Chương thứ 21, mang tên Truyện Ma Hầm Mộ – Phần 21, là một bước ngoặt quan trọng, nơi sự kiên định của Bàn Tử được thể hiện rõ nét. Chúng ta khám phá những phát hiện chấn động về đường thủy ngầm dưới lòng núi Trường Bạch. Những manh mối này không chỉ liên quan tới vị trí bí ẩn của Vân Đỉnh Thiên cung mà còn hé lộ một nguồn nước lớn kết nối với lịch sử bí ẩn của vương quốc Đông Hạ.
Sự Hy Sinh Và Lòng Tin Của Bàn Tử
Người kể chuyện đã trải qua nhiều năm tháng cô độc và thất vọng. Anh ta hình thành thói quen không kỳ vọng vào bất cứ ai sẽ vì mình mà làm việc gì. Kinh nghiệm cho thấy những người này cuối cùng đều tìm cớ để rời đi, bỏ lại sự trống rỗng. Anh không muốn phải buông tay khi đã đặt tình cảm vào bất cứ điều gì hay bất cứ ai.
Nỗi Cô Đơn Của Người Kể Chuyện
Người kể chuyện ưa thích sự ổn định trong các mối quan hệ bạn bè. Anh muốn những người tri kỷ duy trì sự nhất quán, không yêu cầu anh phải làm gì, và ngược lại anh cũng không cần họ phải thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nào. Mọi hành động nên xuất phát từ động lực nội tâm kiên định của mỗi người. Sự bất biến này mang lại cảm giác an toàn hiếm có trong thế giới hỗn loạn của họ.
Khi ngồi xuống cạnh chỗ đun trà, người kể chuyện quan sát Bàn Tử. Bàn Tử đang dùng một cành cây nhỏ vẽ vài đường phác thảo trên nền đất ẩm ướt. Những đường nét đơn giản này đại diện cho một kế hoạch táo bạo và những nỗ lực phi thường đã diễn ra.
Dấu Ấn Quyết Tâm Qua Khói Thuốc Nổ
Bàn Tử bắt đầu thuật lại quá trình khám phá của mình. Khi những người khác rời đi, Bàn Tử quyết định thử nghiệm bằng cách phá núi trong một phạm vi rất nhỏ. Điều bất ngờ là chỉ sau hai hoặc ba vụ nổ thử nghiệm, toàn bộ sơn thể đã phản ứng dữ dội. Núi lập tức rạn nứt trên diện rộng.
Sau sự cố này, cả khu vực liền sụp xuống, để lộ ra một cái động lớn bên dưới. Động lớn này không khô ráo mà chứa đầy nước. Mực nước sâu tới thắt lưng, buộc nhóm của Bàn Tử phải lội qua đó. Đây chính là mạch nước ngầm đã được dự đoán.
Bàn Tử kể tiếp về con sông ngầm này. Con sông có ba đoạn lộ thiên do vỏ núi bị rạn nứt. Các khe nứt này tạo ra khoảng hở, cho phép ánh mặt trời hiếm hoi chiếu rọi xuống. Tuy nhiên, phần lớn lộ trình còn lại đều nằm sâu dưới lòng đất, tối tăm và ẩm ướt.
Càng đi sâu hơn, đường hầm càng trở nên hẹp dần và khô cạn hơn. Phía đỉnh chóp của đường hầm bắt đầu xuất hiện những miệng giếng do con người xây dựng. Đây là dấu hiệu rõ ràng của công trình kiến trúc cổ đại hoặc một lối đi được chuẩn bị từ trước.
Trong quá trình đi, họ nghe thấy tiếng người kêu thét và tiếng súng nổ vọng xuống từ phía trên. Nhận ra rằng có thể đồng đội hoặc những người lạ mặt đang gặp rắc rối, Bàn Tử lập tức trèo lên. Họ thấy mặt đá ngăn cách đáy giếng.
Bàn Tử không ngần ngại sử dụng thuốc nổ để phá hủy các tầng đá ngăn này. Anh cho nổ từng tầng một để tạo lối đi an toàn. Cuối cùng, chính nhờ nỗ lực liều lĩnh này mà họ đã gặp lại được nhóm của người kể chuyện.
Khí gas và khói thuốc nổ bốc lên tới miệng giếng, tạo ra những tiếng gầm gào khủng khiếp và dữ dội. Người kể chuyện thừa nhận rằng những âm thanh đó đã khiến nhóm của anh bị dọa một phen kinh hồn bạt vía. Anh nhìn vào những đường vẽ của Bàn Tử và rơi vào trạng thái trầm tư sâu sắc.
Vương Bàn Tử ngồi vẽ phác thảo đường đi trên đất, thể hiện nỗ lực tìm kiếm lối vào bí mật hầm mộ
Khám Phá Địa Tầng Và Mạch Nước Ngầm Bí Ẩn
Những thông tin do Bàn Tử cung cấp đã mở ra một hướng nghiên cứu mới về cấu trúc địa lý của khu vực. Việc anh ta xuống tới đường thủy dưới lòng đất củng cố một giả thuyết quan trọng. Khu vực sơn thể này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với người Đông Hạ cổ đại.
Phát Hiện Sông Ngầm Dưới Lòng Núi
Trước đây, có bằng chứng về trận huyết chiến dữ dội giữa Đông Hạ và Mông Cổ tại địa điểm này. Điều đó chứng minh tầm quan trọng chiến lược và tâm linh của khu núi. Giờ đây, có thể khẳng định chắc chắn rằng bên dưới tồn tại một mạch nước ngầm khổng lồ. Mạch nước này được xác định là thông tới chỗ những chiếc giếng mà họ đã phát hiện trong khu rừng rậm.
Bàn Tử khẳng định mạch nước này không chỉ kết thúc ở đó. Nó còn tiếp tục kéo dài đi rất xa. Sự tồn tại của một nguồn nước lớn trong lòng núi Trường Bạch, cách Vân Đỉnh Thiên cung một khoảng cách đáng kể, là một chi tiết đáng lưu tâm. Nguồn nước này không phải chỉ là nước mưa thông thường tích tụ.
Việc một mạch đất lớn như vậy thông tới nơi nào đó quan trọng của Đông Hạ là điều gần như chắc chắn. Cấu trúc địa lý này có thể là một phần của hệ thống phòng thủ hoặc một con đường linh thiêng bí mật. Người ta suy đoán rằng mạch nước này có thể dẫn đến một lăng mộ hoặc một khu vực thờ cúng chính của vương quốc cổ đại.
Mối Liên Kết Với Văn Hóa Đông Hạ
Việc phát hiện ra vô số chim mặt người trong rừng cây cũng cung cấp manh mối bổ sung. Loài chim này rõ ràng là thông với nơi sinh sống của chúng, có thể là hang động hoặc khu vực hầm mộ kết nối với dòng sông ngầm. Những sinh vật này được sử dụng như những kẻ bảo vệ hoặc là dấu hiệu của năng lượng tâm linh mạnh mẽ.
Người kể chuyện bắt đầu chỉnh đốn lại trang bị của mình sau khi tiếp nhận thông tin này. Anh kiểm tra đạn dược và các vật dụng cần thiết khác cho hành trình sắp tới. Việc này được thực hiện trong khi anh đang cần sự chăm sóc y tế.
Anh tìm một thầy thuốc để kiểm tra vết thương ở tay. Thầy thuốc trấn an rằng xương cốt chưa bị gãy, nhưng cần phải được cố định. Một chiếc kẹp đã được làm để giữ chặt cổ tay anh. Lời khuyên nghiêm khắc là không được dùng tay này để bắn súng nữa.
Tuy bị thương nhưng người kể chuyện vẫn kiên định với nhiệm vụ. Anh buộc phải chấp nhận sự hỗ trợ của chiếc kẹp, nhìn về phía Vương Minh đã đi rất xa. Sau đó, anh quay sang Bàn Tử, ra quyết định tiếp tục cuộc hành trình sâu hơn.
Anh hỏi Bàn Tử về tình hình thực tế dưới đó. Bàn Tử trả lời rằng nhờ có nước chảy mà không khí vẫn được duy trì ở mức bình thường. Điều kiện thông gió là một lợi thế lớn. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở cấu trúc vật lý của con đường.
Dưới miệng giếng, đường thủy rất hẹp. Càng đi về phía trước, việc di chuyển càng trở nên khó khăn. Bàn Tử dự đoán rằng chắc chắn họ sẽ phải lặn xuống dưới nước để vượt qua. Sự chuẩn bị kỹ lưỡng là điều không thể thiếu trước khi tiếp cận không gian hẹp và ngập nước này.
Công Tác Chuẩn Bị Cho Cuộc Lặn Sâu
Người kể chuyện gật đầu đồng ý với nhận định của Bàn Tử. Họ biết rằng việc lặn sẽ là giai đoạn nguy hiểm nhất, đòi hỏi sự chuyên nghiệp cao và thiết bị phù hợp. Tuy nhiên, họ chỉ mang theo vỏn vẹn ba bộ đồ lặn dưới nước từ bên ngoài vào. Số lượng này rất hạn chế so với đội ngũ.
Tái Cấu Trúc Đội Hình Và Phân Chia Nhiệm Vụ
Những người có kinh nghiệm lặn ngụp trong đội hình hiện tại chỉ bao gồm Bàn Tử và người kể chuyện. Ngoài ra, họ còn có thêm một thủ hạ chuyên môn đi đường thủy. Người này có kỹ năng vượt trội trong môi trường nước và được coi là chìa khóa cho giai đoạn tiếp theo của hành trình.
Bàn Tử sử dụng điện thoại vệ tinh để đánh tín hiệu ra bên ngoài. Anh yêu cầu binh lính ở bên ngoài chuẩn bị vật tư và nhanh chóng mang vào. Trong khi chờ đợi sự hỗ trợ từ hậu cần, người kể chuyện nhân cơ hội này để nghỉ ngơi và hồi phục vết thương ở tay.
Đêm đó, cả đội quyết định lui ra bên ngoài thêm vài cây số để củng cố doanh trại. Việc này giúp đảm bảo an toàn và thiết lập một căn cứ tạm thời vững chắc. Bàn Tử ở lại đây để quản lý nhân lực và tổ chức cuộc họp chiến lược vào ngày hôm sau.
Tiểu Hoa, một thành viên quan trọng khác của đội, đã đưa ra quyết định chiến lược. Họ sẽ chia làm hai đường để tối ưu hóa khả năng tìm kiếm. Tiểu Hoa sẽ đi tiếp từ đường bộ, thăm dò và tìm kiếm bất kỳ dấu vết hoặc phát hiện mới nào. Trong khi đó, nhóm còn lại sẽ tập trung vào con đường thủy ngầm.
Giới Thiệu Nhân Vật Khiếu Tố Trinh
Nhân vật chuyên môn đi đường thủy là một người đặc biệt, mang biệt hiệu là Khiếu Tố Trinh. Anh ta có xuất thân từ gia đình chuyên vớt xác, một nghề nghiệp đòi hỏi sự hiểu biết sâu sắc về các dòng chảy và kỹ năng lặn lội bậc thầy. Khiếu Tố Trinh đã có kinh nghiệm hàng chục năm trong môi trường nước lạnh và nguy hiểm.
Anh ta ở độ tuổi hơn hai mươi, nhưng mái tóc đã mọc dài, phủ kín một phần cơ thể. Làn da của Tố Trinh trắng bệch, có lẽ do thường xuyên phải tiếp xúc với môi trường dưới lòng đất thiếu ánh sáng mặt trời. Vóc dáng của anh ta cao gầy, đạt tới hơn một mét chín, tạo cảm giác cơ thể dường như không có xương.
Khi nhảy xuống nước, Tố Trinh di chuyển vô cùng linh hoạt và uyển chuyển, giống hệt một con Bạch Xà. Sự so sánh này không chỉ mô tả ngoại hình mà còn nhấn mạnh kỹ năng bẩm sinh và kinh nghiệm thực chiến của anh ta trong lòng nước. Anh ta là chuyên gia không thể thiếu trong giai đoạn lặn sắp tới.
Tiến Vào Khu Vực Ngập Nước Lạnh Giá
Đợi tới khi dụng cụ lặn được chuyển tới, không khí trong sơn cốc đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Sự chuẩn bị dồn dập này tạo ra một sự khẩn trương rõ rệt. Người kể chuyện và Tố Trinh bắt tay vào việc kiểm tra thiết bị lặn. Đây là bước quan trọng nhất để đảm bảo không xảy ra sự cố kỹ thuật nào khi ở sâu dưới lòng đất.
Song song đó, đoàn người thứ hai bắt đầu tiến vào rừng. Họ có nhiệm vụ tiếp tục tìm kiếm và khảo sát những miệng giếng mà nhóm Bàn Tử đã phát hiện trước đó. Việc kiểm soát và hiểu rõ cấu trúc của các miệng giếng này có thể cung cấp thêm lối thoát hiểm hoặc đường đi phụ.
Phân Tích Hiện Trạng Lối Đi Sâu
Khu vực này đầy rẫy những dấu hiệu của sự hủy hoại. Đất đai ngập tràn xương chim, chứng tỏ đây là khu vực hoạt động của chim mặt người. Cả thi thể cũng bị du diên, một loại sinh vật ăn thịt, ăn sạch chỉ còn lại bộ xương.
Dưới các khúc xương này, rất nhiều du diên ẩn nấp, sẵn sàng tấn công bất cứ sinh vật sống nào đi ngang qua. Mối nguy hiểm từ những sinh vật ăn xác này luôn hiện hữu, ngay cả trong quá trình chuẩn bị. Sự phân chia nhiệm vụ và kiểm tra kỹ lưỡng khu vực này là cần thiết để bảo vệ an toàn cho cả đội.
Sau khi mọi công tác chuẩn bị và phân chia đội hình đã hoàn tất, nhóm lặn bắt đầu hành trình. Họ men theo con đường thông đạo mà Bàn Tử đã đi qua trước đó. Khu vực này nằm ở đáy giếng, nơi đường thủy ngầm bắt đầu.
Chạm tới đáy giếng, nhiệt độ của nước lạnh thấu xương lập tức bao trùm cơ thể. Mặc dù nhiệt độ thấp, mực nước vẫn chỉ ngập tới thắt lưng. Điều này cho phép họ đi bộ một đoạn trước khi phải lặn hoàn toàn.
Những Mảnh Gốm Sứ Và Thủy Lộ Hẹp
Dưới đáy sông ngầm, những mảnh sành sứ rơi lả tả. Đây là bằng chứng vật chất cho thấy sự hiện diện của con người hoặc nền văn minh cổ đại đã từng sử dụng hoặc xây dựng khu vực này. Sự xuất hiện của các mảnh gốm sứ càng làm tăng tính bí ẩn và giá trị khảo cổ của dòng nước.
Người kể chuyện sử dụng đèn pin để soi thử. Mạch nước ngầm ở đây trong suốt, không hề có một chút tạp chất nào. Độ trong của nước cho thấy nguồn nước rất sạch, có thể là nguồn nước sâu hoặc được lọc tự nhiên qua các lớp địa tầng.
Tuy nhiên, khi nhìn về phía trước, họ chỉ có thể cúi người mà đi. Đường hầm trở nên vô cùng chật hẹp. Họ đi đại khái hơn ba mươi mét trong tư thế khó khăn này. Sau quãng đường đó, họ đã đến điểm mà Bàn Tử đã cảnh báo.
Đây là nơi mà đường thủy bắt đầu kéo dài xuống sâu hơn. Cấu trúc địa lý thay đổi, và tất cả từ từ chìm hoàn toàn vào trong nước. Giai đoạn lặn dưới lòng đất sắp bắt đầu, mở ra cánh cửa tiến sâu hơn vào bí ẩn của Truyện ma Hầm Mộ – phần 21 và những gì được chôn giấu dưới lòng núi Trường Bạch linh thiêng. Sự kết hợp giữa kỹ năng của Tố Trinh, lòng dũng cảm của Bàn Tử, và sự kiên định của người kể chuyện sẽ quyết định thành công của nhiệm vụ sắp tới.
Quá trình tiến vào đường hầm hẹp không chỉ là thử thách về thể chất mà còn là bài kiểm tra về tâm lý. Nước lạnh lẽo, không gian bị giới hạn và bóng tối tuyệt đối tạo ra cảm giác ngột ngạt. Sự phụ thuộc vào thiết bị lặn và ánh sáng nhân tạo trở nên tuyệt đối.
Việc thu thập các mảnh sành dưới đáy nước gợi mở về lịch sử. Những mảnh gốm vỡ này có thể là tàn tích của một vụ phá hủy hoặc là dấu hiệu của việc sử dụng con đường thủy này qua nhiều thế kỷ. Chúng cần được phân tích kỹ lưỡng sau khi trở về.
Mỗi bước chân trong dòng nước ngầm lạnh giá đều mang lại cảm giác nguy hiểm rình rập. Việc sử dụng thuốc nổ trước đó của Bàn Tử, mặc dù hiệu quả, cũng có thể đã làm xáo trộn cấu trúc hang động. Điều này làm tăng nguy cơ sụp đổ hoặc thay đổi dòng chảy đột ngột.
Sự sắp xếp nhân sự cho cuộc lặn là tối ưu nhất trong điều kiện hiện có. Ba bộ đồ lặn phải được dành cho những người có khả năng và kinh nghiệm nhất: Bàn Tử, người kể chuyện, và Khiếu Tố Trinh. Vai trò của Tố Trinh, với biệt danh Bạch Xà, là dẫn đường và xử lý các tình huống phức tạp dưới nước.
Việc tách đội hình thành đường bộ và đường thủy thể hiện sự chuyên nghiệp. Tiểu Hoa chịu trách nhiệm thăm dò đường bộ, tìm kiếm các lối vào khác hoặc dấu vết của kẻ thù. Trong khi đó, nhóm lặn tập trung vào tuyến đường huyết mạch dẫn vào sâu bên trong.
Nguồn nước sạch trong mạch ngầm cũng đặt ra câu hỏi về nguồn gốc của nó. Liệu nó có phải là nguồn suối thánh được Đông Hạ tôn thờ? Hay nó chỉ đơn thuần là một hệ thống thủy lợi được thiết kế để bảo vệ khu vực lăng mộ quan trọng. Sự trong suốt của nước gần như xóa bỏ mọi dấu hiệu cảnh báo tiềm năng.
Tuy nhiên, khu vực rừng cây đầy xương chim và du diên đã đưa ra lời cảnh báo rõ ràng. Đây là một hệ sinh thái được bảo vệ bởi những sinh vật đáng sợ. Lặn xuống sâu hơn có nghĩa là tiến vào lãnh thổ cốt lõi của những bí ẩn này.
Người kể chuyện, mặc dù bị thương ở tay, vẫn quyết tâm đi tiếp. Lòng tin mà anh dành cho Bàn Tử, một sự tin tưởng hiếm hoi sau nhiều năm cô độc, đã thúc đẩy anh tiến lên. Quyết định tiếp tục của anh không chỉ vì nhiệm vụ mà còn vì tình nghĩa đồng đội.
Cả đội đã đạt đến ranh giới của thế giới bên ngoài. Phía trước họ là một vực sâu ngập nước, là nơi mà ánh sáng mặt trời không bao giờ chạm tới. Đó là cánh cửa vào bí mật cuối cùng của Truyện ma Hầm Mộ – phần 21, nơi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh.
Việc nổ mìn phá đá của Bàn Tử, dù liều lĩnh, đã tạo ra cơ hội. Nếu không có sự can thiệp quyết liệt này, họ có lẽ đã không thể xác định được sự tồn tại của mạch nước ngầm và hệ thống giếng cổ. Đây là hành động chứng minh cho sự “Cố gắng của Bàn Tử” được đề cập trong tiêu đề gốc.
Sự kiên định của Bàn Tử không chỉ là về sức mạnh thể chất mà còn là sự thông minh trong việc sử dụng tài nguyên có sẵn. Điện thoại vệ tinh và việc gọi hỗ trợ kịp thời đảm bảo rằng họ có đủ đồ lặn cần thiết để tiếp tục cuộc hành trình. Kỹ năng lãnh đạo của Bàn Tử được thể hiện rõ qua cách anh ta quản lý tình hình hỗn loạn.
Tâm trạng của người kể chuyện chuyển từ sự hoài nghi và cô độc sang sự tập trung cao độ. Sau khi nhận được sự chăm sóc y tế và chứng kiến lòng trung thành của đồng đội, anh đã sẵn sàng đối mặt với thử thách mới. Sự chuẩn bị kỹ lưỡng về trang bị, từ đạn dược đến thiết bị lặn, là tín hiệu cho thấy một trận chiến hoặc một khám phá lớn sắp xảy ra.
Nhiệt độ của nước lạnh thấu xương không chỉ là một yếu tố môi trường. Nó là một phép thử về ý chí. Những môi trường cực đoan thường là nơi mà các sinh vật hoặc cơ chế phòng thủ cổ đại được bảo quản tốt nhất. Khả năng gặp phải những hiểm nguy không ngờ là rất cao.
Việc nhìn thấy những mảnh sành vỡ dưới nước cũng là một điềm báo. Chúng có thể đại diện cho một nền văn minh đã bị phá hủy hoặc bị chôn vùi dưới lòng đất. Hành trình tiếp theo sẽ không chỉ là tìm kiếm một vị trí mà là khám phá một câu chuyện lịch sử bị lãng quên.
Kết Nối Ngữ Cảnh: Bí Ẩn Trường Bạch
Độ sâu và sự kéo dài của mạch nước ngầm này xác nhận tầm quan trọng chiến lược và tâm linh của nó đối với vương quốc Đông Hạ. Mạch đất này có thể đóng vai trò như một huyết mạch, không chỉ cung cấp nước mà còn là con đường bí mật kết nối các khu vực linh thiêng. Đây là lý do tại sao khu vực này là nơi diễn ra các trận huyết chiến lịch sử.
Nhiều giả thuyết tâm linh đã được đặt ra về sự kết nối giữa nước và năng lượng. Trong tín ngưỡng dân gian và Phật giáo Việt Nam, nước thường được xem là biểu tượng của sự thanh lọc và sinh mệnh. Tuy nhiên, nước trong hầm mộ lại mang ý nghĩa khác, thường là biên giới giữa thế giới người sống và cõi âm.
Việc lặn xuống dưới dòng nước này mang tính biểu tượng của sự đi sâu vào quá khứ và đối mặt với những bí ẩn tâm linh nhất. Tố Trinh, với khả năng di chuyển như Bạch Xà, là người trung gian hoàn hảo giữa hai thế giới này.
Cuối cùng, mọi sự chuẩn bị đều hướng tới một mục tiêu duy nhất: vượt qua giới hạn vật lý để khám phá sự thật. Sự cố định tay của người kể chuyện, sự hy sinh của Bàn Tử trong việc phá vỡ địa tầng, và sự xuất hiện của chuyên gia lặn Khiếu Tố Trinh đã tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh cho giai đoạn tiếp theo của cuộc phiêu lưu. Sự đồng lòng và chuẩn bị kỹ lưỡng này là nền tảng để đối mặt với những gì đang chờ đợi họ dưới lòng đất lạnh giá.
Chương Truyện ma Hầm Mộ – phần 21 khép lại bằng khoảnh khắc toàn đội tiến vào vùng nước lạnh thấu xương, sẵn sàng cho một cuộc lặn sâu dưới lòng đất. Sự quyết tâm của Bàn Tử đã hé lộ mạch nước ngầm quan trọng, một lối đi bí mật kết nối với lịch sử vương quốc Đông Hạ và dẫn tới sâu hơn vào bí ẩn của Vân Đỉnh Thiên cung. Với sự hỗ trợ của chuyên gia lặn Khiếu Tố Trinh, và dù người kể chuyện bị thương ở tay, cả đội đã hoàn tất công tác chuẩn bị và chia làm hai hướng. Họ chấp nhận mọi rủi ro để tiếp tục hành trình khám phá, vượt qua không gian hẹp và lạnh giá, nơi những mảnh sành cổ xưa nằm im lìm dưới đáy nước trong suốt.

