Phòng Khám Hồng Đức:
Có câu chuyên mình muốn kể với các bạn về sự mầu nhiệm của phóng sanh
Con gái mình 4t. Tự nhiên một buổi sáng thức dậy cháu không đi lại được. Mình chẳng biết nguyên do là sao, cứ nghĩ cháu chạy nhảy nhiều nên đau chân thôi nào ngờ sự việc rắc rối như vậy. Bản thân mình là thầy thuốc mình có áp dụng phương pháp xoa bop bấm huyệt vật lý tri liệu cho cháu nhưng không khỏi. Cứ vài ba hôm thì lại đau lại, kéo dài cũng đến nửa tháng.
Ông bà, mẹ cháu rất lo lắng. Mọi chuyện cứ đổ dồn vào mình, mọi người ai cũng trách do mày không đem đi bệnh viện. Mình cũng bị áp lực rất nhiều, nhưng cũng đủ tĩnh táo để đặt câu hỏi tại sao.??
Một hôm mình cầu nguyện được Ngài cho thấy có một kiếp nó bẻ gãy chân mấy con ếch nên bây giờ mới dẫn đến chuyện như vậy. Mình lập tức đi mua 7 con ếch phong sanh cầu Ngài hóa giải cho cháu. Vi diệu thay mai lại cháu không còn đau nữa. Mình kể chuyện này cho các bạn để các bạn thấy đc lợi ích của viêc ps như thế nào nhé. Cân bằng nghiệp sát nhanh lắm.
Chuyện có thật về cá Diêu Hồng.
Đó là một buổi trưa độ giữa tháng 7, khí trời oi bức, ngột ngạt siết lấy tâm khảm tôi. Bao nhiêu bộn bề lo toan của cuộc sống. Những khoản nợ chất chồng, làm cho đầu óc tôi không bao giờ được thanh thản, có đêm rất khó chợp mắt. Căn nhà tôi thuê để buôn bán trái cây thật sự không hợp địa thế, càng cố cầm cự càng thêm khó khăn. Bỏ hai mươi triệu ra sửa chữa, lẽ nào vốn không thu lại được mà nuôi miệng càng thêm khó.
Kế bên nhà tôi có một tiệm tạp hóa. Tôi thường mua đồ về nấu bữa tại đây chứ ít khi đi chợ. Hôm ấy, trong cái thùng nước chỉ còn đúng một con cá diêu hồng. Lẽ ra là tôi sẽ mua về chiên xù cho bữa cơm trưa. Nhưng thọc tay vào thùng thì cá chạy lăn xăng không sao bắt được. Thọc cả hai tay vờn cá như mèo vờn chuột mà cá giẫy đành đạch và đều thoát ra. Nghĩ cũng phải, con người biết mình sắp chết còn tìm cách cứu thân . Con vật nó cũng như vậy mà thôi, thôi thì ta thử xem con cá này như thế nào vậy.
Tôi không cố đuổi bắt nữa mà lấy tay ra khỏi thùng nước, buông một lời bâng khuâng mà khiến ai đang mua đồ nghe thấy cũng cười:
” Cá ơi, nếu quả thật cá có trí tuệ thì cá hãy nằm yên, nếu ta nâng cá lên lòng bàn tay mà cá không giẫy giụa ta sẽ phóng sinh cho cá về sông”.
Diệu kỳ thay, con cá nằm im trong nước, chỉ một bàn tay tôi thôi và có thể luồn xuống nâng cá lên, nó nằm im bất động trong lòng bàn tay tôi. Bàn tay tôi chỉ xòe ra và không cầm nắm gì cả. Để yên thật lâu cá vẫn nằm im, cô chủ tiệm rất đỗi ngạc nhiên. Tôi cho lên cân rồi bảo cô tính tiền, con cá ba mươi tám ngàn. Cô bông đùa bảo tôi sao mà sang thế, rồi tôi cho con cá vào cái bọc lớn đựng đầy nước.
Tôi lấy xe máy chở đi thẳng ra sông. Tôi dựng xe trên cầu, bắt con cá ra rồi hứng nó trên bàn tay mà đi một con dốc chừng 100 mét. Tôi bảo cá đừng giẫy, tôi sắp thả cá về sông rồi. Suốt quãng đường đi cá nằm như chết rồi trên bàn tay tôi. Tới sông, tôi không thả ngay xuống nước mà đặt cá trên một thảm cỏ, hướng đầu cá ra sông và nói:
– Phía trước là nước sông, cá hãy trườn tới đi!
Lạ thay, lần này tôi thật sự đã tin con cá mình sắp thả nó có thể nghe và hiểu những gì tôi nói. Khi vừa dứt câu cá uốn áy trườn đi cho đến khi rơi tõm xuống nước. Khi cá về nước, chuyện tưởng như đã dừng ở đây nhưng không. Cá nổi lên mặt nước, ngớp nước thở, ngoảnh đầu nhìn người vừa phóng sinh cho mình ở trên bờ. Giờ thì tôi đã thật sự tin vào những gì mình nghĩ về con cá này rồi. Cá vẫn nổi mình không rời bờ, tôi vội ngồi xuống và chạm tay xuống nước cất lời:
– Thôi, về sông rồi cá hãy đi đi, ở đây không khéo người ta thấy lại bắt lại thì uổng công ta phòng sinh.
Con cá phẩy đuôi một cái, ngụp xuống nước rồi bơi mất hút ra giữa dòng sông.
Ai nói loài vật không tham sống sợ chết. Ai nói chúng ngu xuẩn đần độn. Câu chuyện cũng được mấy ai tin là thật! Bởi lẽ, họ chưa có duyên được gặp những con vật thông minh , hiểu được tiếng người nên sinh lòng ngờ vực. Kỳ thực, sau khi thả con cá này, qua ngày hôm sau, ba tôi điện thoại báo tin ba trúng bốn tờ vé số giải 30 triệu cho mỗi tờ. Ba tôi cho tôi 40 triệu để trả nợ. Cuối tháng đó ba lại trúng thêm sáu tờ cũng giải tương đương như thế .
Tức là một trăm tám mươi triệu chưa trừ thuế thu nhập theo quy định của Nhà Nước, ba lại cho tôi 30 triệu để trả nợ.
Cuộc sống có những cái rất đổi diệu kỳ, có những việc làm nho nhỏ nhưng vô tình tạo nên một phước đức lớn. Có ai ngờ ba tôi bơm xe vá ép chạy vay từng bữa cơm thế mà mua thiếu bốn tờ lại trúng, ba sợ không có tiền trả nên không lấy. Bà vé số dúi vào túi ba ép mua mặc dù không nhận được tiền liền mà vẫn bán.
Phải chăng cá đã hồi hướng công đức này cho tôi? Cá có thể biết được tâm trạng u uất buồn rầu vì nợ nần của người phóng sinh mình chăng? Nếu không có phước đức này ngần số tiền ấy, lãi mẹ đẻ con, vay tiền nóng bạc 20 có thể tôi làm không trả nổi với cái địa thế buôn bán ế ẵm như thế này.
* Lời bàn: người có người sang, người hèn, kẻ phàm phu, bậc hiền trí, trong các loài động vật cũng chia ra có con ngu si, có con linh giác mạnh. Con cá trong truyện này thuộc loại linh giác cực mạnh rất hiếm gặp, phóng sinh nó không như phóng sinh các con cá bình thường khác, sẽ được phước lớn hơn, không những thế mà sẽ còn gặp may mắn tức thì. Ngược lại, xui cho ai đem con cá như thế này là làm thịt, sẽ gặp báo ứng tức khắc. Tôi đã từng nghe chuyện có người bắt được con ba ba trắng ( những con vật đẹp và có màu sắc lạ thường, rất có thể là một con vật có linh giác ) rồi đem về làm thịt, sau đó liền phát bệnh khốn khổ cho tới lúc chết.
------------------------
Phóng sinh cho rùa
Ngày còn trẻ khoảng 20 tuổi, sống nơi vùng sâu vùng xa, tuy ở tại gia nhưng tôi rất mê tu, tụng kinh niệm Phật, mà nhất là phóng sanh. Vào mùa nắng, những đám ruộng khô nước đọng lại thành vũng nhỏ, trong đó có vô số loài cá bơi lúc nhúc.
Nếu có ai bắt gặp họ cho là may mắn và xúc về kho nấu cho gia đình trong bữa ăn. Còn nếu không ai gặp thì nắng khô cá cũng sẽ chết hết. Riêng tôi thì đi tìm và bắt đem ra sông, niệm Phật quy y cho chúng rồi thả. Lúc đó cũng là năm 1976-1977, ở lứa tuổi thanh niên, tôi và tất cả mọi người phải lên đường đi nhập ngũ theo lệnh của nhà nước. Trên đường đến nơi nhập ngũ, gặp 1 người ôm con rùa, tôi vội chạy lại xin mua, người ấy không bán mà lại cho tôi. Mừng quá, tôi liền mang đến con sông niệm Phật, quy y cho nó xong thả xuống nước, hồi hướng rồi cầu xin Phật, Bồ Tát Quán Thế Âm cho con rùa chuyến đi này gặp nhiều may mắn.
Tôi liền mang đến con sông niệm Phật, quy y cho nó xong thả xuống nước.
Sau những tháng nắng mưa, gian nan học tập ở quân trường, ngày mãn khóa hàng ngàn đồng đội nhận lệnh đến vùng Tây Nam để bảo vệ biên giới và cũng đã hy sinh cho Tổ Quốc rất nhiều. Riêng tôi ( với 12 người nữa ) không hiểu sao lại được cấp trên giữ lại để công tác hậu cần tại Tỉnh.
Trong quân ngũ, dù ở đâu cũng là phục vụ cho Tổ Quốc, nhưng dù sao người ở đơn vị hậu cứ bao giờ cũng sung sướng hơn. Nhưng với tôi lúc đó là do sự sắp đặt trên là Bồ tát Quán Thế Âm, mà dưới là cấp chỉ huy của đơn vị Tỉnh. Đã qua rồi trên 30 năm, tôi luôn nhớ đến và có dịp kể cho bạn bè nghe kỷ niệm xưa, ngày ra đi, gặp con rùa bị nạn, xin phóng sanh với lời hồi hướng, cầu xin Bồ Tát Quán Thế Âm gia hộ và có được sự linh ứng nhiệm mầu đó.
Nếu quý vị, là người Đạo Phật, hay dù không là Đạo Phật, nhưng quý vị không sát hại mà thường xuyên biết phóng sanh sẽ thấy được sự may mắn đến với mình.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT !
Tamlinh.org
Nguồn: Sưu tầm