Nghiệp âm kỳ truyện

Truyện ma: Nghiệp âm 3 (Tập 4)

Tử Thanh còn chưa kịp dứt lời thì Phương đã bị lôi đi xềnh xệch trên nền đất. Mặc dù Tử Thanh bám chặt vào hai vai của Phương toan kéo y lại nhưng không tài nào làm được.



Tuyệt phẩm truyện ma: NGHIỆP ÂM KỲ TRUYỆN

Không chỉ là một bộ truyện ma, NGHIỆP ÂM KỲ TRUYỆN mang trong mình giá trị văn hoá tín ngưỡng sâu sắc. Phản ánh đúng phong tục hầu đồng, thờ Thánh và cái nghiệp làm thầy mà từ xưa tới nay - không mấy người gánh nổi. 

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 35)

Thầy Hữu bấy giờ tận tình trút bỏ khăn chầu áo ngự trên người của Tử Thanh xuống, đoạn gấp lại một cách cẩn trọng rồi đưa cho anh Thuận ở phía sau. Tử Thanh lúc này dường như đã trở về đúng với trạng thái ban đầu

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 34)

Bấy giờ, trời đã về chiều, mây đen hùng đồ kéo đến che lấp đi ánh nhật nguyệt. Cảnh vật bốn bề trước mắt trở nên thật tiêu điều, ảm đạm. Thầy Hữu vội vã châm điếu du lịch, khói thuốc mờ nhạt lững lờ trong cơn mưa trông thực thi vị.

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 33)

Tôi biết đích thị đây là giọng nói của ai, nhưng tại sao nó lại xuất hiện bất ngờ vào lúc này? Thực khó lòng để có thể giải thích cho được. Bất giác, tôi trả lời trong sự vô thức:

- Anh đây, sao lại đến tìm anh vào lúc này, có chuyện gì gấp gáp hay chăng?

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 32)

Thầy Hữu vội vã đánh thức anh Thuận, ba người chúng tôi khó lắm mới bắt kịp được sự di chuyển của âm hồn. Chỉ ngoài trăm bước chân, ánh trăng dường như đã không còn soi rọi tỏ tưởng trên đỉnh đầu, bốn bề lúc này u tịch đến lạ thường.

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 31)

Bấy giờ, trước mắt chúng tôi thoạt nhiên thấy xuất hiện cảnh sắc non thủy hữu tình đến huyền ảo. Cả một hồ nước rộng lớn đương nằm gọn trong sự ôm ấp của trùng điệp núi rừng.

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 30)

Chúng tôi ngược đường đến một miền sơn cước khi trời đã về khuya. Thầy Hữu cùng anh Thuận sau quãng thời gian nghiên cứu tấm địa đồ thì vẫn chưa tìm được câu trả lời cụ thể.

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 29)

Thầy Hải xem điệu bộ bất ngờ của chúng tôi thì lại càng cao hứng, đoạn với tay lấy cái điếu cày dựng ở dưới gầm ghế rồi tỉ mẩn châm một bi thuốc lào.

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 28)

Bất giác, anh Thuận liền quay sang tôi, lời nói có đôi phần nghi ngại:

- Quang, chú có thấy các khí giới được treo trên tường ở đây có gì lạ không?

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 26)

Thầy Hữu nghe nhắc đến Thiên Chân Công Chúa thì chột dạ, đoạn đưa ánh mắt hồ nghi sang phía Tử Thanh tỏ ý thăm dò. Thấy thế, Tử Thanh liền tiếp lời ngay:

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 25)

Thầy Hữu lặng mình trước mấy câu nói của vong nữ, tuy rằng lúc này bản thân tôi cũng chưa thể khẳng định được nhiều về thân thế của người đàn ông trong câu chuyện. Nhưng phần nào, tôi cũng đoán biết được rằng người này có sự liên quan mật thiết tới gia đình nhà cô Trà.

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 24)

Thầy Hữu lúc đó hẳn là bất ngờ lắm, ngay cả bản thân của thầy cũng chẳng thể nào đoán ra được người nữ nhân đương bất tỉnh trên nền đất lại chính là cô Trà.

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 22)

Thầy Hữu gật đầu đáp lễ, dường như giữa hai con người này đã có sự quen biết nhất định. Đoạn thầy Hữu đưa ánh mắt sang tôi rồi cắt nghĩa,

- Hơn một năm về trước, khi vong linh của Đại thoát thân được khỏi quỷ trận. Ta đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ về thân thế thực sự của người này. Nếu như lúc sinh thời y không phải là người am hiểu về đạo pháp, đặc biệt là cách bố trận trong vạn vong đồ, thì thực khó lòng để có thể rời khỏi được pháp trận một cách an toàn.

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 21)

Thầy Hữu dẫn tôi đến một ngôi đình nằm ở huyện lị giáp ranh với Tứ Kỳ, nghe thầy nói thì đây là địa phận thuộc xã Gia Lộc huyện Gia Tân. Dọc đường đi, thầy Hữu cứ thao thao bất tuyệt về một tiểu chương có tên là Bạch Hạch Thông Thánh quán chung ký.

Kinh dị: Nghiệp làm thầy Phù Thuỷ (Phần 20)

Còn không mau chạy

Tiếng nam nhân có đôi phần quen thuộc khiến tôi giật mình. Bất giác, tôi lao mình ra phía bên ngoài như một bản năng của sự sinh tồn