Sợ ma là nỗi sợ phổ biến nhất của con người, ở mọi lứa tuổi, mọi giới tính, mọi tầng lớp và mọi nơi mọi lúc. Có rất nhiều bài báo khuyên 5 cách, 7 cách, 10 cách... để hết sợ ma nhưng sự thực thì chỉ cần 1 cách duy nhất & đơn giản nhất. Nếu bạn cũng đang băn khoăn không biết làm thế nào để hết sợ ma, hãy đọc ngay bài viết dưới đây do Tamlinh.org tổng hợp
Hãy đọc thật kỹ để biết cậu bạn này đã vượt qua nỗi sợ đối với ma quỷ và những thứ vô hình như thế nào nhé:
Nó sợ ma quá, chẳng hiểu tại sao
Chắc tại hồi nhỏ nghe kể chuyện ma nhiều quá nên bị nhập tâm ám ảnh. Bây giờ học trung học phổ thông lớp 12 rồi mà vẫn tiếp tục sợ ma. Phòng một mình là không dám ngủ. WC ở ngoài thì ban đêm phải lay anh dậy đi theo chứ nó hăm không đi theo là nó tiểu vào cái chậu để trong phòng khai ráng chịu. Ban ngày kêu lên lầu chỗ bàn thờ lấy đồ gì cho mẹ là phải có người cùng đi. Riết rồi chẳng ai chịu nổi cái bệnh sợ ma của nó nên đi tìm nhà tâm lý chữa trị.
Nhà tâm lý giải thích hết lời là chẳng có ma cỏ gì cả, toàn chuyện bịa đặt, chẳng có gì phải sợ. Nó gân cổ cãi cho bằng được là chính nó đã thấy ma. Thấy làm sao?
Nó kể có lần nó vào bếp thấy bà ngồi xoay lưng trên bàn ăn đang ăn gì đó. Nó không để ý, lấy vội cái thìa cho mẹ, đưa thìa cho mẹ xong thì lại thấy bà đang ngồi chơi với bé Hồng ngoài sân. Nó chạy vào bếp lại thì chẳng thấy bà đâu nữa. Nó ra hỏi bà có vào bếp ăn gì không, bà bảo nãy giờ bà không vào bếp. Mặt nó xanh lè. Ban đêm nó ngủ, có ai đó cứ đi trong phòng, thỉnh thoảng đứng nhìn nó, rồi lại lục lọi mấy cuốn vở của nó để xem. Nó kể mà chẳng ai tin nên nó đành ôm nỗi sợ ma một mình. Nó kể hăng say quá nên nhà tâm lý bó tay.
Gia đình đưa đến ông thầy bùa nhờ trị tà ma.
Đến mức này thì có vẻ gia đình cũng tin có ma thật rồi. Ông làm phép tụng lầm bầm gì đó, rồi cho nó lá bùa bỏ trong túi cho ma không đến gần. Sáng hôm sau nó phải nghỉ học vì mất ngủ do chứng kiến ma với ma đánh nhau trong phòng. Gia đình vội đem bùa đốt bỏ.
Rồi lại đem nó đến chùa nhờ trị liệu. Nhà sư cười cười dẫn nó đi thăm vườn chùa nói chuyện bâng quơ đủ thứ trên đời. Rồi nhà sư chỉ đàn kiến bò dưới đất, hỏi nó có thương đàn kiến không, nó nói không.
Nhà sư bảo đó là lý do nó sợ ma.
Nó có học lên tiến sĩ cũng chẳng hiểu cái lý thuyết kỳ lạ này. Kiến với ma có liên quan gì chứ?
Nhà sư nói, khi tình thương yêu đủ lớn thì người ta hết sợ viển vông. Nó cứ tập yêu thương mọi người mọi loài thì tự nhiên có sức mạnh nội tâm để không còn sợ hãi nữa. Nó hỏi, vậy thì tình thương làm cho ma tiêu tan à. Nhà sư bảo, tình thương không làm ai tiêu tan cả, nhưng làm ta chẳng còn sợ ai nữa.
Nó về tập yêu thương
Thương con kiến, thương bố mẹ, thương ông bà, thương láng giềng, thương họ hàng, thương thầy cô giáo, thương bạn bè, thương các con chim buổi sáng, thương các con ếch buổi chiều, thương các anh chiến sĩ dầm mưa dãi nắng, thương những anh công nhân vất vả ngoài công trường, thương người lao công quét dọn vệ sinh quanh khu phố, thương cây cỏ lá hoa...
Qua mấy tháng tập thương yêu như vậy, nó lại thấy ma.
Nó đem chút cơm ra ao thả cho mấy con cá ăn, chợt nhìn thấy một bóng người ngồi bên kia bờ ao nhìn nó buồn buồn. Nó có cảm giác rất rõ là mình không sợ nữa, mà lại thấy thương. Nó có cảm giác hiểu là người ngồi đó muốn có gì để ăn. Nó chạy vào nhà lấy ít thức ăn ra, người kia không còn nữa, nhưng nó để chén cơm trên bờ ao và lẩm bẩm mời người ấy ăn, rồi nó đi vào. Nó thấy rất rõ là nó hết sợ ma.
Một lần trong lớp nó bị thằng bạn to con hầm hầm lại đòi đánh. Nó bình tĩnh đối diện nói chuyện đàng hoàng và thằng to con kia lại chịu nghe không ăn hiếp nó nữa. Nó có cảm giác là ngoài cái hết sợ ma, nó cũng hết sợ nhiều thứ khác nữa
Chẳng biết có ma hay không, nhưng tình yêu thương là phép trị liệu sự sợ hãi trong tâm lý của con người.
Khi ta có tâm yêu thương rộng rãi, ta có một sức mạnh nội tâm kỳ lạ, không biểu lộ, không ồn ào, chỉ là thầm lặng, nhưng rất có năng lực. Cái năng lực của tình yêu thương này làm cho ta tăng thêm các năng lực khác đi theo. Ta sẽ thông minh hơn, sẽ bình tĩnh hơn, sẽ kiên nhẫn hơn, sẽ tinh tế hơn, nên làm việc sẽ hiệu quả hơn. Đặc biệt là trong quan hệ giao tiếp với mọi người, tự nhiên ta và người dễ thông cảm quý mến hơn.
Nhưng không dễ yêu thương.
Để tự nhiên đừng làm gì thì ta chẳng yêu thương được ai, trừ những người đối xử tốt với ta trước như cha mẹ, gia đình, người tử tế. Ta chỉ yêu thương lại một cách thụ động.
Người nào có trí tuệ và đạo đức mới biết "luyện tập" để tăng trưởng tình yêu thương trong lòng mình đối với muôn loài vạn vật. Ta phải tự nhủ với chính mình, tự ra lệnh cho chính mình, buộc mình phải yêu thương tất cả.
Tự ép buộc như thế, tự ra lệnh như thế, tự nhủ như thế, lâu ngày tình yêu thương sẽ bắt đầu xuất hiện dần dần. Rồi điều kỳ diệu sẽ đến với cuộc đời ta.
Nguồn: Nền tảng đạo đức