04/06/2021 11:40 View: 23596

Sự thật về Ó Ma Lai ở Tây Nguyên

Ma lai là một trong những loại ma rùng rợn và khiếp đảm nhất đối với các bản làng dân tộc, đặc biệt ở Tây Nguyên. Truyền thuyết về ó ma lai hay ma lai rút ruột đã khiến không ít người run sợ, thậm chí là ám ảnh. Vậy ma lai có thật không? Ma Lai cụ thể là loại ma gì? Có nguy hiểm không?... Hãy cùng Tamlinh.org tìm hiểu. 

ma lai, ma lai tay nguyen, o ma lai 

Ma lai, ó mai lai là gì? 

Hầu như tất cả chúng ta đều nghe nói về Ma lai, nếu tra google là ra 1 đống giải thích về Ma lai, điển hình Wikipedia tiếng việt có nói như sau.
...Ma lai (tiếng Thái: กระสือ - Krasue, tiếng Campuchia: អាប - Ahp, tiếng Lào: ກະສື - Kasu) là một hồn ma nữ xuất hiện về đêm trong văn hóa dân gian Đông Nam Á. Ma lai thường xuất hiện với hình ảnh không có cơ thể, chỉ có đầu của một người phụ nữ và phần khí quản nối xuống nội tạng lủng lẳng ở dưới.

Với hình dạng kì dị, ma lai di chuyển bằng cách bay lơ lửng trong không trung. Phần họng của ma lai có thể đầy đủ toàn bộ cổ với da thịt hoặc chỉ có khí quản. Nội tạng bên dưới thường gồm có tim và dạ dày, tượng trưng cho sự thèm khát ăn thịt của hồn ma này. Nội tạng có thể thấm máu và phát sáng

......

Mai lai ăn gì?

Theo như quan niệm của mọi người, Ma lai vào đêm trăng tròn thường bay lang thang ăn cứt ăn đái của con người, hay của động vật. Những người nào, hay động vật nào bị Ma lai ăn cứt, sẽ trương bụng lên, rồi từ từ chết nghẻo...

Lời đồn như lời này rất phổ biến ở các vùng cao, các dân tộc thiểu số, và họ rất tin vào điều này, nên đôi khi có sự bài trừ, trừng phạt những người bị nghi là Ma lai rất đau lòng.
...

Truyện tâm linh về ma lai trên Voz forum

"Ngày trước có đi về quê nội ở Châu Đốc, khoảng giác tờ mờ ra ruộng chơi với vài thằng anh, ngồi tán dóc kể chuyện tới gần trưa xế chiều, cái giữa trưa mà tụi ổng bàn chuyện ma cỏ. Hồi đó cách đây cũng lâu rồi độ tầm 10 năm trước, em tám tuổi.

Cả đám nói chuyện ma cỏ cho đã thì có thằng bảo là muốn thấy ma thì đi bây giờ đi ra Thất Sơn, cũng gần Châu Đốc, em còn nhỏ cũng tò mò đi theo. Lúc đó giác trưa, đi ra Thất Sơn thì cũng chập chen tối, đường vắng không một bóng người.

Đi đến đó thì mấy thằng đi vào vùng thất sơn, núi cao, đồi cao trập trùng, lại đêm đó trăng khuyết, không nhìn thấy đường, đi thì cứ đi. Thằng nào cũng ráng nói cái gì vui vui để đỡ sợ... Rồi trong đám tự nhiên có thằng đứng khựng lại, nó bấm bấm tay rồi ngửa mặt lên bảo "Tụi bây ơi, về lẹ đi, giờ này Thiên Cẩu hạ thực, vào nữa là chết mất xác không biết đâu mà mò"... Thằng này tên nhà là Tí, nó là cậu họ em, cũng tầm 20 21 lúc đó rồi, nó có ông nội là thầy bùa thầy phép gì đó, nên cũng học nhiều mấy cái coi sao coi trăng.

Lúc đó em cũng không hiểu Thiên Cẩu Hạ Thực là cái gì, mãi sau này mới rõ đó là giờ cực xấu.

Cả đám nghe thằng Tí nói xong, cũng hơi hoảng, nhìn lại tứ bề thì cây cối rập rạp, trăng đã khuyết rồi mà còn bị mây lu mờ, không khí nó ảm đạm mà lạnh người.

Rồi cả đám bàn nhau, bây giờ đi tiếp hay là thôi, thì lúc này thằng Ngọc mới nói là: "Tới rồi thì vào luôn, bây giờ có trở ra cũng không được" <<< Ngọc là thằng bạn của thằng Tí, cũng máu nhất trong đám, nó 19 mà đánh lộn phải nói, có thằng này đi chung cả đám cũng có chút can đảm để đi vào.

Rồi đi đến một cái ngã ba, cả đám quẹo phải, thì lúc này đường đi tự dưng rộng ra, độ được khoảng ba người cùng đi ngang, đi một lúc thì lại thấy cái ngã ba nữa, lúc này em mới thấy có gì kì kì, nhưng ko rõ, mấy thằng anh lại quẹo trái, đi thêm đoạn nữa lại thấy cái ngã ba... lúc này thì mới sợ thật.

Có Tí nói: "Thôi rồi, ma dẫn lối rồi"

Lúc này thằng em họ em nó mới nói, nó là Út, nên hay gọi nó là Út đực, nó la lên: "Đm, ông Tí đừng có đùa nữa"

Tí nói :"Tao đùa mày làm con mẹ gì, bây giờ thằng nào có đồ nhọn, khắc thử lên cái khúc cây kia đi, xem chút nữa có gặp lại không?"

Nói liền thằng Ngọc lúc nào cũng có mang dao trong người, nó lấy ra khắc 1 dấu X lớn rồi nói: "lần này quẹo phải cái nữa coi"

Em cũng tè tè đi theo, hồi đó con nít, sợ thì có sợ nhưng vẫn không hiểu mình sợ cái gì, lúc đó em thề là như kiểu có người đi sau lưng mình, em ngoảnh lại nhìn hoài, nhưng chẳng thấy ai, cứ tè tè đi theo 5 thằng lớn là thằng Ngọc, thằng Tí, thằng Út Đực, thằng Hai nước đá, thằng Chín Ngón.

Đi thêm đoạn nữa thì cả lại gặp cái ngã ba, lúc này em theo bản năng nhìn vào về mấy cái cây... tuy là trong đêm, nhưng thấy rõ dấu X bị khắc bằng dao của thằng Ngọc.

Lúc này cả đám mới hãi thực sự, thằng Chín Ngón vs Hai nước đá im lìm từ nãy đến giờ cũng đồng thanh chửi 1 câu: "Đ* m, chết thật rồi"
rồi thằng Út đực nói:"bây giờ làm sao ?"

Thằng Chín ngón nói: "Thằng Ngọc, lấy cây rựa trong người mày ra, phạt cây đi thẳng, khỏi quẹo"

Thằng Ngọc móc cây rựa nó để trong balo, nó đi trước phạt rừng đi thằng, cả đám đi được hơn đoạn, hai chân em mõi nhừ ra... em đi không nỗi, khuỵa xuống, thì thằng Chín Ngón đến cõng em đi, nằm trên lưng nó em nhìn tứ phía, chợt thấy xa xa bên phải có ánh đèn dầu lắc lư, em võ vai Chính Ngón rồi nói:

"Bên trái hình như có đèn kìa anh"

Thằng Tí chợt quay lại em nói: "Đâu ?" rồi nó nhìn theo hướng tay của em, cái nó nói tiếp:"Tao có thấy gì đâu"

Em mới nói:"có ánh đèn dầu nó lắc lư đằng kia kìa, không lẽ không thấy sao trời"

Cả đám nhìn theo, thì lúc này thằng nào cũng nói:  Có đèn đuốc gì đâu?, hay mày nhìn ra đom đóm"

Thằng Chín Ngón nói: "Mày khùng vừa thôi Hai"

Thằng Tí nói tiếp :

- "Thôi kệ, đi thử qua đó coi, biết đâu được, chứ tao thấy đi thẳng nãy giờ cũng đéo có gì"

Thằng Ngọc dẫn đầu, nhằm hướng em chỉ mà phạt rừng đi tiếp, đi được một đoạn dài thì ánh đèn đó tắt, em nói: "ủa, nó tắt rồi"

Thằng Hai nước đá nói :"Kệ mẹ, đi tiếp đi"

Cả đám đi được một đoạn thì ra đường đất...thằng nào cũng mừng như mở cờ trong bụng....

Cả đám chẳng biết xuôi ngược thế nào, cứ đi trên đường đất, hi vọng nó dẫn ra khỏi cái chốn rừng thiên nước độc này, đi đoạn khá xa, em nhảy xuống lưng Chín Ngón tự mình đi tiếp, chợt lúc đó nghe phía kia trái rừng có tiếng sột soạt, cả đám đều nghe, lúc đó tưởng thú dữ hay là gì chứ chưa nghĩ là ma. Tiếng sột soạt cứ đến gần thật thật gần, thằng Ngọc cầm rựa ra đứng chắn trước, thì từ trong bìa rừng đi ra một cô gái xinh lắm, ăn mặt kiểu người Miên hay chăm gì đó em cũng không rõ, mà người con nhỏ này thối lắm, bốc ra cái mùi thối như phân ấy

Thằng Tí nói nhỏ: "Tụi bây coi chừng"

Con nhỏ nói cái tiếng gì đó em chẳng hiểu,sau này mới biết là tiếng Miên. Ở đây có thằng Hai nước đá là biết tiếng Miên, nó lên nói chuyện.
Nói nói một lúc, thì trời hết mây, trăng tỏ một chút, lúc này thì cả mấy thằng giật mình, thằng Tí nắm tay em bỏ chạy, chẳng biết ra sao. Hình ảnh cuối cùng em thấy của con nhỏ đó là bị thằng Ngọc lấy rựa chém hờ 1 nhát, rồi nó bỏ chạy vào trong rừng.

Mấy thằng chạy thục mạng, lúc đó em không biết gì, nhưng bị sợ lây, cũng ráng mà cắm mặt chạy theo, chạy hoài một hồi thì ra khỏi chổ đó... lúc này cả đám mới dừng lại lấy sức...

Thằng nào thằng nấy, mặt không còn giọt máu.

Em mới hỏi sao mà chạy dữ vậy

Thằng Tí nói: "Đm, gặp Ma Lai, mày không chạy chứ để cho nó moi ruột à"

Về nhà kể chuyện cho bà nội, bị lôi ra mỗi thằng dài đập 1 trận vì tội chơi ngu, rồi bà nội cũng nói em:

"Chỉ có mày nhìn đc cái ánh đèn là do mày là thằng nhỏ nhất, chưa có đầu óc nghĩ ngợi chuyện xấu, nên kẻ khuất mày người khuất mặt mới giúp mày thoát khỏi chổ đó"

Chuyện là vậy đó các thím, nếu thím nào bảo chém gió thì chịu, chính bản thân mình còn không dám tin nữa là, còn về Ma lai, ai có ông bà hay cha mẹ dân Nam bộ, khu Núi Cấm, Thất Sơn, thì hỏi sẽ biết ngay."

Chúng ta phân tích bản chất của hiện tượng này..

... Những người ở vùng cao, dân tộc thiểu số ngày xưa, sống tách biệt thế giới văn minh, họ sống đơn giản, vệ sinh dịch tễ và các đơn vị phòng chống bệnh tật không có. Họ tin tưởng vào thầy cúng, thầy mo, thầy pháp, thầy phù thủy, bà then...

Người dân sống xung quanh là rừng núi, sông suối, ý thức giữ vệ sinh kém, tiện đâu vệ sinh đó, ăn uống không được sạch... nên khi nhiễm bệnh về đường ruột... như kiết lỵ, tiêu chảy, giun sán... họ thường vào bụi cây, con suối... và giải quyết toẹt xuống đó..

Phân người mang nguồn bệnh theo dòng suối, theo nước mưa, theo lá cây (họ hay ăn lá sống)... lây bệnh cho người khác.

Do y tế thuốc men không có, nên mỗi lần bùng phát dịch, sẽ gây ra hậu quả rất nặng nề, có thể chỉ là bệnh kiết ly, thổ tả, giun sán bình thường với người miền xuôi, nhưng lại là các bệnh gây hủy diệt dân số ở các làng bản xa xôi.
...

Vậy nên bề trên tạo ra Ma lai.

Thông qua các thầy pháp, thầy mo... và thông qua các ông các bà hay đi vệ sinh bậy (cho họ nhìn thấy Ma lai) để họ đồn thổi, thêu dệt... rồi khiến dân tình hoảng sợ, hoang mang...

Từ đó sợ không dám đi vệ sinh bậy nữa, phải làm nhà vệ sinh, đi vệ sinh nặng xong thì chôn đi, hoặc rắc vôi bột, hoặc làm gì đó để khỏi lộ sản phẩm nhiễm bệnh của mình. Từ đó dịch bệnh không bị lan tràn, không theo sông suối đầu nguồn mà lan xuống các bản phía dưới, tránh được các hậu quả nghiêm trọng.
...
Nên đôi khi, các hình tượng ma trong dân gian, để ý kỹ sẽ là sự bảo vệ, hộ độ của bề trên đối với con người, với các tộc người yếu kém, ít phát triển...

Ma lai: Sự từ bi của bề trên

Vì vậy, nếu hiểu bản chất của tâm linh chúng ta sẽ có cái nhìn ngưỡng mộ với sự từ bi của bề trên. Đôi khi sự cứu độ của bề trên, ban đầu thấy rất khủng khiếp như Ma lai rút ruột bay vù vù... rồi người ta bụng trương lên rồi chết thấy rất thương tâm... nhưng bù lại, nhiều thôn làng, nhiều dân tộc thiểu số được bảo vệ, được tồn tại giữa các điều kiện y tế, dân sinh, giáo dục còn yếu kém nơi xa xôi như vậy...
...
Ma lai là có thật, nhưng khi hiểu, sẽ không thấy sợ, và thấy may mắn hơn khi được thị hiện tâm linh...

Chỉ có những người cơ hội mới lợi dụng sự sợ hãi của dân tình để trục lợi. Nếu chúng ta không có kiến thức, sẽ phải xì tiền ra để học bài học về tâm linh mà thôi. 

Hoàng Tùng

Ma