04/06/2021 11:44 View: 1308

Truyện ma: Trại hoa đỏ (Tập 2)

Anh lao xe vào giữa bãi đất trống rồi dừng lại. Những ngôi nhà đá ong ở ngay trước mặt họ nhưng im lìm, vắng vẻ hệt một ngôi làng bị bỏ hoang. Các ngôi nhà đều không có cửa sổ, tường xây bít kín với một lối ra vào nhỏ bé giống kiểu kiến trúc của người Hà Nhì.

trai hoa do tap 2, truyen ma

Hơn thế nữa, nhà nào cũng có một bức tường ngăn ngay sau cửa ra vào, thành thử có đứng ngay trước cửa nhà cũng không nhìn được vào bên trong. Bé Bảo lẩm nhẩm đếm.

- Một…hai…năm…tám…Tám ngôi nhà mẹ ạ. Sao con không nhìn thấy ai hết?

- Ừ nhỉ. Sao không có người vậy anh?

- Chắc họ vào rừng lấy củi. Kệ họ. Hai mẹ con cứ ngồi nghỉ ở đây, anh ra ngoài hút điếu thuốc.

Bảo là một đứa trẻ biết nghe lời.

Mặc dù đã muốn tót ra ngoài để chạy nhảy cho bõ nửa ngày cuồng cẳng cuồng chân trên ghế, nhưng nó vẫn ở lại trong xe và hớn hở lẩm nhẩm một bài đồng dao:Rồng rắn lên mâyCó cây núc nắcCó nhà khiển binh,Hỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không…Vĩ không biết tại sao thằng bé lại thuộc bài đồng dao này. Những đứa trẻ cùng lứa Bảo, thậm chí lớn hơn thế, không mấy khi còn chơi trò dân gian nữa. Hồi bé, mỗi lần nấp sau lưng một đứa trẻ rồng rắn trên khoảnh sân gạch, cứ đọc đồng thanh đến câu cuối cùng là Vĩ thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Đấy là sự hồi hộp và sợ hãi đầy thú vị, nhất là những khi cô đứng cuối hàng, không có đứa bạn nào che chở sau lưng. Và kẻ đuổi bắt, chính là một trong đám trẻ hàng xóm, trở nên hết sức nguy hiểm và đáng sợ. Những cuộc đuổi bắt thường diễn ra chóng vánh, cho đến khi cô bị một bàn tay bất thần đập mạnh vào bả vai, nghĩa là trò chơi đã chấm dứt, và cô phải thay thế vai trò của kẻ truy đuổi. Không đứa trẻ nào muốn bị rơi vào vị trí ấy, là vị trí của kẻ chủ động, là vị trí của kẻ doạ cho người khác sợ hãi, nhưng cũng là vị trí của kẻ bị thua cuộc. Chỉ có điều, khi đóng vai trò làm người đuổi bắt, Vĩ thấy máu nóng trong cơ thể dồn lên, những đứa trẻ dập dờn trước mắt và cô chỉ cần lựa chọn kẻ thay thế. Cô nhớ có lần vẻ mặt hăm dọa của mình đã khiến một đứa trẻ sáu tuổi trong đám rồng rắn khóc thét lên và trò chơi bị bỏ dở giữa chừng.

Vĩ mỉm cười. Cô đồng thanh với con” Rồng rắn lên mây…thầy thuốc có nhà hay không? “ và làm mặt hù doạ. Bé Bảo chúi vào một góc xe để tránh bàn tay của mẹ và cười như nắc nẻ. Khi cô túm được vạt áo sơ mi của thằng bé, nó hét lên và có vẻ sợ hãi thực sự, rồi lại cười khanh khách. Mỗi lần như vậy, Vĩ lại kéo con trai về phía mình để dụi mặt vào bộ ngực gày gò. Cô hít cái mùi thơm quen thuộc toả ra từ da thịt thằng bé và lần nào cũng thế, Vĩ thấy trong ngực mình quặn lại.

Bảo chỉ để yên vài giây rồi lại oằn ra, có vẻ như chưa muốn chấm dứt trò chơi. “ Rồng rắn lên mây. Có cây…”, đang cười hớn hở, thằng bé im bặt lại, mặt tái xanh và đôi mắt mở to hãi hùng.

- Sao vậy con ? – Vĩ hốt hoảng.

- …

- Con sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ. – Vĩ nắm lấy bàn tay đã lạnh toát của con trai.

- Mẹ …Thằng bé vẫn mở to mắt nhìn mẹ nó trân trối. Không phải… là nó nhìn ra phía sau lưng cô. Sau vài giây lo lắng, Vĩ đã định hình được hướng nhìn của thằng bé. Có cái gì đó đằng sau cô hay sao? Vĩ lạnh toát người. Cô từ từ quay lại… Một khuôn mặt đang áp sát cửa kính xe với hai con mắt loé lên độc ác. Đó không phải cái mặt người. Nó chỉ cách Vĩ chừng hai phân, và cái kính cửa tròngz suốt lúc này không còn ý nghĩa gì nữa.

Tiếng hét của cô và tiếng gào khóc của bé Bảo khiến Lưu vứt vội điếu thuốc chạy lại. Anh lấy một cục đất và ném vào cái vật phía ngoài cửa xe.

- Đồ thần kinh, cút ngay đi chỗ khác.

Lưu mở cửa bế thốc Bảo ra ngoài và ôm chặt lấy thằng bé vẫn còn đang run lẩy bẩy. Vĩ thấy hình nhân đã rời khỏi xe và tiến ra giữa bãi đất trống. Hắn gần như không mặc quần áo, mớ tóc đen dài bết vào nhau, thành những cục vón bẩn thỉu, hai gò má hốc hác và đôi con mắt ngây dại. Tuy nhiên, hắn lại nở một nụ cười tinh quái và có vẻ như không hề sợ sệt trước tiếng quát mắng của người khách lạ.

- Ra đây em, hít thở không khí trong lành, thằng điên ấy mà.

Vĩ đã bắt đầu hoàn hồn. Cô bước ra ngoài và đứng nép bên cạnh Lưu. Anh đưa tay choàng lên vai vợ, cười vui vẻ.

- Hai mẹ con đúng là thần hồn nát thần tính. Có thằng điên mà cũng sợ.

Kẻ điên loạn đã tiến lại bụi hoa đỏ, ngắt một nắm cài lên mớ tóc rối bù và ngửa cổ lên trời hú một tiếng dài man dại. Tiếng hú dội vào những vách đá và luồn trở lại qua những khoảng rừng rậm rạp, tạo thành những chuỗi ngân dài ghê rợn. Ngay tức thì, tiếng hú của gã điên như một tín hiệu bí mật, từ các ô cửa nhỏ đồng loạt xuất hiện chủ nhân của những ngôi nhà.

Mỗi ô cửa có khoảng bốn năm người, già có, trẻ có, đàn ông đàn bà đủ cả, nhưng không có trẻ con. Thì ra họ ở hết trong nhà chứ không phải vào rừng như Lưu đã phỏng đoán. Họ đều mặc quần áo màu chàm, rách rưới, nước da đen xỉn và nhám cả lại. Họ im lặng, chầm chậm tiến lại gần 3 người khách, và chỉ sau vài phút đã bao lấy thành một vòng tròn giữa bãi đất. Bé Bảo sợ hãi nắm chặt tay mẹ. Vĩ nín thở:

- Anh nói gì đi chứ.

- Xin chào quý vị

- Lưu cất giọng hài hước như thường lệ

- Chúng tôi từ thành phố đến đây, đã phải vượt qua một quãng đường rất xa để gặp quý vị. Tất cả chỉ vì mảnh đất xinh đẹp này.

Một người phụ nữ quay sang nói gì đó với những người còn lại. Họ trao đổi bằng một thứ tiếng địa phương kỳ cục mà Vĩ chưa đoán được của bộ phận thiểu số nào. Người phụ nữ rất khó đoán tuổi. Có lẽ chị ta chỉ mới ngoài ba mươi nhưng cuộc sống nhọc nhằn ở vùng đất cách ly hoàn toàn với thế giới văn minh bên ngoài khiến chị ta trông già hơn đến gần hai chục tuổi. Đôi môi thâm sì, hàm răng đen như của người nghiện thuốc và tròng mắt trắng dã làm Vĩ thấy rợn con người này. Một ông già gầy gò, tóc bạc trắng mà Vĩ đoán là trưởng bản hỏi lại người phụ nữ kia vài câu. Chị ta nói vắn tắt và ông lão gật gù, rồi nhìn chòng chọc vào bé Bảo khiến cậu chùn thêm một bước. Nhưng chợt nhận ra đằng sau cũng có rất nhiều người đang quan sát mình, Bảo lại bước lên, rồi bối rối bước tới bước lui. Sau rốt cậu bé ôm chặt lấy mẹ.

Người phụ nữ tiến lên phía trước, nói bằng tiếng Kinh hơi lơ lớ:

- Anh là người của anh Sương.

- Tôi là Lưu, chủ tương lai của miếng đất này. – Lưu trả lời bằng một giọng đầy quyền lực.

Người phụ nữ chăm chú nhìn Lưu dò xét.

- Anh vẫn trả chúng tôi theo giá mà anh Sương đã thoả thuận?

- Đúng thế.

- Bao giờ thì chúng tôi phải chuyển đi?

- Sau khi trang trại đã xây dựng xong xuôi.

Vĩ quay sang nhìn chồng lạ lùng. Chừng như muốn giải thích luôn cho cả vợ và người phụ nữ kia hiểu, Lưu khoanh tay trước ngực theo kiểu đã quen với việc ra quyết định.

- Tôi muốn thuê người làng để xây dựng trang trại. Mọi người cứ ở trong nhà của mình. Khi nào công việc hoàn tất thì tôi mới san bằng khu nhà kia.

Người phụ nữ tiếp tục trao đổi với những người trong làng. Vĩ thấy rõ những khuôn mặt lầm lũi kia tỏ vẻ hài lòng, cho dù không ai mỉm cười. Từng ấy năm sống với Lưu, Vĩ luôn nể chồng ở mọi quyết định chính xác. Trong bất kỳ trường hợp nào, Lưu đều nảy ra cách giải quyết sáng suốt khiến người khác phải kinh ngạc. Lưu quay sang nháy mắt với vợ.

- Em thấy không, tại sao phải điều thợ từ nơi khác đến cho phiền hà. Nhân công ở đây vừa rẻ mạt, lại đã quen với địa hình. Họ thông thổ đường đi lối lại và khí hậu. Hẵng cứ để họ ở lại cho đến giờ phút cuối cùng. Khi nhà kia phá sau cũng được. Anh tính sẽ đặt vài chuồng nuôi gấu ở đó.

- Chúng tôi đồng ý

- Người phụ nữ quay sang nói với Lưu – Bao giờ thì anh bắt đầu?

- Tuần sau.

- Nhưng mà …

- Người phụ nữ băn khoăn liếc nhìn gã điên lúc nãy đang ngồi trên một mô đất và gườm gườm đôi mắt nhìn đám đông. – Anh vẫn phải hỏi ý kiến một chủ nhà nữa.

- Được rồi, việc ấy cứ để tôi lo. – Lưu vui vẻ

- Thôi, bây giờ chị dẫn vợ tôi đi tham quan khu đất nhé.
Người phụ nữ lại nói vài câu với đám dân bản. Ngay tức thì họ tự động tản về nhà mình, nhưng lần này, họ ngồi cả trên bực cửa để quan sát những người khách lạ.

- Những người không chịu chuyển đi, họ ở đâu ? – Lưu hỏi người phụ nữ.

- Đằng kia.

- Chị ta chỉ về phía những lùm cây.

- Họ vẫn ở trong nhà.

Vĩ dễ dàng nhận ra trong ngôi nhà trong bức ảnh, ngôi nhà thứ chín, nằm sâu trong những tán lá. Những ngôi nhà phía bên ngoài trông đã rệu rã, ảm đạm, nhưng ngôi nhà này thêm vào đó còn nằm ở một vị trí tách biệt đến kỳ dị. Những thân cổ thụ bao bọc quanh nó như một pháo đài đầy cảnh giác, khiến cho căn nhà tối đến độ Vĩ đã cố nheo mắt mà nhìn mãi vẫn chưa thấy cửa ra vào.

- Em đi theo chị ấy nhé, dẫn cả Bảo đi nữa. Vừa hít thở không khí trong lành vừa tham quan khu đất luôn.

- Anh làm gì? – Vĩ hoảng sợ. Cô không hề muốn ở một mình bên người phụ nữ thiểu số này một chút nào.

- Anh vào đàm phán với chủ nhà còn lại xem sao.

- Em đi cùng anh.

- Không cần thiết. Thấy đông người có thể họ ngại. Mà Bảo nó cũng muốn đi chơi, em chiều con một chút.

- Nhưng anh làm sao nói năng với họ nếu như không có chị này. – Vĩ vớt vát.

- Em không thấy bao nhiêu lần anh làm việc với khách Châu Phi mà không cần phiên dịch à. – Lưu cười to – Đi đi em, không khí ở đây dễ chịu lắm.

Bé Bảo cũng có vẻ không muốn vào ngôi nhà. Nó nhảy lò cò một chân và đu lấy tay mẹ.

- Mẹ ơi, đi…Lưu quay người về phía những lùm cây. Người phụ nữ hất cằm.

- Đi lối này.

Chị ta dẫn hai mẹ con vòng ra phía sau ngôi nhà. Một mùi gì đó hăng hắc đượm lên. Vĩ nhìn thấy hàng lớp, hàng lớp những rễ cây lạ phơi bên những hông nhà. Cô cho rằng cái mùi không dễ chịu này bốc lên từ những thứ đó. Khi Vĩ kéo tay Bảo nhảy qua một đám rễ phơi khô, cô chợt cảm thấy gáy mình nhói lên. Cô dừng bước, và đột ngột quay phắt lại. Có vật gì đó đã lẩn đi sau những bụi cây. Cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô chắc chắn thế.

Người phụ nữ vẫn lùi lũi bước. Họ đi xuống một con dốc ngoằn ngoèo và hẹp đến nỗi ngay cả bé Bảo cũng phải xếp hàng một. Con dốc có vẻ ngắn vì Vĩ đã nhìn thấy một chỗ ngoặt ngay lùm cây trước mặt. Nhưng khi họ xuống tới đó, cô mới thấy rằng con dốc thực ra còn rất dài. Các lối rẽ và cây lá um tùm khiến đi đoạn nào biết đoạn nấy đã đánh lừa thị giác.

- Có mệt không con?

- Không ạ. – Bé Bảo nghe chừng đã thở hổn hển nhưng có vẻ thích thú với những trò mà cậu chưa bao giờ từng trải qua.

Con đường càng ngày càng dốc, và lối đi trơn trượt vì trậh mưa hồi sáng. Bảo ngã oạch một cái. Vĩ vội vàng đỡ thằng bé dậy. Vạt áo sau lưng Bảo nhem nhuốc đầy bùn đất. Cô rút mấy tờ giấy ăn để gột bớt những vết bẩn, nhưng bất chợt, Vĩ lại cảm thấy bên tai phải của mình nhói buốt. Cô biết có kẻ đang theo dõi hai mẹ con cô. Vĩ vờ mải lau vết bẩn và bất thần ngẩng lên. Gã điên ban nãy. Kẻ bệnh hoạn đã đứng sừng sững đầu con dốc và cúi xuống nhìn Vĩ đầy đe doạ. Những cánh hoa đỏ trên đầu gã héo rũ và sẫm lại một màu gờn gợn quái đản.

Người dẫn đường đã biến mất sau chỗ ngoặt và giờ chỉ còn hai mẹ con cô đối diện với gã trong một lối đi hiểm giữa vùng rừng núi hoang vu. Gã chỉ đứng cách họ một quãng chục bước chân và hoàn toàn không nhúc nhích. Nhưng đối với một kẻ tâm thần, Vĩ không thể lường trước được gã đang nghĩ gì trong đầu. Cô vội vã kéo tay Bảo chạy nhúi về phía trước. Lần này thì chính Vĩ bị trượt ngã. Bảo kéo mẹ đứng dậy. Mặc dù sợ hết hồn nhưng cậu bé tỏ ra mình đang là chỗ dựa cho mẹ. Cậu bực tức lấy một viên đá mắc trong bụi cây và ném về phía gã điên như bố cậu đã làm. Viên đá trúng giữa bộ ngực bẩn thiủ của gã. Vĩ sững người. Nhưng gã điên không hề tỏ ra bực tức. Trái lại, gã nhếch mép cười tinh quái như thể tâm trí chưa hề mắc sự điên khùng nào. Vĩ quát to:

- Cút ngay.

Không ngờ thái độ tức giận của Vĩ tỏ ra có hiệu quả. Gã điên quay lưng bỏ đi và biến mất sau một khúc ngoặt. Vĩ không biết nên đi tiếp hay quay lại. Đi tiếp, có thể họ sẽ lạc đường, còn nếu quay lại, biết đâu gã điên chẳng đang chờ họ sau một lùm cây nào đó.

- Đi thôi mẹ.

- Ừ, mình đi tiếp.

Đôi khi, Bảo thường tỏ rõ tư chất quyết đoán di truyền của Lưu, mặc dù cậu bé khá nhút nhát. Khi họ vượt qua đoạn dốc cuối cùng, Vĩ không khỏi kêu lên kinh ngạc. Họ đang đứng trên một khoảnh đất trống bằng phẳng. Thì ra khu đất nằm trên một sườn núi và từ đây, họ có thể phóng tầm mắt ra toàn cảnh hoang vu, hìng vĩ của đại ngàn. Cánh rừng lá trắng nằm xếp lớp ken dày bao lấy dãy núi đá, và những vệt mây hồng còn rớt lại sau cơn mưa đang vắt ngang qua đỉnh núi.

- Đẹp quá mẹ ạ.

- Bảo reo lên.

- Ừ đẹp quá, con nhỉ. – Vĩ thấy lòng mình chùng lại sau những chuyện vừa rồi.

Ban nãy, lúc họ còn mắc lại trong con dốc, quang cảnh này đã bị che khuất bởi toàn bộ những thân cây cổ thụ và bụi cây chằng chịt. Vĩ giật mình thấy có vật gì vừa thoáng qua tầm mắt cô. Người phụ nữ ban này đã cởi chiếc khăn bịt đầu mầu đen và xổ tung mái tóc rậm dài che hết cả thân hình. chị ta ngồi trên một mỏm đá sát eo núi, quay lưng về phía họ, thản nhiên và bất động như quên mất vai trò dẫn đường của mình.

- Sao đi lâu thế ?

- Chị ta lên tiếng.

- Có ông điên đuổi theo hai mẹ con cháu. – Bé Bảo tỏ vẻ giận dỗi vì người kia đã bỏ rơi hai mẹ con cậu.

Người phụ nữ quay mặt lại, mớ tóc đen tuyền bao lấy khuôn mặt khiến đôi mắt trở nên tăm tối. Chị ta nhìn thẳng vào mặt Vĩ.

- Cô bao nhiêu tuổi?

- Hai sáu.

- Cô có con lớn nhỉ.

- Chị ta nhìn chòng chọc vào thằng bé khiến Vĩ theo phản xạ nắm chặt tay con trai.

- Tôi lấy chồng sớm. Trẻ con làng này đi đâu hết rồi hả chị? – Vĩ lảng sang chủ đề khác.

- Làng này không có trẻ con.

- Tại sao ?

- Ở đây đất dữ, chúng tôi không nuôi được.

- Chị ta đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Vĩ rùng mình, càng xiết chặt tay bé Bảo. Người phụ nữ tiến lại gần họ và giơ tay ra. Vĩ vội ẩy thằng bé lùi lại một bước. Nhưng chị ta không có ý định chạm vào Bảo.

- Cô đưa tay đây cho tôi.

Vĩ chìa tay ra như một cái máy. Chị ta nắm lấy tay Vĩ. Bàn tay lạnh toát, khô khốc và sần sùi như cây gỗ mục.

- Tại sao cô muốn mua mảnh đât này.

- Vì nó đẹp. – Vĩ hơi rút tay ra, nhưng chị ta đã nắm rất chặt.

- Cô rất đẹp, thằng bé cũng rất đẹp, nhưng trông nó không giống cô.

- Nó giống bố nó.

- Cô sung sướng lắm phải không.

- Người phụ nữ nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt u tối, rồi chị ta bắt đầu vuốt ve lòng bàn tay mịn màng của Vĩ.

Chị ta tẽ thẳng những ngón tay của Vĩ ra, và cúi xuống nhìn.

- Chị làm gì vậy? – Vĩ run giọng.

- Tôi đang xem chỉ tay cho cô.

- Chị nhìn thấy những gì?

- Tôi nhìn thấy có những điều cô đang nói dối tôi.

- Chị ta cười bí hiểm, hàm răng đen hơi lộ ra khiến Vĩ gai người.

Đột nhiên, người phụ nữ ngẩng phắt lên, cặp môi thâm sì mím lại.

- Cô phải cẩn thận. Hết sức cẩn thận.

- Chị ta vạch những đường kỳ lạ lên lòng bàn tay Vĩ – Tôi đã nhìn thấy những đường này. Tai họa. Đó là tai họa. Nó đang ở rất gần đây thôi, rất gần cô.

Vĩ kinh hoàng nhìn người phụ nữ kỳ lại. Cô lắp bắp.

- Sao chị biết? Làm sao mà tôi tránh được?

- Cô không thể tránh được. Cô phải đối diện với nó. Đó là nghiệp chướng.

- Chị còn nhìn thấy gì nữa?

- Tôi nhìn thấy máu

- Chị ta thì thào – Tôi nhìn thấy những đám mấy đen. Nó đang bao phủ quanh cô. Hãy tin tôi. Nguy hiểm đã ở rất gần cô.

Người phụ nữ ngửa mặt lên trời. Đôi mắt chị ta nhắm lại, như lên đồng. Vĩ thấy rợn tóc gáy. Cô rút vội tay ra.

- Bảo … Bảo ơi.

Dường như chỉ sau vài phút bị thôi miên bởi những lời lẽ kì lạ của người dẫn đường, Vĩ đã không còn thấy con trai ở trước mặt mình nữa.

- Bảo đâu rồi con?

Vĩ nhìn một lượt quanh những lùm cây vắng lặng. Bảo đã biến mất.

-----------------------

Đọc tiếp Tập 3: Bóng ma lúc nửa đêm

Đọc trọn bộ:  TRẠI HOA ĐỎ - DI LI

Bản quyền thuộc về tác giả Di Li

Ma