04/06/2021 11:47 View: 3197

Muốn giàu có: Đừng hưởng hết Phước Báu của mình?

Trong một cổ thư Trung Quốc thế kỷ 15, họ làm thống kê trong cả mấy ngàn năm lịch sử Trung Quốc và châu Á. Cuốn sách nói về sức mạnh của sự chia sẻ “ the power of giving”: Một người sinh ra, để thành đạt, có 1 PHẦN TÀI, 2 PHẦN ĐỨC VÀ 7 PHẦN PHÚC. Nôm na phần PHÚC này là cái may mắn, phúc phần của gia đình tổ tiên để lại. 

phuoc bau, phuoc duc, giau co

Con đường làm giàu của dân Á Đông đa phần rất bí hiểm.

Không ai biết làm sao họ giàu vì họ không chia sẻ. Người nghèo thấy người khác giàu mà mình nghèo quá, bèn ngồi suy diễn. Hoặc là của cha ông nó để lại, nó thừa kế, nó sinh ra đã ngậm thìa vàng. Hoặc là nó có người nhà làm quan, rồi tham nhũng đưa tiền cho nó. Hoặc không thấy ai làm quan trong họ, thì nói chắc chắn là buôn gian bán lận, làm chuyện phi pháp như phá rừng này nọ mới giàu thế.

Vì trong tư duy của người nghèo, không có khái niệm một người tự cường tự lực tự sáng tạo để làm giàu. Tương tự học giỏi là do thầy cô giỏi, trường tốt, nhà có điều kiện, gene cha mẹ tốt....chứ không thừa nhận 1 người giỏi giang là do năng lực tự học của họ. Vì họ không có năng lực đó nên không chấp nhận người khác tự học mà giỏi, phải cố tìm 1 lý do bên ngoài để giải thích "vì tao thiếu cái đó nên tao mới không giỏi, không giàu".

Cho bạc cho vàng, không ai trỏ đàng đi buôn

Cái khôn của người các nước Á Đông là “cho bạc cho vàng, không ai trỏ đàng đi buôn“, giấu nhẹm bí quyết làm ăn. Bao nhiêu tỷ phú thế giới lúc họ chia gia tài, chỉ để lại cho con vài đồng gọi là, còn tất cả đều đưa vào quỹ từ thiện (người nghèo sẽ tìm cách giải thích và cho rằng họ làm vậy là trốn thuế, nhưng thực ra luật quy định rất rõ các hoạt động thiện nguyện của quỹ từ thiện, chỉ được giải ngân chi tiền cho các hoạt động cho đi vì cộng đồng, không được rút ra riêng, không được mua sắm tài sản cho người sở hữu quỹ).

Văn hoá gia tộc châu Á thì ngược lại. Nhà thường thường bậc trung có hai đứa con thì bà mẹ cũng cày gần chết để có hai cái nhà cho chúng nó làm của. Còn rất nhiều doanh nhân ở ta thì HẸP NGƯỜI NHƯNG RỘNG MÌNH, bản thân hay con cháu thì phung phí, mua siêu xe, đốt tiền ăn nhậu của ngon vật lạ, vui chơi với gái đẹp để sướng cơ thể sinh học nhưng với đối tác hay người làm thì o ép, kỳ kèo từng đồng, từng xu. Rộng rãi chuyện tiền bạc với con cái, thương hay không thương? Tụi Tây nói vậy là không thương. Vì làm cho nó hỏng. Con cháu Hòa Thân, công tử Bạc Liêu…giờ liêu xiêu đói rách, dù cha ông họ từng tuyên bố là tiền tôi ăn 5 đời chưa hết. Nhưng sao đời thứ 3 lại đã phải chạy xe ôm? Con cái mọi ông vua trên thế giới cũng bán dần quốc bảo cho các viện bảo tàng mà ăn?

Lúc thảo luận, mình có ngồi chung nhóm có hai bạn Trung Quốc. Thấy các bạn nói là bên đó, vẫn có khái niệm “không ai giàu ba họ”, tức giàu cho lắm, ba thế hệ sau thì cũng hết giàu. Nhưng ở phương Tây, họ giàu đến cả chục thế hệ, cụ thể trong nhóm vẫn có một anh người Ý là thế hệ thứ năm của một tập đoàn sản xuất các sản phẩm cà chua.

Vậy Âu, Á có gì khác biệt.

Mình bèn đi tìm hiểu tiếp, vô thư viện tìm tài liệu đọc, rồi phỏng vấn bao nhiêu người. Cuối cùng cũng tạm rút ra được nguyên nhân trong một cổ thư Trung Quốc thế kỷ 15, họ làm thống kê trong cả mấy ngàn năm lịch sử Trung Quốc và châu Á. Cuốn sách nói về sức mạnh của sự chia sẻ “ the power of giving”. Một người sinh ra, để thành đạt, có 1 PHẦN TÀI, 2 PHẦN ĐỨC VÀ 7 PHẦN PHÚC. Nôm na cái phúc này là cái may mắn, phúc phần của gia đình tổ tiên để lại.

Sinh ra có phúc, nó đẹp đẽ khôi ngô lành lặn, nói một hiểu mười. Cái đó sẽ quyết định 70% sự thành đạt. Vấn đề là con người mình không biết cái phúc của mình bao nhiêu, nên con người muốn thành đạt phải tích đức, tức tăng tỷ lệ trong 20% đó. Phải luyện tài, để đạt tối đa trong 10%.

Có ví dụ ông Trương ở Hàng Châu, một nhà buôn nổi tiếng thời Đường. Số phận của ông là thương gia, nên thang đo sự thành công là số tiền có được. Phúc của ông là được 100,000 lượng vàng, đó là tới điểm cực đại của đồ thị sự nghiệp của ông. Tức ông nếu chỉ có 50,000 lượng, thì công việc cứ vẫn phát đạt, vì đồ thị vẫn còn đi lên. Nhưng khi ông có 100,000 lượng rồi mà vẫn cứ ham tích lũy tiếp, thì sự nghiệp bắt đầu xuống dốc theo parabol. Rủi ro xui xẻo, rồi đau ốm bệnh tật, đủ thứ chuyện cho nó mất dần mất dần, rồi xuống con số 0. Đó là thế hệ thứ ba của ông sẽ phải gánh chịu.

Người phương Tây họ nắm bắt cái này sớm, họ đưa ra giải pháp.

Đó là bí mật của nhà giàu phương Tây. Họ chỉ nuôi con nuôi cháu đến 18 tuổi. Rồi tùy đứa trẻ quyết định. Muốn học nữa thì đi vay, của chính phủ hay của gia đình, có hợp đồng luật sư đàng hoàng. Xong ra trường, tụi này cũng cày quần quật như bao nhiêu người khác để trả nợ. Sau một thời gian dài mới vô công ty của gia đình làm, rồi leo dần lên như người ngoài. Nên tụi nó quý trọng đồng tiền, mua siêu xe thì cũng tự làm mà mua, không bao giờ nhục nhã ngửa tay xin tiền từ cha mẹ.

Các tỷ phú phương Tây vì không biết cực đại của cuộc đời mình là bao nhiêu, nên họ chủ động bỏ bớt, từ thiện liên tục, tháng nào cũng gửi tiền cho các quỹ từ thiện nào đó, vì nhiều lý do khác nhau, nhưng tựu trung là cần phải cho đi để xây dựng hình tượng tốt cho xã hội noi theo, tìm được niềm vui trong việc cho người khác, thực hiện trách nhiệm của 1 doanh nhân chân chính.

Giả sử tháng này, thu nhập mình đến con số 99,000 lượng, họ mạnh dạn cho 90,000 lượng vào quỹ từ thiện, chỉ còn 9,000. Số phận của họ lại được tiếp tục 91,000 lượng nữa, nên làm ăn cứ lại phát đạt. Chưa kể khi cho đi, sức mạnh của sự chia sẻ, PHÚC LẠI TĂNG LÊN, cực đại của họ cao hơn, mức cực đại lần sau sẽ là 150,000 lượng chứ không phải 100,000 lượng. Nhiều người (chủ yếu là người không có tiền nhiều, ví dụ như giới học giả) bèn giải thích là họ làm vậy là để trốn thuế, nhưng thực ra họ có mức tỷ đô rồi, thì họ đã suy nghĩ rất khác biệt, không tham vặt tiền thuế như chúng ta (người nghèo, người chưa có năng lực làm tiền cỡ vậy) suy nghĩ về họ. Khi đến mức tỷ đô, thì 1 tỷ hay 10 tỷ hay 20 tỷ, các tỷ phú đã không quan tâm đến số dư hàng ngày của họ nữa, thống kê báo cáo là do người khác quan tâm mà tính đấy thôi.

Trong cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu vừa qua và gần hơn là lũ lụt miền Trung, biết bao đại gia đã thành kẻ không nhà, đời người chỉ trong một chớp mắt, tất cả đã thành bình địa.

Khi xưa Phật dạy: con người để giữ được phước báo, tài sản ta kiếm được thì hãy chia thành 4 phần:

  • Một phần để sử dụng hàng ngày, sinh hoạt, kinh doanh.
  • Một phần để dự trữ phòng khi bất trắc.
  • Một phần để giúp đỡ bà con quyến thuộc, người nhà.
  • Và một phần để làm từ thiện, công đức.

Như vậy có tới 2 phần là để làm từ thiện, để cho đi. Không biết các tỷ phú Phương Tây có phải là Phật tử không mà lại làm đúng như vậy. Vì họ biết rằng: Làm người sợ nhất là hưởng hết phước báo mà không tạo ra phước mới.

Và cho đi là liên tục chứ không phải làm 1 lần cho xong nghĩa vụ.

Có trường hợp định bụng cho 5 triệu nhưng ngồi nghĩ lại, thấy vậy cao quá, chuyển 2 triệu. Nếu còn tiếc tiền là còn tham nhỏ, khó mà làm ăn lớn được vì thiếu sự hào sảng, nghĩa tình.

Cứ cho đi, trời cao ghi sổ cả.

Một ý nghĩ tốt về người khác là mình gửi lên vũ trụ 1 thông điệp tích cực.

Một sự san sẻ cho người khác là một lần vũ trụ ghi nhận về sự CHO ĐI của mình, rồi từ từ họ sắp xếp cho mình lại cái khác.

Có khi sổ đen Diêm Vương ghi hôm nay mình hết số hưởng dương, nhưng thấy đứa này nó sống vì người khác nhiều, yêu thương tha nhân hơn cả bản thân nó, thần chết bèn bỏ đi, không bắt nó nữa, vì để nó sống để tiếp tục thực hiện sự cân bằng của vũ trụ (đạo trời).

Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, và người thực hiện sứ mạng trên được xem là người thuận thiên, phúc đức khôn tả. 

Bản quyền thuộc về Tony Buổi sáng