Ở bên nhà bác Bảy phải đến tối muộn Lâm mới về , nghe những lời mà bác Bảy kể Lâm vừa giận vừa buồn . Mọi cảm xúc trong Lâm bây giờ dường như đang lẫn lộn , cái chết của Mai còn quá nhiều bí ẩn. Đột nhiên trong nhà bà Bảy bật dậy kêu ầm lên :
-- Mai ơi , Mai….Mẹ đây mà , Mai ơi con đi đâu vậy..?
Cả Lâm lẫn bác Bảy nghe thấy vậy bèn chạy vào thì thấy bác gái nhào khỏi giường chạy ra hướng cửa chính rồi cứ nhìn ra ngoài cánh cổng tre , tay bà chỉ trỏ :
-- Kìa , vào nhà đi con….Sao lại đứng đấy...Mẹ đây mà….Mẹ đây Mai ơi.
Lâm bất giác lạnh gáy quay ra cổng nhìn , nhưng bên ngoài chỉ là một màu tối đen. Con chó lúc này cũng bắt đầu gầm gừ nhưng không sủa thành tiếng. Ông Bảy chạy đến giữ vợ lại rồi nói :
-- Ngoài đó có ai đâu mà bà tìm , con mình nó chết rồi….Tôi còn phải nói với bà bao nhiêu lần nữa.
Dường như lúc này mới tỉnh lại bác gái ôm mặt khóc hu hu rồi gục đầu vào vai chồng nức nở. Lâm phụ bác Bảy dìu bác gái vào giường , bác Bảy với tay đóng cánh cửa sổ lại rồi nhìn Lâm lắc đầu :
-- Cánh cửa sổ này bác chỉ đóng được một lúc rồi bà ấy lại mở ra , lắm hôm 12h đêm ngồi thù lù trên giường hướng mặt ra ngoài cửa sổ rồi cứ thế nhìn cho đến sáng. Ma quỷ đâu thì bác không biết , chỉ biết lắm hôm đi đánh cá ở sông về nhìn cảnh đấy bác còn thấy sợ hơn cả chuyện người ta đồn. Người đây mới đáng sợ này , chứ ma nào đáng sợ.
Lâm nghe bác Bảy nói mà da gà nổi hết lên , quả thật nếu không có bác Bảy ở nhà lúc này ban nãy nhìn thấy bà Bảy hướng ra cổng gọi tên con gái ai có gan đến đâu cũng phải giật mình. Nhìn đồng hồ đã 9h tối , bác Bảy bảo Lâm :
-- Thôi cháu về đi , ở đây cả ngày rồi….Bác hôm nay uống rượu cũng ở nhà không ra sông nữa. Về đi không bố mẹ lại mong…
Lâm thấy cũng đã muộn , ở đây từ đầu giờ chiều thế mà quay đi quay lại trời đã tối om như mực. Cả ngày hôm nay cũng không thấy bọn thằng Bột gọi gặm gì , chẳng hiểu tụi nó có phát hiện ra điều gì hay không.? Lâm chào bác Bảy rồi vội ra về , tất nhiên trời mùa đông nên giờ này ở quê chẳng còn ai mò ra đường nữa rồi. Chỉ có Lâm là sống ở ngoài mấy năm nay thành ra về làng giờ thấy vẫn còn sớm.
Nhưng bước được ra khỏi con đường nhỏ vào nhà bác Bảy , đi đến bến đò xưa có cây cầu nhỏ là Lâm lại thấy hơi gai người. Mặc dù vậy chỗ này vẫn có nhiều kỷ niệm giữa Lâm và Mai. Cho nên dù có hơi sợ nhưng khi đi qua đây lúc nào Lâm cũng dừng lại để tưởng nhớ lại những kỷ niệm ấy. Theo như lời Bột nó kể thì cái hôm vớt xác Mai lên người ta đặt ở ngay cây cầu nhỏ này. Một cái xác bị rữa gần hết thịt chỉ còn lại chiếc áo dài trắng.
Cả ngày nay uống cũng hơi nhiều rượu , nghĩ đến chuyện xác của Mai bị vớt đặt lên cầu Lâm tự nhiên thấy sợ. Quay mặt bước đi thì chân của Lâm bị đông cứng lại không thể nhúc nhích , đúng hơn phải nói là Lâm bất giác dừng lại bởi khi vừa quay đi thì Lâm thấy rõ ràng một người con gái mặc váy trắng đang ngồi trên cầu quay lưng lại phía Lâm , hướng mặt ra hướng dòng sông , hai chân cô ta còn cho xuống nước quẫy quẫy khiến tiếng nước kêu bõm bõm tạo thành những gợn sóng dưới ánh sáng trắng mờ ảo của sao trên bầu trời.
Lâm sợ đến cứng người vì khi Lâm nhìn vào cây cầu nghĩ đến cái xác của Mai do Bột kể lại thì ở đó không có ai cả. Nhưng vừa đinh quay lưng đi về thì cô gái đó xuất hiện. Lâm lắp bắp :
-- Ai…..ai…..đấy…..có….phải….Mai….không..?
Một giọng nói từ sau vang lên nhưng rõ ràng cô gái đang ngồi ở trước mặt , vẫn không quay mặt lại :
-- Anh...tìm….Mai...ạ…?
Giọng nói lạnh lẽo, âm u không phải của con người. Quá sợ hãi Lâm dường như bất động , miệng ú ớ :
-- Mai….cho….anh….xin...lỗi.
Bất giác nói xong câu đó cô gái quay mặt lại nhìn Lâm khiến Lâm thất kinh hồn vía. Khuôn mặt cô ấy bị nát bét , nhão nhoét từng mảng thịt đang từ từ rữa xuống rơi lách tách xuống sàn gỗ của cây cầu.
Khuôn mặt đáng sợ ấy chỉ quay mỗi cái đầu ngược lại đằng sau trong khi tấm lưng cùng chiếc áo dài trắng vẫn không hề lay chuyển. Cảnh tượng ấy khiến Lâm hoảng sợ lùi lại một vài bước rồi trượt chân ngã lăn xuống cầu. Mắt mờ dần Lâm lịm đi rồi ngất xỉu nằm sõng soài trên chiếc cầu nới bến đò năm ấy.
Khoảng 12h đêm Lâm giật mình tỉnh dậy khi thấy mình đang ngồi dựa vào một gốc cây. Mở mắt ra Lâm thấy khá chói bởi một chiếc đèn pin đang soi vào mặt . Là dân trong làng , nhưng trời tối quá Lâm không biết đó là ai , giọng một người đàn ông trung niên vang lên :
-- Say rượu mà còn ngất thế này nguy hiểm lắm đấy. Ban nãy tôi còn tưởng cậu chết rồi chứ. Con cái nhà ai mà lại bê tha thế này hả..? Cậu có đi về được không..?
Lâm vội đáp :
-- Dạ cháu là con nhà Hòa - Quý , cháu mới về làng mấy hôm nay….Bác ơi..lúc bác đến đây còn thấy ai nữa không ạ..?
Ông kia trả lời :
-- Cậu còn đi cùng bạn à, nhưng không tôi đi đến đây chỉ thấy mỗi cậu thôi….Tỉnh rồi thì về đi , thanh niên đúng là không biết sợ là gì…? Nằm đây là gặp ma đấy….Nhà tôi cũng ngay đây , hôm nay đi sang nhà ông anh cúng lẽ ra ngủ lại đó nhưng con vợ nó cứ gọi về. Chứ không tôi cũng không dám đi qua đây giờ này...Ra là con nhà Hòa - Quý. Dậy về đi , mày mới về làng chắc không biết chuyện con ma nữ mặc áo dài trắng ngồi ở đây chải tóc đâu nhỉ..?
Lâm nuốt nước bọt tỉnh hẳn cơn rượu , rõ ràng mới lúc nãy Lâm đã nhìn thấy con ma đó. Không đúng hơn là một con ma quen thuộc , đây không phải là lần đầu tiên Lâm nhìn thấy. Nhưng sao cô Ba nói hồn ma của Mai không đi theo để hại Lâm , vậy mà ban nãy Lâm sợ đến suýt chết.
Hai người đang nói chuyện thì Lâm nghe thấy giọng cả bố lẫn mẹ :
-- Lâm ơi , Lâm ơi…..Nhanh lên ông , có khi nó ở bên nhà ông Bảy.
Lâm đoán ngay bố mẹ đang đi tìm mình , vội vàng nói với ông bác :
-- Cháu cảm ơn bác , nhưng bác đừng nói với bố mẹ cháu là cháu say rượu rồi ngất ở đây nhé. Không bố mẹ cháu lại lo..
Ông bác cười rồi nói :
-- Thôi , tôi cũng về đây...Nãy ngồi mất một lúc vỗ vào mặt mãi cậu mới tỉnh...May là còn thở.
Lâm cảm ơn ông bác rồi chào ông bác , sau đó chạy đến chỗ bố mẹ đang soi đèn , Lâm giả bộ :
-- Bố mẹ đấy ạ , sao muộn rồi còn đi đâu đây..
Bà Hòa nhìn con chửi :
-- Tiên sư mày , sao mày đi mà không biết đường về vậy hả con.
Ông Quý cũng không bằng lòng :
-- Con đi cả ngày mà không nói cho bố mẹ tiếng nào , còn hỏi sao bố mẹ đi tìm. Con với cái bằng này tuổi mà vẫn để bố mẹ phải lo sao được.
Lâm gãi đầu ;
-- Dạ , con uống rượu ở nhà bác Bảy rồi ngủ quên mất , giờ con đang vội đi về đây.
Bà Hòa soi đèn pin thấy quần áo Lâm lấm bẩn thì lo lắng hỏi :
-- Sao quần áo lấm lem bùn đất thế này..? Ngã ở đâu hay sao..?
Lâm nói dối :
-- Không , là con phụ bác Bảy làm chút việc nên bẩn ấy mà. Thôi về đi mẹ , ở đây con thấy làm sao ấy…
Bà Hòa đáp :
-- Còn sao nữa , chỗ này dân làng đồn là thấy hồn ma cái…..Mà thôi đi về..
Bà Hòa dừng lại không nói tiếp bởi hôm nay đi đến nhà cô Ba , cô Ba chẳng nói hồn ma của Mai đang bám theo Lâm. Vội vàng kéo con về trong sự lo lắng , ông Quý bỗng nhiên quay lại đằng sau nhìn nhìn vào khoảng bóng tối đen xì phía lùm cây , bà Hòa hỏi chồng :
-- Có cái gì hả ông..?
Ông Quý đáp :
-- Không , chắc do tôi nhìn nhầm...Ban nãy tôi còn thấy như có ai đó đang nhìn mình bà ạ..
Lâm vội chống chế :
-- Lúc nãy bố mẹ đến đây cũng có một bác cầm đèn đi qua nhìn thấy con đứng lại hỏi con là ai. Chắc bác ấy thấy bố mẹ đến nên đứng nhìn ấy mà.
Bà Hòa thở phào :
-- Vậy mà mẹ còn tưởng cái….cái….Mai chứ...Mà người toàn mùi rượu , mày uống để chết hả Lâm.
Lâm không muốn bố mẹ phải lo lắng , chứ thực ra cảm giác sợ hãi đến buốt cả sống lưng ban nãy Lâm vẫn còn nhận thấy rõ ràng. Hình ảnh cô gái mặc áo dài trắng ngồi trên cầu nghịch nước , rồi đột nhiên cái đầu cô ấy quay ngược hẳn về đằng sau để lộ ra khuôn mặt rữa nát nhoẻn miệng cười với Lâm vẫn còn đang ám ảnh in sâu vào suy nghĩ của Lâm.
Lúc này Lâm đã tin rằng lời đồn của dân làng không phải là lời đồn nữa mà nó có thật. Nhưng khi bất tỉnh Lâm thấy cô gái ấy không còn đáng sợ nữa , khuôn mặt kinh hãi ấy lại mơ hồ biến thành khuôn mặt xinh đẹp của người con gái mà Lâm hằng yêu thương. Nhưng Lâm thấy may mắn khi được ông bác đi ngang qua lúc nãy cứu , nếu không để Lâm nằm trên cầu chẳng may rơi xuống sông thì ngày mai tại nơi này lại có thêm một cái xác nữa.
---------------------------
Xem tiếp: PHẦN 19 CÔ GÁI LÁI ĐÒ
Đọc thêm: MIẾU HOANG TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê