh trong mối quan hệ đầy bí ẩn và nghiệp lực giữa họ.

Ngọc và Nam trong Truyện dài kỳ dị ghê – phần 2, Nam đỡ Ngọc sau khi cô bị xô ngã, hé lộ những vết bầm tím do sự dày vò thể xác.Ngọc và Nam trong Truyện dài kỳ dị ghê – phần 2, Nam đỡ Ngọc sau khi cô bị xô ngã, hé lộ những vết bầm tím do sự dày vò thể xác.

Sự Quan Tâm Và Cảm Giác Tội Lỗi Của Nam

Việc Nam liên tục tìm cách giúp đỡ Ngọc, từ việc sắp xếp công việc đến việc quan tâm sức khỏe, không chỉ là trách nhiệm của một người sếp mà còn là sự thể hiện tình cảm sâu sắc. Hành động của anh không vụ lợi, mà xuất phát từ lòng trắc ẩn và sự ngưỡng mộ đối với sức mạnh tiềm ẩn của Ngọc.

Nam trở về cơ quan, nhưng tâm trí anh vẫn còn ở quán phở, vẫn còn ám ảnh bởi những vết bầm tím trên cánh tay Ngọc. Anh tự hỏi tại sao một cô gái thông minh, xinh đẹp như Ngọc lại phải chịu đựng sự hành hạ thô bạo đến vậy. Sự tức giận của anh hướng về Bách, một gã đàn ông đội lốt doanh nhân thành đạt nhưng lại mang trong mình tâm hồn mục nát.

Anh cố gắng tập trung vào công việc, nhưng những hình ảnh Ngọc đau đớn cứ lặp đi lặp lại. Nam cảm thấy tội lỗi vì không thể làm gì nhiều hơn để giải thoát cô. Anh đã cố gắng dùng tiền, dùng quyền lực của mình, nhưng Ngọc đã từ chối. Cô muốn giữ anh lại một cõi thanh sạch, tách biệt khỏi vũng lầy của cô.

Anh bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về Bách. Mặc dù Bách là đối tác kinh doanh quan trọng, Nam nhận ra rằng sự tàn nhẫn vô cớ của hắn có thể là một dấu hiệu của sự đổ vỡ đạo đức. Nam bắt đầu xây dựng kế hoạch, không chỉ để cứu Ngọc mà còn để tìm cách loại bỏ sự ảnh hưởng độc hại của Bách ra khỏi cuộc sống của mình và công ty.

Nam hiểu rằng mối quan hệ giữa Ngọc và Bách không đơn thuần là tình nhân. Đó là sự trao đổi kinh tế tàn nhẫn, nơi Ngọc bán nhân phẩm để mua lại mạng sống cho gia đình. Sự hy sinh này đã tạo ra một bức tường vô hình giữa cô và những người như Nam.

Anh quyết định rằng lời mời đến thăm bố mẹ Ngọc không chỉ là một cử chỉ xã giao. Đó là cách để anh khẳng định vị trí của mình trong cuộc sống gia đình cô, một cách để chứng minh rằng anh sẵn sàng chấp nhận cô, bất chấp quá khứ và những vết thương.

Rào Cản Tâm Lý Và Lời Thề Nguyện Thầm Lặng

Trong khi đó, Ngọc trở lại bệnh viện. Cô đã bôi thuốc lên những vết bầm tím nhưng sự đau đớn về thể xác không thấm vào đâu so với sự sỉ nhục tâm lý. Lời nói của Nam vẫn văng vẳng bên tai cô. Anh đã nhìn thấy sự thật trần trụi.

Ngọc luôn tự nhủ rằng cô là người dơ bẩn. Lớp trang điểm dày, những bộ đồ lộng lẫy khi đi cùng Bách là chiếc mặt nạ để che giấu sự hổ thẹn và sự ám ảnh tâm linh về nghề nghiệp của mình.

Việc Nam nhìn thấy những vết thương đó đã xé toạc tấm màn che. Cô cảm thấy trần trụi và yếu đuối. Cô sợ Nam sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, hoặc tệ hơn, khinh bỉ.

Tuy nhiên, ánh mắt của Nam không có sự khinh miệt. Nó chứa đầy sự giận dữ, nhưng sự giận dữ đó hướng về kẻ đã gây ra vết thương, không phải cô. Chính sự khác biệt này đã làm Ngọc sợ hãi. Cô sợ rung động. Cô sợ nảy sinh tình cảm với người đàn ông mà cô không bao giờ xứng đáng.

Ngọc hiểu rõ vị trí của mình. Cô là người tình bóng đêm, bị định sẵn phải sống trong vũng bùn. Nam là ánh sáng, là lý tưởng. Sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối sẽ chỉ làm ô uế ánh sáng mà thôi.

Cô chấp nhận lời mời của Nam không phải vì cô muốn tiến gần hơn, mà vì cô muốn bố mẹ được vui. Cô coi đó là một sự hy sinh nhỏ, một cách để trả ơn Nam vì sự giúp đỡ vô điều kiện của anh. Cô quyết tâm giữ vững khoảng cách, bảo vệ Nam khỏi sự lây nhiễm của nghiệp lực mà cô đang mang.

Ngọc dành thời gian còn lại trong ngày để chăm sóc mẹ và Minh. Cô cố gắng gạt bỏ hình ảnh Nam ra khỏi tâm trí, nhưng sự quan tâm của anh đã cắm rễ sâu vào tâm hồn cô. Nó là một hạt mầm hy vọng, nhưng cũng là một nỗi sợ hãi lớn. Cô sợ một ngày nào đó, sự thật về cuộc sống của cô sẽ làm Nam thất vọng, và cô sẽ mất đi người bạn, người sếp, và có thể là người cô thầm yêu, duy nhất tôn trọng cô.

Đòn Bẩy Cảm Xúc Và Sự Đối Đầu Tiềm Ẩn

Tại văn phòng, Nam làm việc hiệu quả nhưng đầy căng thẳng. Anh xử lý xong công việc của Ngọc, cẩn thận làm giả các giấy tờ cần thiết. Hành động này không chỉ là sự giúp đỡ về mặt hành chính mà còn là sự bảo vệ pháp lý, đảm bảo rằng Bách không thể dùng lý do công việc để gây áp lực lên cô.

Nam suy nghĩ về cuộc gặp gỡ chiều nay. Anh sẽ phải đối diện với bố mẹ Ngọc. Anh sẽ phải duy trì vai trò người sếp tốt, nhưng đồng thời anh cũng muốn gửi đi một thông điệp mạnh mẽ đến Ngọc. Thông điệp đó là: anh tin tưởng cô và anh sẽ ở bên cô.

Nam hiểu rằng sự hiện diện của anh tại bệnh viện không chỉ là thăm hỏi. Nó là một đòn bẩy cảm xúc. Nếu Bách là người tình công khai, thì Nam đang dần trở thành người bạn tâm giao và người bảo vệ bí mật.

Anh lướt qua thông tin về Bách trên mạng, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào về những hành vi sai trái của gã đàn ông này. Nam quyết tâm phải tìm ra cách hợp pháp để chấm dứt sự phụ thuộc của Ngọc vào Bách. Sự thông minh chiến lược của Nam bắt đầu được thể hiện rõ ràng.

Anh biết rằng Ngọc tự tạo ra rào cản, nhưng anh tin rằng tình yêu và sự tôn trọng chân thành có thể phá vỡ mọi bức tường. Mục tiêu của anh không phải là chiếm hữu cô, mà là cứu rỗi cô khỏi vòng lặp đau khổ và sự dày vò thể xác/tinh thần.

Nam nhìn đồng hồ. Anh đếm ngược từng giờ. Buổi chiều hôm đó không chỉ là cuộc thăm bệnh mà còn là một bước ngoặt quan trọng trong câu chuyện phức tạp và đầy bi kịch của Ngọc và Nam.

Truyện dài kỳ dị ghê – phần 2 khép lại bằng sự căng thẳng và hứa hẹn về một cuộc đối đầu tiềm ẩn. Ngọc, trong sự hổ thẹn và tình yêu vô điều kiện cho gia đình, vẫn cố giữ khoảng cách với Nam. Trong khi đó, Nam, với ý chí cứu rỗi mạnh mẽ, đang tiến sát hơn vào thế giới bí mật và đầy đau đớn của cô. Sự xuất hiện của anh trong bệnh viện chiều nay sẽ là một thử thách lớn cho cả hai.

Mục nhập này đã được đăng trong Bí ẩn. Đánh dấu trang permalink.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *