
Truyện Ma Pháp Sư Tản Mạn Ký – Tập 14 là một tác phẩm mang đậm tính chất tâm linh, khơi gợi những vấn đề sâu sắc về luật nhân quả luân hồi. Việc khai thác những hệ quả kinh hoàng của ác nghiệp như sát sanh hay bất hiếu giúp người đọc nhận thức rõ về nghiệp cảm sai biệt. Bài phân tích này sẽ dựa trên những lời giảng Phật pháp uyên thâm để làm sáng tỏ các hình phạt, nhấn mạnh tầm quan trọng của giới định tuệ trong việc sám hối và chuyển hóa đời sống.

Kết Nối Giữa Pháp Sư Tản Mạn Ký Và Quy Luật Nghiệp Báo
Thế giới truyện ma và kinh điển Phật giáo, tuy khác biệt về hình thức, lại cùng chung một cốt lõi: sự công bằng tuyệt đối của luật nhân quả. Mọi hành vi ác đều dẫn đến khổ đau và báo ứng tương xứng. Những tình tiết rùng rợn trong các tác phẩm kinh dị thường chính là sự cụ thể hóa của các báo ứng được mô tả trong Kinh Địa Tạng.
Nguyên Lý Nền Tảng Về Nghiệp Lực Trong Tâm Linh
Phật pháp chỉ rõ rằng tất cả chúng sanh đều bình đẳng về trí tuệ và đức tướng. Tuy nhiên, sự khác biệt lớn lao hiện tại là do vọng tưởng, phân biệt, và chấp trước gây ra chướng ngại. Những chướng ngại này biến trí tuệ thành phiền não.
Cảnh giới Niết bàn bất sanh bất diệt bị biến thành sanh tử luân hồi đáng sợ. Phước đức viên mãn biến thành nghiệp chướng, khiến chúng ta phải sống đời khổ. Việc đào thải những lớp chướng ngại này là nhiệm vụ tối thượng của người tu hành.
Lời Phật dạy luôn là lời hay, lời chân thật, giúp chúng ta thoát khỏi biển khổ. Con đường sáng suốt là dập tắt tham, sân, si và siêng tu giới, định, tuệ. Chúng ta cần hiểu rõ nhân quả để tránh đi vào con đường luân hồi.

Quả Báo Kinh Hoàng Của Nghiệp Sát Sanh (Điền Liệt Tứ Tình)
Trong Kinh Địa Tạng Bồ-tát Bổn Nguyện, có đoạn đề cập đến quả báo của kẻ buông lung săn bắn, gọi là “Điền liệt tứ tình”. Câu Kinh văn nhấn mạnh rằng những người này sẽ phải chịu “Kinh cuồng tang mệnh báo” – tức là quả báo kinh hãi điên cuồng mất mạng.
Săn Bắt Và Sự Tàn Khốc Của Lưới Nghiệp
“Điền liệt” nghĩa là săn bắn, còn “tứ tình” là mặc tình buông lung giết hại chúng sanh. Phạm vi của tội nghiệp này rất rộng lớn. Bất kể dùng cách thức gì, mục đích đều là sát hại thú rừng để thỏa mãn dục vọng của mình.
Thời xưa, người ta dùng cung tên để săn bắn. Hiện nay, các phương pháp hiện đại hơn như dùng súng được áp dụng. Tuy nhiên, số lượng sinh linh bị giết hại vẫn là hữu hạn nếu so với các phương pháp tàn khốc khác.
Pháp Sư Tịnh Không chia sẻ kinh nghiệm cá nhân về việc đánh bắt cá bằng thuốc nổ TNT. Sau khi phát nổ, hàng ngàn, hàng vạn con cá chết do chấn động. Đây là hành vi cực kỳ tàn khốc, tạo ra nghiệp sát vô cùng nặng nề.
Thân Phụ Pháp Sư Gánh Chịu Quả Báo Hiện Đời
Pháp Sư Tịnh Không kể lại câu chuyện của cha mình để minh chứng cho quả báo nhãn tiền. Ông theo cha đi săn suốt ba năm, khi còn ở độ tuổi 16 đến 18. Khi đọc đến đoạn Kinh văn này, ông nhận ra quả báo đã ứng nghiệm lên cha mình.
Cha ông mất năm 45 tuổi trong trạng thái kinh hãi điên cuồng. Pháp Sư Tịnh Không đã chứng kiến tận mắt cảnh tượng này. Đó chính là quả báo hiện đời, không cần chờ đến kiếp sau.
Cha ông phát bệnh như điên, thân hình gầy còn da bọc xương. Tuy nhiên, sức mạnh của ông lúc đó rất lớn, đến mấy người cũng không thể ngăn cản nổi. Ông nhìn thấy nước thì muốn chui xuống, thấy núi thì muốn chạy lên.
Pháp Sư Tịnh Không tin rằng đây là do quả báo săn bắn quá nặng. Sau khi đọc Kinh Địa Tạng, ông phát tâm ăn chay trường, nhận thức sâu sắc về nghiệp sát sanh. Việc đích thân trải nghiệm giúp ông có cảm nhận vô cùng sâu sắc.
Giới Luật Cơ Bản Và Khổ Đau Luân Hồi
Tất cả chúng sanh từ vô thỉ kiếp đến nay đều ở trong nhân quả tuần hoàn. Nhân quả dây dưa không dứt, đời đời kiếp kiếp đền trả nhau không bao giờ ngừng. Dù không biết tạo tác tội nghiệp, quả báo vẫn xảy ra.
Không biết không có nghĩa là không có quả báo, quả báo vẫn đến như thường. Nếu đã học Phật, hiểu rõ đạo lý mà vẫn tiếp tục tạo tác, đó là phạm thêm tội phá giới. Giới luật cơ bản là Ngũ Giới, trong đó có giới không sát sanh.
Sát sanh là tánh tội, dù có thọ giới hay không thì đều là có tội. Chúng ta biết quả báo sát sanh thật đáng sợ, nên tuyệt đối phải tránh. Sau khi giác ngộ, Pháp Sư Tịnh Không đã ăn chay trường và chuyên tâm phóng sanh.
Nghiệp Bất Hiếu Với Cha Mẹ (Bội Nghịch Phụ Mẫu)
Câu Kinh văn tiếp theo đề cập đến kẻ trái nghịch cha mẹ, sẽ bị “Thiên địa tai sát báo” – quả báo trời đất tru lục. Sự việc bất hiếu không chỉ là không hiếu thảo mà còn là trái nghịch, gây tổn thương cha mẹ bằng lời nói và hành vi.
Thiệt Hại Do Hành Vi Ngược Đãi Gây Ra
Trong thời xưa, hành vi bất hiếu là hiếm gặp. Nhưng ở xã hội hiện đại, những trường hợp trái nghịch cha mẹ xảy ra quá nhiều. Đây là sự việc làm bại hoại đạo đức xã hội.
Thầy Lý đã kể cho Pháp Sư Tịnh Không nghe một câu chuyện có thật vào triều Thanh. Một người con trai đã giết cha ruột của mình, đây là tội đại bất hiếu. Sự việc này đã gây chấn động nghiêm trọng.
Trách Nhiệm Của Người Cầm Quyền Thời Xưa
Vào thời triều Thanh, tri huyện địa phương (huyện trưởng) đã bị cách chức và xử tội tù. Lý do là vì quan địa phương không dạy dỗ con dân tốt, chưa làm tròn trách nhiệm “quan phụ mẫu”.
Quan Tuần Phủ (tỉnh trưởng) cũng bị ghi tội và xử phạt nghiêm khắc. Họ phải chịu trách nhiệm vì đã để sinh ra loại người đại bất hiếu như vậy trong khu vực mình quản lý.
Sự trừng phạt còn bao gồm việc dỡ bỏ một góc tường thành của thành đô. Đây là sự sỉ nhục của cả đô thị, công khai hóa tội lỗi bất hiếu cho mọi người thấy.
Thời xưa, hoàng đế chuyên chế nhưng họ thực sự chịu trách nhiệm. Họ bổ nhiệm quan địa phương để giữ gìn phong tục tốt lành và giáo hóa nhân dân.
So Sánh Hệ Thống Quân Chủ Và Dân Chủ
Pháp Sư Diễn Bồi từng hỏi Pháp Sư Tịnh Không về việc tán thành quân chủ hay dân chủ. Pháp Sư Tịnh Không đã khẳng định rằng ông tán thành quân chủ, vì quân chủ có nhiều cái hay hơn dân chủ. Quân chủ chịu trách nhiệm, còn dân chủ thì không.
Quân chủ mong muốn chính quyền được tiếp nối, nên họ nhất định phải làm tốt. Thái tử được hướng dẫn bởi những vị thầy ưu tú nhất, nhận được sự giáo dục tốt nhất. Họ học cách yêu quốc gia, yêu nhân dân.
Họ nghĩ đến lợi ích lâu dài, có thể là hàng trăm năm. Chính quyền của họ phải kéo dài, nếu làm không tốt sẽ bị người khác lật đổ. Do đó, họ làm việc rất cẩn trọng và tỉ mỉ.
Dân chủ bầu lên chỉ có bốn năm, sau đó giao lại cho người khác, nên họ không nghĩ cho dài lâu. Thời đại quân chủ nghĩ đến kế sách trăm năm, hai trăm năm. Họ cống hiến lâu dài cho đất nước.
Đường Lối Của Tiên Sinh Tôn Trung Sơn
Tiên sinh Tôn Trung Sơn đã lật đổ chuyên chế và xây dựng nền cộng hòa. Ý tưởng của ông rất hay nhưng đáng tiếc tuổi thọ quá ngắn, đường lối không đủ tuyên dương. Ông xây dựng chính đảng để thay thế cho một gia tộc.
Ông muốn tập hợp ưu điểm của quân chủ và dân chủ, đồng thời tránh được khuyết điểm của cả hai. Đây là việc đáng kính trọng. Ông xây dựng một đảng chuyên chính, nhưng người trong đảng do dân chủ bầu chọn.
Đó là sự kết hợp giữa sở trường của quân chủ và dân chủ. Ông chọn lấy những ưu điểm xưa nay trong và ngoài nước để trị nước. Ông muốn những nhân tài có trí tuệ trong cả nước cùng quản lý quốc gia, thay thế cho gia tộc.
Ý tưởng này rất hay, nhưng không làm được vì người hiểu đường lối của ông không nhiều. Lý do cốt lõi là không có đọc sách Thánh Hiền, thiếu tinh thần giáo dục truyền thống.
Nếu áp dụng tinh thần giáo dục truyền thống, đường lối này có thể xây dựng nền tảng vững chắc, đó là may mắn lớn cho dân tộc. Chúng ta cần nhìn vấn đề thật sâu, thật xa, với tầm nhìn lịch sử. Lịch sử là tấm gương làm chứng minh cho sự thật.
Tội Ác Đốt Núi Rừng Và Sinh Linh Vô Số (Thiêu Sơn Lâm Mộc)
Câu Kinh văn tiếp theo, Pháp Sư Tịnh Không cảm nhận còn sâu hơn: “Nhược ngộ thiêu sơn lâm mộc giả thuyết cuồng mê thủ tử báo”. Nếu gặp kẻ đốt núi rừng cây cỏ, quả báo là “cuồng mê đến chết”.
Tội Nghiệp Lớn Nhất Trong Mọi Hành Vi Sát
Khi rừng hoang cháy lên, số lượng sinh linh mất mạng là không thể đếm xuể. Tội nghiệp đốt rừng là nặng nhất trong các tội nghiệp sát sanh. Tội này còn nặng hơn việc săn bắn gấp nhiều lần.
Khi đốt một khu rừng, sinh linh bị giết hại tính bằng hàng triệu, hàng chục triệu. Những động vật nhỏ như kiến ở dưới đất hoàn toàn không thể chạy thoát. Đây là đại giới sát sanh, tạo nên tội nghiệp cực kỳ nặng.
Quả Báo Hiện Đời Là Cuồng Mê Thủ Tử
“Cuồng mê thủ tử” (cuồng mê đến chết) chính là quả báo hiện đời, còn gọi là hoa báo. Hoa báo chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Quả báo đích thực chắc chắn là ở Địa Ngục A Tỳ.
Thọ tội ở Địa Ngục A Tỳ là vô số kiếp. Sau khi trải qua vô số kiếp, những chúng sanh bị giết chết phải được đền mạng. Giết rồi không phải là xong chuyện, không phải chịu tội địa ngục xong là hết nợ.
Thiếu tiền thì trả tiền, thiếu mạng thì đền mạng. Luật nhân quả này thật đáng sợ. Giết một mạng thì tương lai phải đền một mạng. Giết bao nhiêu thì phải đền bấy nhiêu.
Luân Hồi Trả Nợ Vô Số Kiếp
Ngay cả Phật Thích Ca Mâu Ni thành Phật rồi, Ngài vẫn phải chịu quả báo ăn lúa mạch dành cho ngựa trong ba tháng. Điều này chứng minh nhân quả báo ứng không mảy may sai chạy. Thành Phật cũng không thể tránh khỏi luật này.
Chúng ta thấy An Thế Cao trong “Cao Tăng Truyện” phải đền hai lần thiếu mạng tại Trung Quốc. Đời trước ngộ sát người, đời này cũng bị người ngộ sát. Ngài là người chứng quả, biết rõ ràng và cam tâm tình nguyện trả nợ.
Khi bị người ta giết hại, Ngài vẫn rất vui vẻ vì món nợ đã dứt. Nếu chúng ta bị người khác trộm cướp, bị hãm hại, hãy nghĩ đó là đang trả nợ. Hãy vui vẻ, không có một chút tâm oán hận nào.
Bị người ta lừa, bị người ta hãm hại, nghĩ là trả nợ xong. Nợ người ta thì trả cho họ. Người ta nợ mình thì không cần đòi nữa. Đây mới là cách làm thông minh, trí tuệ để dứt bỏ dây dưa luân hồi.
Phá Hoại Của Thường Trụ Và Vĩnh Xử Ác Đạo
Kinh Địa Tạng còn cảnh báo về những hành vi tà ác liên quan đến niềm tin và tài sản Phật pháp. Những tội này có quả báo nặng nề, khiến người tạo nghiệp đọa vào ác đạo vô cùng lâu dài.
Hậu Quả Của Việc Hủy Báng Tam Bảo
“Nhược ngộ hủy báng Tam Bảo giả, thuyết manh lung âm á báo”. Hủy báng Phật, Pháp, Tăng sẽ chịu quả báo đui, điếc, câm, ngọng. Đây là hoa báo (quả báo hiện đời). Quả báo sâu xa vẫn là địa ngục.
Tiếp đó là tội khinh chê giáo pháp: “Nhược ngộ khinh pháp mạn giáo giả, thuyết vĩnh xứ ác đạo báo”. Nếu khinh chê giáo pháp, sẽ phải ở mãi trong ác đạo. Khinh mạn giáo pháp là không coi trọng việc hoằng pháp lợi sinh.
Giáo dục là gốc rễ của hạnh phúc cá nhân, gia đình mỹ mãn, xã hội ổn định, và thế gian hòa bình. Phá hủy gốc rễ này sẽ khiến thế gian đại loạn. Người Trung Quốc cổ đại luôn coi trọng giáo dục là hàng đầu.
Mức Độ Nghiêm Trọng Khi Lạm Phá Của Thường Trụ
“Nhược ngộ phá dụng thường trụ giả, thuyết ức kiếp luân hồi địa ngục báo”. Lạm phá của thường trụ thuộc về giới trộm cắp, là tội cực nặng mà Phật không thể cứu. Trộm đồ của một người thì tội nhẹ hơn, chỉ trả nợ cho một người.
Trộm đồ của quốc gia thì rất phiền phức, vì phải trả nợ cho mọi người trong cả nước. Của cải quốc gia do nhân dân nộp thuế mà có, nên mọi người đều là chủ nợ. Trả nợ cho một tỷ ba người là điều không thể.
Của thường trụ trong cửa Phật còn khủng khiếp hơn. Tuy nhiên, Pháp Sư Tịnh Không đã làm rõ một sự thật. Ông chưa từng gặp tăng đoàn hòa hợp hay đạo tràng thập phương thường trụ thực sự.
Nhiều ngôi chùa hiện nay là “chùa con cháu”, là nhà riêng của họ. Nếu trộm cắp ở đó, tội chỉ là trộm của gia đình, không phải trộm của thập phương thường trụ. Tội đó không quá ghê gớm.
Tiêu Chuẩn Thực Hành Của Cư Sĩ Lâm
Pháp Sư Tịnh Không chia sẻ về Tịnh Tông Học Hội Singapore (Địa Điểm: Tịnh Tông Học Hội Singapore, Thời gian: Tháng 5, năm 1998) nơi ông giảng. Nơi đây đã xây dựng Cư Sĩ Lâm, sau này là thôn Di Đà. Đây mới đích thực là thập phương thường trụ.
Đạo tràng Cư Sĩ Lâm này là đạo tràng thập phương do cư sĩ tại gia lập nên. Tứ chúng đệ tử đều có thể xin quải đơn ở đây, không từ chối. Sau khi thôn Di Đà thành lập, điều kiện càng thù thắng hơn nữa.
Người niệm Phật ở bất kỳ quốc gia nào, xuất gia hay tại gia, chỉ cần có giấy tạm trú hợp pháp của Singapore, đạo tràng đều đáp ứng. Họ được tứ sự cúng dường mãi cho đến khi vãng sanh.
Tại Cư Sĩ Lâm, trai đường cung ứng ba bữa tiệc miễn phí mỗi ngày. Bất kể bạn tin Phật hay không, đều có cơm ăn. Ngay cả người phỉ báng Phật pháp, bước vào cửa cũng được cúng dường bình đẳng.
Đây là thập phương thường trụ. Bạn có thể ăn thỏa sức, nhưng không được lén lút mang cơm, rau về. Nếu phạm phải điều này, tội sẽ rất nặng, vì đó là trộm của thập phương thường trụ.
Để phòng ngừa tệ nạn, nội quy của Cư Sĩ Lâm yêu cầu người ở phải đến niệm Phật đường niệm Phật mỗi ngày. Nếu liên tục ba lần không đến niệm Phật đường, sẽ bị mời rời đi.
Họ chỉ cúng dường cho những người thật sự vì dứt sanh tử, cầu sanh Tịnh Độ. Đây là đạo tràng hy hữu khó gặp trên thế gian, nhằm thành tựu cho người niệm Phật vãng sanh.
Quả Báo Của Tà Kiến, Kiêu Mạn Và Chia Rẽ
Nghiệp của thân, khẩu, ý luôn tạo tác mỗi ngày. Những tội nghiệp này tích lũy lại, hình thành nên nghiệp cảm sai biệt phức tạp, dẫn đến những quả báo đau khổ không thể lường trước.
Hậu Quả Của Lưỡng Thiệt Đấu Loạn
“Nhược ngộ lưỡng thiệt đấu loạn giả, thuyết vô thiệt bách thiệt báo”. Lưỡng thiệt là gây chia rẽ, đâm chọc, khiến người khác xích mích. Người tạo tội nghiệp này nhằm hưởng lợi từ sự bất hòa của người khác.
Đây là một loại khẩu nghiệp nặng nề. Người tạo khẩu nghiệp như nói dối, nói lưỡi hai chiều, nói lời thô ác đều sẽ đọa vào địa ngục kéo lưỡi. Sau khi ra khỏi địa ngục, họ có thể đọa vào cõi súc sanh.
Trong cõi súc sanh, họ phải chịu quả báo không có lưỡi hoặc có trăm lưỡi. Khẩu nghiệp là một trong những nghiệp dễ tạo tác nhất trong đời sống hàng ngày của chúng ta.
Tà Kiến Dẫn Đến Biên Địa Thọ Sanh
“Nhược ngộ tà kiến giả, thuyết biên địa thọ sanh báo”. Tà tri tà kiến là thấy biết sai lầm. Tùy thuộc vào mức độ ảnh hưởng của họ mà quả báo sẽ nặng hay nhẹ.
Nếu sự thấy biết sai lầm ảnh hưởng đến nhiều người, thời gian ảnh hưởng lâu dài, quả báo sẽ rất nặng. Ví dụ, nếu người có tà kiến viết sách hướng dẫn chúng sanh đi sai đường, họ phải đọa địa ngục.
Họ chỉ có thể ra khỏi địa ngục khi tất cả sách của họ không còn một cuốn nào trên thế gian. Nếu còn một cuốn được cất giữ trong thư viện, họ không thể ra được. Tội của họ càng in ấn nhiều thì càng nặng.
Lời nói cũng tương tự như sách. Nếu có ghi âm, đến khi nào băng ghi âm đó hoàn toàn tiêu mất trên thế gian, bạn mới có thể ra khỏi địa ngục. Cổ nhân nói: “Bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra” là không sai.
Biên địa thọ sanh nghĩa là thọ sanh vào chốn hẻo lánh, khu vực có văn hóa lạc hậu. Ở đó không có cơ hội nhận được sự giáo dục. Ngu si chắc chắn tạo tác tội nghiệp, nên quả báo này rất đáng sợ.
Ngã Mạn Cống Cao Dẫn Đến Hèn Hạ
“Nhược ngộ ngô ngã cống cao giả, thuyết ty sử hạ tiện báo”. Cống cao ngã mạn là sự kiêu căng, tự cao tự đại. Quả báo họ nhận được là hèn hạ, bị người sai khiến.
Trong xã hội hiện nay, chúng ta thấy rất rõ điều này. Khi có quyền lực, địa vị, người ta trở nên ngạo mạn. Nhưng chỉ trong chớp mắt, địa vị mất đi, họ phải tìm công việc thấp hèn để mưu sinh.
Họ bị người ta sai khiến, quả báo này là quả báo hiện đời. Gặp cơn bão suy thoái kinh tế, người có địa vị cao cũng lập tức bị cắt giảm nhân sự, mất việc.
Không biết hạ mình tôn trọng người, cấp trên đối với cấp dưới không được mặc tình sai khiến. Nếu không, về sau quả báo sẽ không tốt. Phải luôn giữ tâm khiêm tốn.
Nghiệp Quả Khác Và Sự Cứu Rỗi Duy Nhất
Kinh Địa Tạng đề cập đến nhiều loại tạp nghiệp khác nhau, bao gồm tội nấu nướng và hủy hoại tài sản. Tuy nhiên, dù nghiệp nặng đến đâu, Phật pháp vẫn mở ra con đường sám hối.
Sát Sanh Trong Ăn Uống Và Luân Hồi Đền Mạng
“Nhược ngộ thang hỏa trảm chước thương sanh giả, thuyết luân hồi đệ thưởng báo”. Thang hỏa là đun nấu thịt chúng sanh. Trảm chước là dùng dao chặt từng nhát từng nhát để giết hại sinh vật.
Người chết làm dê, dê chết làm người. Tương lai chúng ta chết đọa vào đường súc sanh, chúng làm người, cũng chặt chúng ta thành từng khúc để ăn. Đây là luân hồi đền mạng lẫn nhau không dứt.
Tai nạn xảy ra nhiều trong thế gian hiện nay chính là do nghiệp sát quá nặng. Người hiện đại ăn thịt mỗi ngày, sát sanh mỗi ngày, nên quả báo tai nạn lập tức hiện tiền.
Pháp Sư Tịnh Không nhắc lại thời kỳ 50-60 năm trước, nhân dân sống khổ, một tháng mới có thịt ăn một lần. Nay ăn thịt mỗi ngày, sát sanh mỗi ngày. Chúng ta phải tìm ra nguyên nhân đích thực của thiên tai nhân họa.
Người xưa có trí tuệ. Họ không phát triển khoa học kỹ thuật để thế giới được ổn định và hòa bình lâu dài. Người hiện nay sống đời sống nô lệ cho máy móc, mất hết ý vị tình người.
Khổ Vì Cầu Không Được (Phi Lý Hủy Dụng)
“Nhược ngộ phi lý hủy dụng giả, thuyết sở cầu khuyết tuyệt báo”. Phung phí, phá tổn của cải một cách phi lý, không hợp tình, hợp lý, hợp pháp sẽ dẫn đến quả báo tiêu dùng thiếu hụt.
Đây chính là khổ vì cầu không được trong tám loại khổ. Mọi sự hưởng thụ vật chất hay tinh thần không hợp lý, thì quả báo sẽ là bất như ý, muốn cầu mà không được.
Sám Hối Và Sức Mạnh Tinh Tấn
Phật nói, chỉ cần bạn còn chưa dứt hơi thở, bạn vẫn được cứu. Dù tạo tội nghiệp Địa Ngục A Tỳ, Phật vẫn có cách cứu. Vấn đề là bạn có tin hay không. Nếu tin và chịu sám hối, bạn sẽ được cứu.
Phật dạy phải sám trừ nghiệp chướng. Vua A Xà Thế tạo tội ngũ nghịch cực nặng, nhưng đến lúc lâm chung giác ngộ. Ông niệm Phật A-Di-Đà cầu sanh Tịnh Độ với tâm chí thành sám hối.
Sức mạnh sám hối của ông vượt qua nghiệp lực, nên ông vãng sanh về Thế giới Cực Lạc với phẩm vị Thượng Phẩm Trung Sanh. Điều này chứng tỏ sức mạnh của sám hối là không thể nghĩ bàn.
Người có lỗi biết hối lỗi quý hơn vàng. Quay đầu là siêu phàm nhập Thánh, không còn thọ tội nghiệp địa ngục nữa. Tuy nhiên, nợ mạng vẫn phải trả.
Bồ-tát trả nợ bằng cách thuyết pháp độ chúng sanh. Giống như Phật Thích Ca Mâu Ni bị Lục Quần Tỳ Kheo và Đề Bà Đạt Đa quấy nhiễu hằng ngày, đó là trả nợ cho oan gia trái chủ.
Chúng ta phải giữ tâm tốt, làm việc tốt, tích đức tu thiện, để đời sau không bị đọa ba ác đạo. Sửa đổi tâm địa, làm cho tâm thuần thiện, không có một niệm ác nào.
Chuyển Hóa Gia Đình Thành Đạo Tràng
Pháp Sư Tịnh Không khuyên nếu người nhà không tin và vẫn ăn thịt, hãy tụng Kinh Địa Tạng một lần mỗi ngày hồi hướng cho họ. Dùng tâm chân thành cầu sám hối thay cho họ.
Nếu họ không quay đầu là do tâm chân thành của ta không đủ. Cần lễ lạy Bồ-tát Địa Tạng nhiều thêm, lạy 300 lạy, 1000 lạy để tiêu nghiệp chướng.
Đem công đức tu trì hồi hướng cho những chúng sanh bị giết. Hồi hướng cho người trong gia đình tiêu trừ nghiệp chướng, khai trí tuệ, đoạn ác tu thiện. Gia đình đó chính là đạo tràng của bạn.
Độ chúng sanh trước tiên phải độ người nhà. Nếu người nhà không cảm động, việc học Phật của bạn không có thành tích gì đáng kể. Cần phải làm gương cho họ thấy.
Tổng Kết Về Ác Tập Kết Quả Và Sự Cứu Độ Từ Bồ Tát
Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện kết luận rằng chúng sanh trong cõi Diêm Phù Đề tạo ác nghiệp từ thân, khẩu, ý, kết quả là vô lượng báo ứng. Những báo ứng đã nói chỉ là sơ lược.
“Ác tập kết quả” là tập khí nghiệp ác tích lũy nhiều đời nhiều kiếp, dẫn đến thiên tai nhân họa và tam đồ bát nạn. Chúng ta muốn thoát khỏi tam giới, phải bắt đầu sửa đổi từ căn bản – tức là từ ý niệm.
Tuy nhiên, dù chúng sanh ương ngạnh khó giáo hóa, Bồ-tát Địa Tạng vẫn dùng trăm nghìn phương tiện để giáo hóa. Mục đích là để chúng sanh quay đầu, đoạn ác hướng thiện, hóa phàm phu thành Bồ-tát.
Những chúng sanh tạo nghiệp trước phải chịu các quả báo hiện đời (hoa báo), sau đó đọa vào địa ngục trải qua nhiều kiếp không lúc nào thoát khỏi. Thời gian ở địa ngục là vô cùng dài.
Phật khuyên Tứ Đại Thiên Vương hộ nhân, hộ quốc, chớ để nghiệp chướng mê hoặc chúng sanh. Chúng ta cần tự soi lại thời khóa sáng tối để kiểm tra xem có vi phạm những điều Phật dạy không.
Chỉ cần trong tâm không có niệm ác, trong ý không có ý nghĩ tà vạy, nghiệp chướng sẽ tiêu trừ. Vãng sanh Tịnh Độ sẽ không có bệnh khổ. Người tu hành chân chính cần phải đứng vững trên đôi chân của mình.

