Ta thường hay nghe đến danh hiệu "Hắc Bạch Vô Thường" khi tìm hiểu về tâm linh, khi đi lễ tại các chùa chiền điện phủ, khi nghe thầy chùa giảng pháp... Vậy Hắc Bạch Vô Thường là ai? Tại sao lại gọi ngài là Quỷ? Hắc Bạch Vô Thường có thật không? Nhiệm vụ của họ là gì?
(ảnh minh hoạ)
Hắc Bạch vô thường là ai?
“Hắc Bạch Vô Thường” chính là người hộ tống các linh hồn trở về địa ngục.
Họ làm việc công chính, liêm minh, lạnh lùng, đúng người đúng tội nên còn là biểu tượng của công lý, lẽ phải.
Đương nhiên
- Kẻ xấu rất sợ “Hắc Bạch Vô Thường”. Bởi một khi bị câu hồn về dưới địa ngục, kẻ xấu sẽ phải gánh chịu tất cả tội nghiệp mà mình đã gây ra lúc còn sống ở dương gian.
- Còn đối với người lương thiện, hai ông Hắc Bạch này lại vô cùng… dễ mến. Bởi người tốt thì không sợ ma quỷ, địa ngục.
Nếu lúc sống có thể tích đức, hành thiện, dùng ân nghĩa mà đối đãi với mọi người thì khi chết đi có thể được đầu thai lên Trời làm Tiên hoặc xuống trần tiếp tục làm người.
Hắc bạch vô thường được thờ ở đâu?
Trong các điện thờ Địa Tạng Bồ Tát hoặc Thập Điện Diêm Vương, người ta vẫn thường thấy tượng thờ hai vị tiểu thần, một trắng một đen, ấy chính là Hắc Bạch Vô Thường, tục xưng là Vô Thường Nhị Gia, chuyên tróc nã ác quỷ. Trong đó, Hắc Vô Thường được liệt vào hàng Thập Đại Âm Soái.
- Bạch Vô Thường luôn nở nụ cười trên mặt, đầu đội một cái mũ cao có đề bốn chữ “ngươi cũng đến rồi”.
- Hắc Vô Thường thì gương mặt đen đúa xú ác, trên mũ dài cũng có bốn chữ “đang đến bắt ngươi”.
Hắc Bạch Vô Thường luôn được thờ chung với nhau, nhưng ở mỗi nơi lại mỗi khác. Thiên Tử Điện ở Phong Đô có Vô Thường Nhị Gia, trong Vô Thường Điện thì có Vô Thường Gia và Vô Thường Bà, Thành Hoàng Miếu lại sắp Bạch Vô Thường bên cạnh Vô Thường Bà còn Hắc Vô Thường thì không có … vợ
Tay trái tay phải
Mỗi người cuốn sổ
Lưỡi hái nhân sinh
Là một đội binh
Không phải hai vị
Nay trên dương thế
Một thời nhiễu nhương
Chướng loạn cang thường (tam cang, ngũ thường)
Lệnh trên đưa xuống
Mỗi ngày gặt hái
Nhân mạng gấp ba.
Chỉ có Thánh Thần
Có quyền can thiệp
Phước thọ con người
Trên quả địa cầu.
Đó nơi cần đến
Dập đầu cầu xin
Con đường duy nhất
Cải sửa nghiệp mình.
Hai ba tháng chạp
Ông táo chầu trời
Mỗi năm một lần
Mà cả thiên hạ
Rần rần thấy ham
Ngày nay Phật sống
Diện kiến mỗi ngày
Còn không mau đến
Để được phép mầu.
Thiên đình mở hội
Trong 6-9 tháng tới
Ai thời đến kịp
Cửa ngõ của trường
Vũ Trụ Huyền Bí
Pháp hội thiên đình
Sẽ cho một vé
Để ké về trời.
Bà con dòng họ
Mau mà kéo đến
Kẻo trễ lịch trình
Sẽ gặp Hắc Bạch
Đến hỏi tội mình.
Đây cơ hé lộ
Là phước được nhận
Cho người biết tu
Theo bước chân sư
Cổ Phật Nhiên Đăng
Tôn sư Triệu Phước
Cùng Đức Nhị Tổ
Phật Triệu Nghiêm Minh
Ở chốn hồng trần.
Không phải hù dọa
Cứ đợi sẽ thấy
Cơ trời chuyển xoay
Cũng đến lúc rồi.
Khâm thử...!!!
Vì sao Vô Thường Gia Gia lại có sự phân biệt trắng đen ?
Có mấy nguyên nhân sau:
- Thần tiên trong tôn giáo cũng mang đậm tính nhân gian, việc tróc nã ác quỷ không thể một vị đảm trách từ sáng đến tối được, công việc cũng phải được luân chuyển, nên sáng một vị, tối một vị đảm trách mới hợp đạo lý.
- Thứ đến, theo phân tích trong truyền thuyết dân gian, Bạch Vô Thường chuyên trừng trị bọn tham quan hoặc những chuyện bất công, Hắc Vô Thường thì thường dùng dây xích để truy bắt ác quỷ.
- Ngoài ra, trong màu sắc đạo giáo cũng thường phân ra hắc bạch âm dương.
Xem thêm: Quan ngũ hổ là ai?
Truyền thuyết về 2 vị: Hắc - Bạch vô thường
Dù ở lễ hội nào thì hình ảnh “Hắc Bạch Vô Thường” vẫn luôn thu hút ánh mắt của mọi người nhất. Bạch Vô Thường mặc áo bào trắng, đầu đội mũ cao, trên mặt vẽ hình con dơi đen trắng, tay cầm cái cùm hình con cá. Hắc Vô Thường thì mặc đồ đen, đầu đội mũ tròn, mặt vẽ hình mắt đen trắng, tay cầm thẻ bài hình vuông, phía trên ghi “Thiện ác phân minh”. Bạch Vô Thường thì trầm lặng, còn Hắc Vô Thường lại hoạt bát. Cả hai ông đều khiến mọi người ấn tượng sâu sắc.
Tương truyền, Bạch Vô Thường còn có tên khác là Phạm Vô Cứu, Hắc Vô Thường tên là Tạ Tất An. Hai ông là đôi bạn rất thân. Họ cùng làm sai nha ở nha môn. Một hôm, hai ông đang trên đường đi công cán cho huyện lệnh thì đột nhiên trời đổ mưa rào. Tạ Tất An định vào nhà dân gần đó mượn lấy một chiếc ô. Ông bèn bảo Phạm Vô Cứu đợi dưới chân cầu. Nào ai biết Tạ Tất An vừa đi khỏi thì nước sông đột nhiên dâng cao. Phạm Vô Cứu vì sợ Tạ Tất An tìm không thấy mình, nên giữ đúng lời hẹn nhất quyết không chịu rời đi. Sau này ông bị nước lũ cuốn trôi. Sau khi Tạ Tất An cầm ô tất tả chạy tới, phát hiện thấy người bạn thân đã bị nước nhấn chìm thì vô cùng thương tâm, bèn leo lên gầm cầu treo cổ tự tử. Khi chết lưỡi ông vẫn thè dài ra ngoài miệng. Ngọc Hoàng biết tình cảm sâu đậm của hai người, bèn sắc phong cho họ là Thần tướng, hầu hạ bên cạnh Thần Thành Hoàng, chuyên bắt kẻ xấu.
Có người nói rằng, tên Tạ Tất An (Bạch Vô Thường) nghĩa là cảm tạ thần linh ắt sẽ được bình an. Còn Phạm Vô Cứu (Hắc Vô Thường) nghĩa là những người phạm pháp thì không thể cứu được. Trong đám rước của Đài Loan thường bắt gặp một cặp tượng Thần kẻ thấp, người cao, bước đi một cách kỳ quái, người cứ lắc la lắc lư. Người thấp chính là Hắc Vô Thường, bởi vì mặt ông có màu đỏ đen, trên tay lại cầm xích sắt, nên gọi là “ông Xích” (ông Đỏ). Còn người cao hơn gọi là Bạch Vô Thường. Vì sắc mặt ông trắng bệch, lưỡi lại dài thè lè, trên tay phe phảy cái quạt lông vũ, sau lưng lại cõng thêm cái ô, nên gọi là ông Bạch. Cái tên “Hắc Bạch Vô Thường” ra đời từ đó.
Tương truyền, hai ông chuyên đi tuần trên đường lúc đêm hôm khuya khoắt để bắt linh hồn những kẻ xấu tới âm tào địa phủ. Do vậy nghe thấy tiếng tăm hai ông là ai nấy đều thất kinh.
Nghe nói tấm lòng Bạch Vô Thường rất lương thiện. Dẫu người khác có đắc tội ông cũng không để bụng. Cho nên người ta gọi ông là “Tạ Tất An”. Nghe nói khi thấy bạn mình bị nước lũ cuốn đi, ông vốn định nhảy sông tự tử, dùng cái chết để tạ tội. Nhưng vì ông quá cao, hơn nữa nước sông cũng dần dần rút xuống nên không thể được như ý, đành phải treo cổ lên dầm cầu, lưỡi lè ra rất dài. Do đó mà hình tượng của ông là một người dáng cao và có cái lưỡi rất dài. Còn Hắc Vô Thường thì lại rất nóng tính. Đó là do khi nước sông dâng lên cao quá đầu, cận kề cái chết, ông vẫn đang giãy giụa giữa con nước lớn nên sắc mặt chuyển thành màu đỏ đen, từ đó tính khí trở nên gắt gỏng, không chịu tha thứ cho người phạm tội. Vậy nên, một khi không cẩn thận mà đắc tội với ông, không kể mắc tội gì, ông ấy đều sẽ không bỏ qua, vì vậy lại gọi ông là “Phạm Vô Cứu”.
Mỗi khi đi chơi hội chùa, trên người tượng Hắc Bạch Vô Thường có treo một xâu bánh “bánh cô độc”, nhiều người phụ nữ sẽ xin mang về cho trẻ nhỏ trong nhà của mình ăn. Nghe nói ăn rồi có thể khiến cho trẻ nhỏ bình an chóng lớn.
Đọc ngay: Khẩu nghiệp: Hậu quả vô hình nhưng CÓ THẬT
Quỷ thoại về Bạch Vô Thường
Vào tiết thanh minh năm nọ, Bạch Vô Thường công cán ngang qua một nơi, thấy có một người phụ nữ cùng hai đứa bé khóc bái trước một phần mộ rất đỗi thương tâm, lại thấy cách đó không xa có một ông lão đứng lắc đầu thở dài có vẻ đồng tình. Bạch Vô Thường bèn đến gần ông lão hỏi thăm mới biết người phụ nữ này có một nỗi oan tình tày trời.
Người phụ nữ vốn họ Trần, là con gái thứ ba của một phú thương. Phú thương vốn cũng có gia tài kha khá, hiềm nỗi không có con trai, chỉ sinh được ba cô con gái, mà gương mặt cô thứ ba lại nổi đầy mụn nhọt. Mẹ thấy con gái mình nhiễm phải bệnh này thì không khỏi tự trách, nên đặc biệt thương cô hơn, bà mới qua đời vào năm trước.
Trần gia có một tên người làm tên là Ngao Đại, ngoài mặt thì thật thà nhưng trong lòng đầy mưu kế. Hắn tính thầm trong bụng
- Trần gia tam tiểu thư mặt mày như thế thì các công tử nhà giàu ắt hẳn không ai chịu cưới. Chi bằng ta cua về làm vợ, chờ sau khi cha vợ chết thì gia tài vạn lạng này tất thuộc về ta.
Hôn sự của Trần tam tiểu thư đã lâu mà không có nhà nào thuận. Nàng thấy Ngao Đại thân cường lực tráng, lại hiểu ý chủ nên được cha thích, hai người thầm đưa mắt đá mày, không lâu sau tự thành uyên ương. Qua vài tháng, bụng của Trần tam tiểu thư dần dần to ra, Trần lão gia đành phải nhận Ngao Đại làm con rể.
Sau khi Ngao Đại thật sự trở thành con rể nhà họ Trần, cha vợ mới cất nhắc hắn lên làm tổng quản, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do hắn quản lý. Dần dần về sau, Ngao Đại đối với nhạc phụ không còn kính thuận như trước, bên ngoài thì vừa rượu chè vừa gái đẹp, về nhà Trần tam tiểu thư khuyên hắn, hắn còn chửi mắng thậm tệ. Trần lão gia tức giận thành bệnh rồi chết, Ngao Đại lại ngày đêm cờ bạc càng hơn trước.
Bạch Vô Thương nghe ông lão kể lại, lửa giận trong lòng bốc lên, quyết định phải dạy cho Ngao Đại một bài học, chỉ cho tam tiểu thư một con đường sống
Bạch Vô Thường theo tam tiểu thư về nhà, vừa đúng lúc có một con bạc đến đòi nợ, nhìn thấy đúng bút tích của Ngao Đại, tam tiểu thư đành phải trả cho hắn một trăm lượng bạc. Gã kia nhìn thấy trong nhà không có người, liền ôm lấy tam tiểu thư muốn vô lễ, đột nhiên hắn bị đánh ba cái bạt tai vào mặt.
Tam tiểu thư nhờ thế mới xô gã ra, vùng chạy thoát vào trong nhà, đóng sập cửa lại, nàng cảm thấy tức giận không thể chịu nổi, liền lấy dây thừng treo lên xà nhà rồi muốn tự vẫn. Nhưng nàng treo một sợi thì lại đứt một sợi, trong lòng chợt thấy kỳ quái. Bạch Vô Thương lúc này mới mở cửa, bồng hai đứa bé tiến vào nhà. Trần tam tiểu thư nhìn thấy Bạch Vô Thường miệng cười hi hi rất hoà thiện nên cũng không sợ hãi.
Bạch Vô Thường nói :
- “Sao phải như thế, chi bằng nàng thu thập tiền của còn sót lại trong nhà để đi nơi khác sống, hai đứa bé còn cần nàng dưỡng dục thành người !”
Trần tam tiểu thư nghe lời Bạch Vô Thường, mang hai đứa con bỏ đi. Đợi sau khi tam tiểu thư đi rồi, bốn căn tiệm buôn bán của Trần gia cùng lúc phát hoả thiêu rụi. Ngao Đại lúc đó đang ở Xuân Hương Viện ôm gái, hút thuốc phiện. Đến lúc hắn chạy về đến nhà thì toàn bộ sản nghiệp đã cháy sạch cả.
Ta dám chắc rằng khi bắt đầu đọc câu chuyện trên, có không ít người trong quý vị đọc giả đều tưởng nhầm rằng ta đang nói về câu chuyện giữa Bạch Vô Thường và Vô Thường Bà, càng có thể họ đều cho rằng Trần tam tiểu thư kia chính là Vô Thường Bà nữa đấy …
Có thể bạn quan tâm: Vong tà và Căn số: Cách NHẬN BIẾT nhanh nhất
Quỷ thoại về Hắc vô thường cải ác tòng thiện
Có hai cha con nhà nọ, đứa con từ nhỏ đã hung hăng ngỗ nghịch, lại thêm cờ bạc hút sách, cha dạy dỗ không nghe. Có một lần, con đi cờ bạc về, tất cả tiền đều thua sạch cả. Trong cơn tức giận, cha lỡ tay đánh chết con mình. Sau khi chết, nó vẫn quen thói hung ác, trở thành âm quỷ hại người trên nhân gian.
Qua vài năm sau, vào một đêm nọ, đứa con đến trước cửa nhà mình, lúc nó đang định bước vào thì chó trong nhà sủa ầm lên không ngừng. Cha nó biết lại có quỷ đến hại người, một tay xách dao, một tay cầm đèn dầu bước ra. Quỷ con nhìn thấy thế hung dữ của cha mình, liền nhảy lên nóc nhà nói:
- “Cha ơi, con không phải đến hại người, con chỉ muốn về nhà thăm cha thôi.”
Người cha đáp rằng:
- “Mày lúc sống làm nhiều chuyện ác, chết rồi cũng không cho bà con lối xóm được yên lành. Sau khi ta lỡ tay đánh chết mày rồi ta còn thấy hối hận rất lâu, mày tiếp tục làm ác thì ngược lại tao không còn hối hận gì nữa.”
Quỷ con nói:
- “Cha nói thật rất có lý, con hiện giờ thiên lương trỗi dậy, xin thề không làm điều ác nữa, nhất định bỏ ác theo thiện, kiếp sau xin báo đáp ơn dưỡng dục của cha.”
Người cha đáp:
- “Như thế thì tốt, nếu không thì cha khó mà nhìn mặt hương thân.”
Quỷ con nói:
- “Xin cha yên tâm, từ đây vĩnh biệt, con sẽ đi thụ hình chịu khổ, không thể trở lại thăm nom cha được nữa, xin cha bảo trọng.”
Từ đó về sau, nó không còn trở lại hại người nữa. Nó xuống đến mười tám tầng địa ngục chịu phạt, chịu đủ mọi sự hành hạ đau đớn, lúc này mới hiểu sự quý giá khi được làm người, mới thấu những việc ác của mình làm trong quá khứ quả là tội nghiệt. Một lần, Tần Quảng Vương trong Thập Điện Diêm Vương triệu kiến nó, nói:
- “Ngươi vì sao không đi tìm thế thân để hoàn dương ?”
Nó đáp rằng:
- “Tiền thế con đã làm đủ chuyện xấu khiến cho ngàn người hận vạn người rủa, đi đến đâu cũng có người cầm đao cầm côn muốn giết, làm điều ác quả thật đáng bị người ta nguyền rủa, con muốn làm lại từ đầu để trở thành một người tốt.”
Tần Quảng Vương nói:
- “Xem ra ngươi quả thật là một ác quỷ có thể cải ác quy thiện. Nói cho ngươi biết, nếu ngươi tiếp tục có thể làm thiện quỷ trong ba năm, ta sẽ báo mời Âm Thiên Tử phong cho ngươi một chức quan.”
Ba năm sau, Thập Điện Diêm Vương lại triệu kiến nó:
- “Trong ba năm nay, ngươi quả nhiên cải ác tòng thiện, làm được nhiều việc thiện, ta đã báo thỉnh được Âm Thiên Tử ân chuẩn, phong ngươi làm Thưởng Phạt Ty Hắc Vô Thường, chuyên việc truy bắt ác quỷ.”
Từ đó về sau, Hắc Vô Thường mặc một bộ quần áo toàn màu đen, nửa đêm xuất tuần các nơi, minh sát các việc, người hành thiện thì bẩm báo cho Âm Thiên Tử, kẻ làm ác thì báo cho Thôi Phán Quan, tróc nã rất nhiều ác quỷ.
Hắc Bạch Vô Thường là thuộc đạo giáo, phật giáo hay chỉ tồn tại trong tín ngưỡng dân gian ?
Rất khó khẳng định, đây có thể là nhân vật dung hợp của cả đạo giáo và phật giáo, vì bất kể là tín đồ của đạo giáo hay phật giáo cũng đều tín ngưỡng hai vị thần này, và dường như trong các miếu thờ của phật giáo có phần cung phụng họ nhiều hơn.
Tận mắt nhìn thấy Hắc Bạch vô thường:
Năm ấy tôi mới 10 tuổi. Còn nhớ hôm ấy là Chủ Nhật, trời cũng đã khuya lắm rồi, chừng gần 12 giờ đêm. Tôi và hai chị gái mải mê xem phim, quên cả ngày mai phải đi học sớm. Trước khi ngủ, chúng tôi thường có thói quen là thay phiên nhau đi vệ sinh. Tôi bé nhất, nhưng hai chị cũng chẳng nhường, nên tôi luôn là người đi sau cùng. Hôm đó, các chị đi vệ sinh lâu quá, tôi đành phải mò sang một nhà vệ sinh khác.
Xong việc, tôi ngoảnh mặt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường thì vừa đúng 12h đêm. Chợt nhớ lại lời mẹ dặn rằng 12h đêm sẽ có các quan âm đi tuần, tôi lại tự hù dọa mình, thần hồn nát thần tính, mắt nhớn nhác tìm các chị. Nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả. Các chị tôi đều đã nhanh chân về phòng ngủ trước.
Tôi cũng phải về ngủ.
Nhưng từ nhà vệ sinh về tới phòng ngủ còn phải đi qua một phòng khách rộng nữa. Cửa kính trong phòng khách đã kéo rèm lên rồi. Bóng rèm cửa dưới ánh trăng đu đưa đu đưa, như có hai con ma đang bấu víu vào đó đùa nghịch vậy, trông đến hãi. Tôi nổi hết cả da gà. Vì rất nhát gan tôi định nhắm mắt, chạy một mạch lao vào trong phòng. Khi sắp ra khỏi phòng khách bất giác tôi khựng lại. Tôi thoáng thấy bên ngoài cửa kính hình như có thứ gì đó. Tôi căng mắt nhìn lại, thì thấy một cái bóng đen đang khua chân, múa tay trên khung cửa.
Mặt tôi cắt không còn giọt máu. “Ồ, chắc mình hoa mắt rồi, giàu trí tưởng tượng quá đây mà”, tôi thầm nhủ. Tôi đưa tay gạt những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, một tay sờ lên lồng ngực vẫn đang đập uỳnh uỳnh. Tôi tự véo vào mặt mình một cái thật đau cho tỉnh táo. Nhưng lạ thay, cái bóng ấy vẫn ở đó. Tôi dụi dụi đôi mắt, nhìn lại thì thấy hai người đàn ông đang mặc trang phục rất kỳ quái đứng bên ngoài cửa kính nhà tôi.
Thật kỳ quặc, giữa hai người đàn ông ấy còn có một người khác nữa, trông rất khổ sở. Tôi không dám nhìn tiếp, định bụng lao thẳng vào trong phòng nhưng cái chân đáng ghét không nghe lời tôi. Tôi không thể nhấc nổi chân khỏi mặt đất.
Cảnh tiếp theo lại càng khiến tôi hồn bay phách lạc.
Tôi nhắm mắt lại không muốn nhìn tiếp. Nhưng mắt tôi cứ trơ ra không sao khép vào được. Người đàn ông cao cao cắm thẳng chiếc quạt lông vũ vào cổ người ở giữa đó. Còn người thấp hơn thì chọc thứ trông giống như lệnh bài vào bụng người kia. Nhìn thấy cảnh này, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi nín thở, cầu Trời khấn Phật để họ đừng phát hiện ra tôi.
Đột nhiên có tiếng quát lớn: “Ai!”. Hai người đàn ông không ai bảo ai, đều đồng thanh hướng ánh mắt về phía tôi. Ông ấy thò cánh tay gầy guộc xuyên qua cửa kính: “Soạt…”. Âm thanh phát ra nghe chói cả tai. “Ngươi đều đã nhìn thấy rồi ư?”. Người cao cao kia hỏi. Đột nhiên khuôn mặt trắng bệch của ông ngó nhìn tôi.
“A…!”. Tôi đã sợ tới mức nói không ra tiếng, chỉ đứng chôn chân một chỗ, thở hổn hển. Nhìn xuống vẫn thấy chiếc quạt lông vũ của ông ta vẫn còn đang nhỏ máu. Tôi sợ quá hét lên: “Đừng lại gần đây!!!”. Mặt tôi trắng bệch như kẻ chết đuối trôi sông. Đúng lúc ấy người đàn ông thấp thấp, mặt đen đen, đỏ đỏ đẩy mạnh cánh cửa sổ, định nhảy vào phòng khách. Chân của tôi đã chết đứng, như bị đóng băng. Vậy mà không hiểu sức mạnh từ đâu, tôi lại có thể dùng hết sức bình sinh chạy một mạch vào được trong phòng, đóng chặt cửa lại.
Nằm trên giường đắp chăn lại mà người tôi vẫn run lên bần bật.
Tối hôm ấy tôi không dám tắt đèn, cứ chong điện cả đêm, trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Vừa thiếp đi tôi đã thấy một người đàn ông trung tuổi, nhìn không rõ mặt. Ông mỉm cười và hiền từ nói với tôi: “Xin lỗi cháu! Thuộc hạ của ta đã làm cháu sợ rồi”.
Tôi kể chuyện này với một nhỏ bạn có con mắt âm dương (thiên mục). Cô ấy nói rằng: “Người mà cậu nhìn thấy là ông Bảy, ông Tám hay còn gọi là Hắc Bạch Vô Thường. Có thể là hàng xóm hoặc người nhà của cậu có người sắp qua đời nên họ mới xuất hiện. Còn người cậu gặp trong mơ có thể là Thần Thành Hoàng!”. Nghe thấy câu này tôi sợ tới mặt trắng bệch. Từ đó trở đi tôi không bao giờ gặp ông Bảy, ông Tám nữa.
Tamlinh.org
Sưu tầm