Chân Thật Công Phu – Nghiệp Chướng Tiêu Trừ: Con Đường Chuyển Hóa Phiền Não Trong Đời Sống

Chân Thật Công Phu – Nghiệp Chướng Tiêu Trừ: Con Đường Chuyển Hóa Phiền Não Trong Đời Sống

Chân Thật Công Phu – Nghiệp Chướng Tiêu Trừ: Con Đường Chuyển Hóa Phiền Não Trong Đời Sống

Tu hành là hành trình dài tìm về sự thanh tịnh nội tâm. Tuy nhiên, nhiều người dù đã dụng công tu tập miên mật vẫn không thể chuyển hóa triệt để được khổ đau. Nguyên nhân sâu xa nằm ở sự chưa Chân Thật Công Phu – Nghiệp Chướng Tiêu Trừ. Nghiệp chướng là sức mạnh đáng sợ, chúng ẩn mình dưới dạng những tập khí vi tế, sẵn sàng dấy khởi khi gặp duyên bất lợi. Việc nhận diện, sám hối chân thành và bảo hộ tâm thanh tịnh khỏi gốc rễ tham sân si là chìa khóa để đạt được mục tiêu tối thượng là vãng sanh về cõi Phật.

Chân Thật Công Phu – Nghiệp Chướng Tiêu Trừ: Con Đường Chuyển Hóa Phiền Não Trong Đời Sống

Nhận Diện Và Bản Chất Của Nghiệp Chướng

Nhiều người tu hành nhiều năm vẫn cảm thấy nghiệp chướng đeo bám không dứt. Họ tưởng rằng đã hàng phục được tập khí và phiền não. Trên thực tế, những phiền não này chỉ đang ẩn nấp sâu bên trong. Chúng chờ đợi những duyên bên ngoài để bùng phát trở lại. Nếu không nhận rõ bản chất của nghiệp chướng, công phu tu hành khó đạt hiệu quả.

Nghiệp Chướng Là Gì Theo Quan Điểm Phật Giáo

Trong Phật giáo, khái niệm “Nghiệp chướng” bao gồm hai phần chính: Nghiệp và Chướng. “Nghiệp” (Karma) chính là sự tạo tác, bao gồm tạo tác qua thân, khẩu và ý. Ngay cả khi chúng ta ngồi thiền hay niệm Phật, nếu tâm vẫn khởi buồn vui, thương ghét, giận hờn, đó chính là đang vọng tưởng và tạo nghiệp.

“Chướng” là sự chướng ngại. Khi thân tâm tạo tác nghiệp bất thiện, chúng ta sẽ gặp phải những cản trở trong cuộc sống và trên con đường tu tập. Chướng ngại lớn nhất đối với người tu là không thể đạt được mục đích tối thượng, như vãng sanh Tây Phương Cực Lạc.

Những lời dạy của các bậc Thầy luôn là hồi chuông cảnh tỉnh. Có vị Hòa Thượng từng bộc bạch rằng, suốt 36 năm tu hành, ngày nào cũng niệm Phật, tụng Kinh, giảng pháp, thế mà phiền não vẫn dấy khởi. Điều này cho thấy sự bền bỉ và nguy hiểm của tập khí. Công phu cần sự miên mật và chân thật mới có thể đối trị.

Nghiệp Chướng Tăng Trưởng Từ Danh Vọng Và Lợi Dưỡng

Nghiệp chướng của chúng ta đang ngày càng lớn hơn thay vì được tiêu trừ. Khi mới phát tâm tu hành, chúng ta thường tinh tấn vì chưa có nhiều ảnh hưởng. Khi đã có chút danh tiếng, có chút quyền lợi, chúng ta dễ dàng dính mắc. Sự dính mắc này chính là nguồn nuôi dưỡng nghiệp chướng.

Người xưa từng nói: “Càng cao danh vọng thì càng dài gian nan.” Danh vọng càng lớn, tiếng tăm càng cao, thì khả năng tạo ra tội nghiệp càng nhiều. Điều này không phải vì danh vọng xấu, mà vì tâm tham đắm của chúng ta chưa được kiểm soát. Chúng ta không thể buông bỏ tham, sân, si, nên nghiệp chướng ngày càng thêm lớn.

Nghiệp chướng tăng trưởng vì chúng ta không buông bỏ được tâm tự tư tự lợi. Tập khí và phiền não của chúng ta được tóm gọn trong mười sáu chữ: Tự tư tự lợi, danh vọng lợi dưỡng, hưởng thụ năm dục sáu trần, tham sân si mạn. Tất cả những điều này đều quy về ba chữ gốc rễ: tham sân si.

Khái Quát Về Bản Chất Của Tham

Tham chính là nguồn gốc, là chủ thể điều khiển mọi hành động tạo tác nghiệp. Tham có thể biểu hiện dưới muôn hình vạn trạng. Chúng ta có thể nghĩ rằng mình không tham tiền bạc hay lợi ích vật chất. Tuy nhiên, chúng ta lại rất dễ tham danh.

Khi làm bất cứ việc gì, chúng ta đều mong muốn việc đó phải thật tốt, phải được công nhận. Đó cũng là một loại tham thúc đẩy. Công việc chân thật phải là tận tâm, tận lực vì chúng sanh mà không cầu mong sự thành bại, được mất. Nếu bị tham thúc đẩy, chúng ta sẽ tạo ra nghiệp.

Tham làm cho chúng ta luôn ở trong trạng thái “Xúc cảnh sinh tình”. Khi gặp hoàn cảnh bên ngoài tác động, tập khí tham liền trỗi dậy. Tập khí này ẩn nấp tinh vi trong mọi khởi tâm động niệm của chúng ta. Nếu không nhận rõ tác nhân chính là tập khí Tham, chúng ta sẽ tiếp tục tạo nhân Địa ngục, Ngạ quỷ, Súc sanh và bị đọa vào tam ác đạo.

Chân Thật Công Phu – Nghiệp Chướng Tiêu Trừ: Con Đường Chuyển Hóa Phiền Não Trong Đời Sống

Định Nghĩa Và Các Yếu Tố Cấu Thành Công Phu Chân Thật

Muốn tiêu trừ nghiệp chướng, trước hết phải hiểu rõ thế nào là công phu chân thật. Công phu không chỉ là số lượng kinh sách tụng niệm hay số lần niệm Phật. Công phu là sự nỗ lực nội tại, sự chuyên tâm chuyển hóa tâm tính.

Công Phu Là Gì Và Tại Sao Phải Chân Thật

“Công phu” là sự dụng công tu tập miên mật, là quá trình rèn luyện để hàng phục phiền não và tập khí. Tuy nhiên, công phu chỉ có hiệu lực khi nó là “chân thật”. Chân thật có nghĩa là sự thành tâm, không hình thức, không tự dối mình, và hoàn toàn không cầu danh lợi.

Nhiều người niệm Phật hàng ngày nhưng tâm vẫn phóng dật. Họ niệm Phật bằng miệng nhưng tâm lại niệm buồn vui, thương ghét. Công phu như vậy chỉ là công phu trên hình tướng. Công phu chân thật là khi niệm Phật, tâm hoàn toàn chuyên nhất vào câu niệm. Mục đích của công phu là bảo hộ tâm thanh tịnh, không để vọng tưởng xen tạp.

Việc tu hành miên mật của các vị Đại đức là ví dụ điển hình. Họ nhận thấy rõ mối nguy hiểm của sự dao động tâm. Các Ngài tìm đến những chốn tịch tĩnh, không muốn đến nơi đám đông ồn ào. Tránh xa những nơi có thể làm tâm mình động. Điều này giúp bảo vệ tâm thanh tịnh, tạo điều kiện cho công phu chân thật phát huy hiệu quả.

Thực Hành Chân Thật Quay Đầu Và Chân Thật Sám Hối

Để tiêu trừ nghiệp chướng, điều kiện tiên quyết là phải chân thật quay đầuchân thật sám hối. Sám hối không phải chỉ là lời nói hay nghi lễ. Sám hối là sự chuyển hóa triệt để.

Quay đầu là chuyển đổi tâm niệm từ tà niệm sang chánh niệm, từ mê lầm sang giác ngộ. Đó là nhận ra những hành động tạo nghiệp trong quá khứ và quyết tâm không lặp lại. Sự quay đầu này phải xuất phát từ tận đáy lòng, không phải do sợ hãi hay áp lực.

Sám hối chân thật là ăn năn lỗi lầm đã qua và thề nguyện không tái phạm trong tương lai. Nếu chúng ta sám hối mà trong tâm vẫn giữ nguyên ý niệm tham sân si, nghiệp chướng sẽ vẫn còn nguyên đó. Khi có cơ hội, chúng sẽ phát khởi mạnh mẽ hơn. Việc sám hối đúng pháp sẽ thanh tịnh hóa tâm thức.

Yếu Tố Bảo Hộ Tâm Thanh Tịnh

Bảo hộ tâm thanh tịnh là một phần quan trọng của Chân thật công phu – nghiệp chướng tiêu trừ. Tâm thanh tịnh là trạng thái tâm không bị vọng tưởng, phiền não làm ô nhiễm.

Tránh Duyên Và Tìm Nơi Tịch Tĩnh

Các bậc tu hành lâu năm thường rất cẩn trọng trong việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Họ tránh xa tài, sắc, danh, thực, thùy (năm dục). Những nơi có thể làm tâm động, họ sẽ chủ động tránh đến. Điều này không phải là trốn tránh, mà là sự tự bảo hộ tâm an tĩnh.

Những người thích đến đám đông thường có tâm xao động. Người có tâm an tĩnh chỉ xuất hiện ở đám đông khi thực sự cần làm việc lợi ích chúng sanh. Khi công việc hoàn thành, họ liền lui về. Họ từ chối mọi sự đãi ngộ để bảo hộ tâm thanh tịnh của mình.

Sự Dính Mắc Vào Công Đức

Một chướng ngại vi tế khác là sự dính mắc vào công đức. Khi chúng ta làm việc tốt, việc lợi ích chúng sanh, chúng ta thường cảm thấy vui vẻ, ưa thích. Sự vui vẻ này, nếu không được quán chiếu, có thể trở thành một sự dính mắc.

Tổ Sư Đại Đức nói: “Việc tốt không bằng không việc gì”. Câu này không có nghĩa là chúng ta không làm việc tốt. Mà ý là chúng ta phải làm việc tốt với tâm vô trụ, không chấp vào tướng công đức. Nếu làm việc tốt mà tâm vẫn khởi ý niệm thành bại, được mất, hơn thua, tốt xấu, thì những ý niệm này sẽ chướng ngại tâm thanh tịnh của chúng ta. Khi bị chướng ngại, chúng ta sẽ không thể đạt được mục đích tu tập.

Bản Chất Của Nghiệp: Tham, Sân, Si, Mạn Và Các Biểu Hiện Vi Tế

Để thực hiện Chân thật công phu – nghiệp chướng tiêu trừ, chúng ta cần đào sâu vào gốc rễ của mọi tạo tác. Gốc rễ đó chính là Tham, Sân, Si. Ba độc tố này là nguyên nhân chính khiến chúng ta luân hồi trong tam giới.

Phân Tích Sự Thống Trị Của Tâm Tham

Tham là đầu mối của mọi phiền não. Tham được hiểu là sự ham muốn, sự chấp trước vào mọi thứ không thuộc về mình, hoặc chấp vào những thứ mình đang có. Trong 16 tập khí, Tham là trung tâm điều khiển.

Tham không chỉ là tham tiền, tham sắc. Nó còn là tham danh. Sự mong muốn được người khác công nhận, được khen ngợi, được nổi bật. Ngay cả khi chúng ta làm việc thiện, nếu có tâm mong cầu hồi báo hay sự tán thán, đó đã là sự thúc đẩy của tham.

Tâm tham vi tế ẩn nấp trong mọi khởi tâm động niệm. Khi ta làm việc gì, ta mong nó phải thật hoàn hảo. Nếu sự hoàn hảo đó là vì lợi ích chung thì tốt. Nhưng nếu nó là vì muốn chứng tỏ bản thân, vì muốn mình là người giỏi nhất, đó chính là tham ngã mạn. Tham làm cho tâm không bao giờ an tĩnh, luôn bận rộn với những tính toán, so đo.

Tác Hại Của Sân Hận Và Si Mê

Sân (Giận hờn, oán ghét) và Si (Si mê, vô minh) là hai độc tố tiếp theo hỗ trợ cho Tham.

Sân hận là phản ứng của tâm khi không đạt được điều mình muốn, hoặc khi bị xúc phạm. Người tu hành phải học cách chuyển hóa Sân hận thành Từ bi. Nếu gặp cảnh trái ý mà tâm liền dấy khởi bực tức, đó là nghiệp chướng đang phát tác. Sân hận là nhân trực tiếp dẫn đến những hành động tiêu cực, phá hủy sự thanh tịnh tâm.

Si mê là sự không hiểu rõ chân lý, không nhận ra bản chất vô thường, khổ, không, vô ngã của vạn pháp. Si mê là gốc rễ của mọi sự chấp trước. Do Si mê, chúng ta mới chấp vào cái ngã, chấp vào cái tôi, chấp vào những kiến giải sai lầm.

Nghiệp chướng phát sinh từ sự thiếu nhận thức. Khi không biết Nghiệp là gì, Chướng là gì, chúng ta cứ tiếp tục tạo nhân. Đây là biểu hiện rõ ràng của Si mê.

Vọng Tưởng Là Sự Tạo Nghiệp Của Ý

Phật giáo chỉ rõ, nghiệp không chỉ tạo ra qua thân và khẩu, mà quan trọng nhất là nghiệp tạo ra qua ý. Vọng tưởng là những ý niệm chợt khởi, không chân thật. Ngay cả khi cơ thể ngồi yên, nếu tâm vẫn suy nghĩ miên man về quá khứ, tương lai, về hơn thua, được mất, đó chính là vọng tưởng.

Vọng tưởng là sự tạo tác của ý nghiệp. Khi ý nghiệp không thanh tịnh, thân và khẩu nghiệp sẽ khó mà thanh tịnh được. Công phu niệm Phật miên mật nhằm mục đích chế ngự ý nghiệp. Giữ tâm chuyên nhất vào một niệm Phật hiệu, không để buồn vui, thương ghét xen vào, chính là cách tiêu trừ nghiệp chướng từ gốc rễ ý nghiệp.

Con Đường Hàng Phục Nghiệp Chướng Với Chân Thật Công Phu

Việc hàng phục nghiệp chướng không phải là một cuộc chiến bên ngoài, mà là một cuộc chiến nội tâm. Nó đòi hỏi sự chân thật, kiên trì và áp dụng đúng phương pháp tu tập.

Chuyển Hóa Tập Khí Bằng Tứ Chánh Cần

Tứ Chánh Cần là bốn phương pháp nỗ lực chân chính để chuyển hóa tập khí. Đây là nền tảng quan trọng để Chân thật công phu – nghiệp chướng tiêu trừ.

  1. Đã sinh ác thì đoạn: Khi nhận ra một tập khí bất thiện, một ý niệm tham sân si đã sinh khởi, phải lập tức đoạn trừ nó. Không để nó phát triển.
  2. Chưa sinh ác thì ngăn: Phòng ngừa. Luôn cảnh giác để ngăn chặn những ý niệm bất thiện chưa kịp sinh khởi. Đây chính là hành vi tránh duyên, tìm nơi tịch tĩnh của các vị Tổ Sư.
  3. Chưa sinh thiện thì sinh: Chủ động nuôi dưỡng những thiện niệm. Ví dụ, phát khởi tâm Bồ Đề, tâm từ bi, tâm hỷ xả.
  4. Đã sinh thiện thì tăng trưởng: Tăng cường và duy trì những thiện niệm đã có.

Áp dụng Tứ Chánh Cần đòi hỏi sự tỉnh thức liên tục (chánh niệm). Chúng ta phải dùng trí tuệ để chiếu soi từng khởi tâm động niệm, không để chúng ta bị cuốn theo thói quen tạo tác nghiệp.

Thực Hành Vô Trụ Và Lợi Ích Chúng Sanh

Mục đích của việc tu hành là đạt được tâm vô trụ, tức là tâm không dính mắc, không chấp trước. Khi làm việc lợi ích chúng sanh, chúng ta phải giữ tâm vô trụ.

Sự Khác Biệt Giữa Phương Tiện Chân Thật Và Chướng Ngại

Trong Phật giáo có câu “Từ bi xuất phương tiện”. Chúng ta sử dụng các phương tiện thiện xảo để giúp đỡ mọi người. Tuy nhiên, nếu phương tiện này lại trở thành chướng ngại cho mục tiêu tu tập của chính mình, thì phải xem xét lại.

Chướng ngại xảy ra khi chúng ta quá bận rộn với các công việc bên ngoài, đến mức lơ là công phu nội tâm, hoặc khi chúng ta dính mắc vào kết quả của công việc. Nếu ta làm việc tốt nhưng tâm khởi lên sự kiêu mạn, muốn chứng tỏ bản thân, đó là phương tiện đã trở thành chướng ngại.

Thực hành vô trụ là làm hết sức mình với sự tận tâm, tận lực, nhưng buông bỏ hoàn toàn kết quả, không mong cầu sự công nhận hay hồi báo. Hành động đó mới là Chân thật công phu.

Pháp Môn Niệm Phật Trong Chân Thật Công Phu

Niệm Phật là pháp môn đơn giản và hiệu quả nhất để hàng phục nghiệp chướng. Tuy nhiên, niệm Phật phải đi kèm với công phu chân thật.

Niệm Phật chân thật không phải là việc đếm số, mà là việc giữ cho tâm chuyên nhất. Khi niệm “A Di Đà Phật”, toàn bộ tâm ý phải đặt vào danh hiệu đó. Không để vọng tưởng buồn vui, thương ghét, giận hờn xen tạp vào câu niệm.

Nếu chúng ta niệm Phật nhưng vẫn vọng tưởng, đó chính là tạo tác nghiệp. Niệm Phật trở thành một hành động hình thức, không có khả năng tiêu trừ nghiệp chướng. Ngược lại, khi tâm chuyên nhất, niệm lực sẽ mạnh mẽ. Niệm lực giúp đoạn trừ tập khí “Tự tư tự lợi” – gốc rễ của mọi phiền não.

Tiêu Trừ Nghiệp Chướng Để Thành Tựu Vãng Sanh

Mục tiêu cuối cùng của người tu Tịnh Độ là vãng sanh về thế giới Tây Phương Cực Lạc. Đây là mục tiêu vô cùng khó khăn nếu nghiệp chướng chưa được tiêu trừ.

Nghiệp chướng tạo ra chướng ngại vật lý và tinh thần. Sự chướng ngại tinh thần là sự dao động, bất an, dính mắc vào trần cảnh. Nếu tâm không đạt được sự thanh tịnh, khi lâm chung sẽ khó giữ được chánh niệm.

Chân thật công phu – nghiệp chướng tiêu trừ là quá trình thanh lọc tâm. Khi tâm thanh tịnh, chánh niệm hiện tiền, chúng ta mới có thể đạt được sự vãng sanh. Việc làm thiện, làm lợi ích chúng sanh cũng phải là phương tiện trợ duyên cho sự thanh tịnh tâm này. Nếu làm việc thiện mà bị chướng ngại, tức là phương tiện đó đã sai lệch khỏi mục đích tối thượng.

Phân Tích Công Phu Duy Trì Chánh Niệm

Duy trì chánh niệm là quá trình liên tục. Giống như các Tổ Sư Đại Đức dù đã có công phu sâu dày vẫn cần tìm chốn tịch tĩnh, người tu chúng ta càng cần phải tránh xa các duyên bất lợi. Sự cẩn trọng này là biểu hiện của công phu.

Tâm ta như một hồ nước. Nếu cứ khuấy động liên tục bằng các ý niệm thành bại, được mất, thì nước không bao giờ trong. Chỉ khi tìm được sự an tĩnh, tránh xa sự ồn ào của thế gian, tâm mới có cơ hội lắng đọng. Khi tâm lắng đọng, trí tuệ sẽ phát sinh. Trí tuệ này giúp chúng ta nhận rõ bản chất của nghiệp chướng và cách thức tiêu trừ chúng.

Việc tu tập không phải là một cuộc đua về số lượng mà là về chất lượng. Chất lượng nằm ở sự chân thật của công phu. Công phu chân thật sẽ giúp chúng ta chuyển hóa những tập khí khó nhổ nhất, như sự tham ngã mạn hay tự tư tự lợi.

Vai Trò Của Thân Giáo Trong Việc Tiêu Trừ Nghiệp Chướng

Hành động của các bậc Tổ Sư là thân giáo. Họ thể hiện rõ ràng rằng sự cẩn trọng là tối quan trọng. Họ không để mình bị dính mắc vào tài, sắc, danh, thực, thùy. Sự từ chối các đãi ngộ, sự lui về sau khi giảng pháp, tất cả đều nhằm bảo hộ tâm thanh tịnh.

Thân giáo này dạy chúng ta rằng, sự an toàn tâm linh quan trọng hơn bất kỳ lợi ích vật chất hay danh tiếng nào. Người tu cần phải nhận rõ, dù làm việc tốt lợi ích bao nhiêu, nếu tâm bị tổn hại, nghiệp chướng vẫn sẽ tăng trưởng.

Chúng ta phải luôn tự hỏi: Mục đích của việc mình làm là gì? Là để giúp chúng sanh hay để thỏa mãn lòng tham danh của chính mình? Sự phân định rõ ràng giữa hai động cơ này chính là chìa khóa để thực hiện Chân thật công phu.

Sự Cảnh Giác Và Công Phu Tự Thân

Chúng ta phải luôn cảnh giác với mọi khởi tâm động niệm. Nghiệp chướng không phải là một thế lực bên ngoài, mà là những thói quen xấu xa đã tích lũy từ vô lượng kiếp. Chỉ có sự cảnh giác cao độ và công phu chân thật mới có thể chuyển hóa chúng.

Thực Hành Lục Độ Ba La Mật Như Công Phu Trợ Duyên

Lục Độ Ba La Mật (Bố thí, Trì giới, Nhẫn nhục, Tinh tấn, Thiền định, Trí tuệ) là sáu phương pháp hoàn hảo giúp hành giả đạt đến bờ giác. Chúng là những công cụ mạnh mẽ để Chân thật công phu – nghiệp chướng tiêu trừ.

  1. Bố thí: Đối trị tâm tham lam, ích kỷ. Bố thí không chỉ là vật chất mà còn là pháp thí (chia sẻ chánh pháp) và vô úy thí (xoa dịu nỗi sợ hãi).
  2. Trì giới: Đối trị sự phóng túng, tạo tác nghiệp bất thiện qua thân khẩu ý. Giới luật là rào chắn bảo vệ tâm thanh tịnh.
  3. Nhẫn nhục: Đối trị tâm sân hận. Nhẫn nhục khi gặp cảnh nghịch, khi bị sỉ nhục, giúp giữ tâm bình thản.
  4. Tinh tấn: Đối trị tâm biếng nhác. Tinh tấn là sự nỗ lực không ngừng nghỉ trong việc tu tập và hàng phục phiền não.
  5. Thiền định: Đối trị tâm tán loạn. Thiền định giúp tâm an tĩnh, tập trung, làm nền tảng cho sự phát sinh trí tuệ.
  6. Trí tuệ: Đối trị tâm si mê. Trí tuệ là nhận rõ bản chất vạn pháp, là khả năng phân biệt chánh tà, giả thật.

Thực hành Lục Độ phải đi kèm với sự vô trụ, tức là không chấp vào hành động Bố thí, Trì giới, v.v., thì mới là Ba La Mật (đáo bỉ ngạn – đến bờ kia). Đây chính là tinh hoa của công phu chân thật.

Chuyển Hóa Tâm Niệm Thành Đại Nguyện

Thay vì bị tập khí “Tự tư tự lợi” chi phối, người tu phải chuyển hóa thành tâm Đại nguyện vì lợi ích chúng sanh. Khi tâm ta khởi lên ý muốn giúp đỡ người khác mà không cầu lợi, đó là sự chuyển hóa từ Tham sang Từ bi.

Sự phát tâm Đại nguyện giúp chúng ta vượt qua những chướng ngại nhỏ nhặt của cá nhân. Khi mục tiêu là vì đại chúng, công phu của chúng ta sẽ được thúc đẩy bởi một động lực mạnh mẽ và thanh tịnh hơn. Đại nguyện là động lực để thực hiện Chân thật công phu – nghiệp chướng tiêu trừ không mệt mỏi.

Nhận Thức Sâu Sắc Về Sự Vô Thường

Sự vô thường là chân lý cốt lõi. Nhận thức sâu sắc rằng mọi thứ đều thay đổi, không có gì là vĩnh cửu, sẽ giúp chúng ta buông bỏ sự chấp trước. Nếu chúng ta chấp vào danh vọng, lợi dưỡng, vào thân thể hay bất kỳ tài sản nào, chúng ta sẽ tạo thêm nghiệp khổ.

Công phu chân thật bao gồm việc quán chiếu về sự vô thường hàng ngày. Khi quán chiếu như vậy, tâm tham chấp sẽ dần dần lắng xuống. Chúng ta sẽ không còn bị thúc đẩy bởi những ham muốn ngắn ngủi, mà hướng đến mục tiêu giải thoát lâu dài.

Nghiệp chướng của chúng ta ngày ngày thêm lớn vì chúng ta không buông bỏ tham sân si, không buông bỏ sự chấp vào cái ngã. Chỉ có sự dụng công chân thật, miên mật, đi sâu vào nội tâm để nhận diện và chuyển hóa gốc rễ phiền não, chúng ta mới có thể đạt được sự tiêu trừ nghiệp chướng.

Chân thật công phu – nghiệp chướng tiêu trừ là quá trình tu tâm dưỡng tính toàn diện, đòi hỏi sự dũng mãnh quay đầu và thành khẩn sám hối, nhận diện gốc rễ Tham Sân Si trong mọi hành vi tạo tác. Công phu chân thật giúp chúng ta bảo hộ tâm thanh tịnh, tránh xa sự dính mắc vào danh lợi và công đức, qua đó hàng phục được tập khí vi tế. Chỉ khi hành trì vô trụ, lấy việc làm lợi ích chúng sanh làm phương tiện và giữ chánh niệm miên mật, chúng ta mới có thể đạt được mục đích cuối cùng là vãng sanh và giải thoát khỏi mọi chướng ngại nghiệp lực.

Mục nhập này đã được đăng trong Bí ẩn. Đánh dấu trang permalink.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *