04/06/2021 11:50 View: 2054

Truyện ma: Một cõi Âm Dương (Tập 26)

Trên đường về nhà cậu Ba, tôi và Minh Tịnh khẽ chạnh lòng cho cái vô minh của con người. Lẽ ra, con được cứu trở về thì gia đình phải hồi tâm chuyển ý mà tin Phật. Đằng này… còn tiếp tục sát sanh để ăn mừng thoát nạn. Nghiệp này cứu được, sau này nghiệp khác chồng lên không biết ai sẽ là người cứu họ đây.

mot coi am duong 26

Ngày thứ hai trôi qua trong vô vọng. Bóng dáng thằng Hiếu vẫn bặt vô âm tín. Mấy đội tìm kiếm đã toả ra khắp cả vạt rừng để cứu hộ nhưng tất cả đều trở về trong thất vọng. Bây giờ, gia đình chú Năm chỉ còn hy vọng vào nhóm người dân tộc đang lùng ở vạt rừng bên trong.

Đến tối, mấy thanh niên người Ch’ro đã về đến xóm. Nhưng, nhìn thấy thái độ ủ rũ của họ, ai nấy đều biết kết quả như thế nào rồi. Già làng dẫn đầu nhóm tìm kiếm lắc đầu nói bằng tiếng Việt lơ lớ:

- Bọn tui tìm khắp nơi không thấy gì. Cũng không có dấu thú rừng. Tui chắc thằng nhỏ bị con ma bắt đi rồi.

Thím Năm gục xuống xỉu tại chỗ, mọi người lại phải đưa thím vào nhà cứu chữa…

Chợt, anh Tư Phước hàng xóm sát nhà cậu Ba Hồng nhớ ra:

- Tại sao mình không nhờ anh Ba ảnh giúp cho. Tui biết ảnh làm thầy hồi còn ở Sài Gòn lận. 

Chú Năm mừng như người chết đuối vớ phải phao cứu sinh:

- Sao anh không nói sớm. Anh đưa tui qua nhà ảnh đi.

Thế là chú Năm cùng Tư Phước chạy qua kiếm cậu Ba…

- Dạ - Bảy Bình kết thúc - thầy em nói dạo này khí vận không tốt lắm, không thể làm được chuyện này. Nhưng người ta năn nỉ quá sức, vả lại chú Năm cũng là người trên xã, không giúp ổng cũng khó khăn trong công việc sau này. Vậy là thầy kếu em tức tốc về Sài Gòn tìm sư thúc trợ giúp. Không có ổng thì may thay gặp hai anh ở đây…

- Gặp ở đây thì sao? – Tôi hỏi ngược lại.

- Em định nhờ huynh giúp…

Bình chưa nói hết câu, tôi trợn mắt:

- Trời đất! Bộ em tính kêu anh theo em về Bà Rá hả?

- Dạ, rối quá, em chỉ biết nhờ huynh…

- Nhưng… chuyện này tao chưa làm lần nào hết. Không biết có được không nữa.

- Huynh ráng giúp giùm thầy trò em. Lúc này, không có huynh em chẳng biết nhờ ai. Huynh làm ơn giúp giùm…

Thằng Bình năn nỉ làm tôi mủi lòng.

Còn đang ngẫm nghĩ thì chân tôi bị đá nhẹ một cái. Ngó sang, Minh Tịnh nhìn tôi khẽ gật đầu một cái. Tôi mừng húm:

- Ông giúp tui nhe!

Minh Tịnh lại gật đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Thôi được rồi. Trả tiền cà phê rồi mình lên đường luôn. Ghé qua nhà anh lấy đồ cái đã, tiện thể nói với má anh một tiếng kẻo bà trông…
***

Đường về Phước Long xa mù mịt. Ba huynh đệ tôi ngồi bó chả trong chiếc xe chạy bằng than nóng như lò bát quái và chật cứng. Thằng Bình có vẻ quen thuộc nên ngồi tự nhiên, Minh Tịnh lên xe ngồi nhắm mắt như ngủ. Có mình tôi là khó chịu thật sự. Trước nay, mỗi lần đi xa, nếu không đi máy bay thì cũng đi ô tô du lịch gắn máy lạnh đàng hoàng.bây giờ mới biết cảm giác đi xe than thú vị cỡ nào…

Ngồi im một hồi, tôi thử quán tưởng. Thân con người lúc chưa sinh ra cũng đâu có rộng rãi gì hơn. Trong một cái túi nhau chật hẹp suốt chín tháng mười ngày. Khi ra đời lại bị quấn vòng trong vòng ngoài như bó chả. Lớn lên lại bị ràng buộc vào trong hàng loạt những thứ linh tinh khác, rồi mãi quây quần trong đời tạm cũng chật chội khó chịu tù túng có khác chi mình ngồi trong chiếc xe than này. Chẳng qua, một cảm giác chật hẹp nóng bức có thể cảm nhận được và một cảm giác vô hình không thấy được đó thôi…

Nghĩ đến đó, tôi thấy cảm giác khó chịu không còn hành hạ mình nữa. Tôi cũng bắt chước Minh Tịnh khoanh tay lim dim mắt. Bất ngờ, sư huynh mở mắt nhìn tôi cườI ý nghĩa. Tôi cũng cười và nhắm mắt lại đọc bài kinh hộ mạng: “Buot tho tế lô…”

***

Vào đến chỗ ở của cậu Ba, tôi mới biết cuộc sống cậu ấy khổ đến thế nào. Một căn nhà lá ba gian lụp xụp, cái sân hẹp phơi đầy củ khoai mì và bắp. Bước vào trong, cái bàn thờ đóng tạm bằng mấy miếng ván cũ, trơ vơ phía trên là hình Phật Di Đà, Quan âm, phía dưới là tấm sắc thờ chư vị 5 ông đã bạc màu theo năm tháng…

Cậu Ba từ nhà sau bước lên, nhìn thấy huynh đệ tôi, cậu ớ lên một tiếng rồi đứng trân ngỡ ngàng, xúc động. Có lẽ cậu không ngờ huynh đệ tôi lặn lội lên tận chốn này…

Chuyện hàn huyên những tưởng không cần kể lể dài dòng. Huynh đệ chúng tôi ngay sau đó theo cậu Ba sang nhà chú Năm ba nthằng Hiếu. Nghe nói có thầy ở Sài Gòn xuống, bà con trong xóm kéo đến một nhà. Kẻ trong người ngoài lố nhố như xem hát tuồng. Huynh đệ tôi đã quen với những chuyện này nên cũng không ngại ngùng cho lắm. 

Sau khi nghe kể đầu đuôi câu chuyện, Minh Tịnh nhìn đồng hồ nói:

- Bây giờ cũng chiều rồi, mình phải khẩn trương lên để kịp tìm thằng nhỏ về trước lúc trời tối. Để mặt trời sụp xuống là khó hy vọng lắm. Đêm nay là đêm thứ ba rồi.

Chú Năm tha thiết:

- Dạ, thầy cứ chỉ dạy, chuyện gì tụi tui cũng làm hết.

Tư Phước cũng xen vô:

- Tụi tui cũng giúp nữa thầy. Cả xóm này ai cũng lo cho thằng nhỏ hết trơn, thầy có cần gì cứ nói.

Minh Tịnh không nói không rằng tiến đến bàn thờ Thổ công thắp nhang khấn vái. Tôi biết huynh ấy đang triệu thỉnh Thổ Thần hỏi việc.

Giây lát, Minh Tịnh cắm nhang vào lư hương, quay sang bảo tôi:

- Ông thắp nhang bàn thờ Phật và bàn thờ gia tiên. Đọc bài Ân đức Phật trước, sau đó qua bàn thờ gia tiên lấy tên tuổi thằng nhỏ mà tụng kinh hội Cửu Huyền Thất Tổ, nhờ họ bảo mạng giùm.

Quay sang chú Năm:

- Anh vào bếp lấy cho tôi cái chén mà thằng nhỏ thường dùng ăn cơm. một đôi đũa cũ đem lên đây. Còn bà con – quay sang Tư Phước huynh nói tiếp – ai tuổi Dần, Ngọ Tuất thì đi phụ tìm thằng nhỏ, ai không phải tuổi thì cứ ở nhà đi theo không tiện.

Trong khi tôi cúng bên trong thì Minh Tịnh bước ra sân vẽ bùa làm phép…

Pháp sự hoàn tất, cái chén của thằng Hiếu được đặt vào trong lư hương cửu huyền. Lấy gạo đổ đầy chén, Minh Tịnh thắp ba cây nhang cắm vào, lấy một cái trứng gà để dưới chân nhang, gác ngang đôi đũa và bắt đầu khởi hành vào rừng. Nhóm người tìm kiếm cũng chia làm ba nhóm theo tuổi. Tôi và Minh Tịnh đi với nhóm tuổi Dần, cậu Ba Hồng và chú Năm đi với nhóm tuổi Ngọ, thằng Bình và thím Năm đi với nhóm tuổi Tuất. Mỗi nhóm mang theo chiêng, nắp nồi, vỏ đạn để gõ tạo thành tiếng động. Vừa gõ, họ vừa gọi tên thằng Hiếu om xòm.

Rừng càng lúc càng dày đặc, trời cứ tối dần đi. Chúng tôi bắt đầu sốt ruột. Cây nhang đã tàn hơn một nửa mà bóng dáng thằng Hiếu vẫn không thấy đâu.

Mệt mỏi, chúng tôi ngồi bệt xuống một gốc cây to nghỉ ngơi. Trời sẫm dần lại, không gian mờ ảo…

Bỗng, một con khỉ từ đâu trên cây nhảy xuống chụp lấy cái trứng gà và chạy biến vào rừng mất dạng. Mọi người nhốn nháo toan chạy theo thì sư huynh tôi ngăn lại. Nhìn thấy vả mặt tươi cười của huynh ấy là tôi biết có chuyện vui rôi.

- Sao ông? Được rồi hả?

Khẽ gật đầu, huynh ấy gọi lớn: “ Bà con về nghỉ, trời tối rồi không tìm được nữa đâu.”

Mọi người lốc thốc kéo về.

Đến gần nhà chú Năm, ai nấy nghe tiếng ồn ào náo nhiệt. Giọng tư Phước to nhất:

“… Tụi tui mệt quá tính đi về thì thím Năm bả mắc tiểu. Bả vừa chạy u vô phía sau bụi chuối để xả thì tụi tui nghe bả la chỏi lỏi. Hết hồn, tui và thằng Bình chạy vô thấy bả đưa tay chỉ bụi chuối lớn bên trong. Mấy người biết gì không? Thằng Hiếu nó ngồi thu lu ở giữa mấy gốc chuối. Mắt nó đứng tròng, tay bó gối. Còn cái miệng nó hả… Trời đất ơi, nhét đầy nhóc đất cục luôn. Tụi tui chạy lại khiêng thằng nhỏ ra ngoài, móc đất trong miệng nó ra. Ông ơi.. trong đất còn có mấy con trùng bò lổn ngổn thấy mà ớn. Vậy là mấy anh em tôi thay nhau vác nó chạy về đây…”

Minh Tịnh vẹt mọi người ra, tiếng đến chỗ thằng nhỏ đang nằm trên bộ ván. mặt của nó xanh mét, mắt nắm khít như ngủ. Huynh ấy, lấy lay đặt lên đầu thằng Hiếu nhắm mặt niệm lâm râm, tôi cũng nắm vội hai ngón chân cái đứa nhỏ để tiếp lực. Đọc xong bài kinh Phật Lực, Minh Tịnh thổi ba hơi vào đỉnh đầu thằng Hiếu. Đoạn, dựng nó lên vỗ ba cái vào giữa hai gù vai.

Thằng Hiếu cựa mình mở mắt. Thím Năm mừng qua chạy lại ôm chầm lấy nó khóc nức nở…

Minh Tịnh dặn:

- Ở nhà pha nước gừng cho đứa nhỏ uống, đừng bu đông qua nó bị ngộp.

Sau khi tỉnh hẳn. Hiếu bắt đầu kể:

- Hồi chơi trò ma chuối. Con đang ngồi thì có một cô đẹp lắm bước tới hỏi con muốn đi chơi không, có chỗ này vui lắm. Con vừa gật đầu thì cô đó bước tới nắm tay con chạy đi vù vù. Đến một chỗ đông người lắm. Họ rủ con ở lại chơi, họ cho con nhiều đồ ăn với kẹo bánh. Đang ăn thì mấy chú đến kêu con về…

Thì ra thằng nhỏ bị ma chuối dấu. Hồn nó bị đưa vào cõi ma, cũng may là còn kịp đưa về. Nếu không, để qua đêm nay thế nào nó cũng bị kẹt ở lại trong đó làm ma rừng suốt đời.

Chú Năm mừng rỡ liền làm luôn mấy con gà đãi bà con chòm xóm. Dĩ nhiên chúng tôi là thượng khách nên được khẩn khoản ở lại thưởng thức món gà nướng đất sét đặc biệt do thím Năm làm. Anh em tôi viện cớ ăn chay nên xin phép ra về…

Trên đường về nhà cậu Ba, tôi và Minh Tịnh khẽ chạnh lòng cho cái vô minh của con người. Lẽ ra, con được cứu trở về thì gia đình phải hồi tâm chuyển ý mà tin Phật. Đằng này… còn tiếp tục sát sanh để ăn mừng thoát nạn. Nghiệp này cứu được, sau này nghiệp khác chồng lên không biết ai sẽ là người cứu họ đây.

Nghĩ mà buồn cho người đời. Miệng họ luôn nói tin Trời tưởng Phật, ngồi nói chuyện với nhau toàn lý lẽ cao sâu đến khi gặp chuyện rồi mới hiểu con người thực tại là thế nào. Tôi khẽ chua chát nhớ lời nói của chú Năm trước khi chia tay:

- Tôi hứa sẽ ăn chay mà. Nhưng đó là chuyện ngày mai. Còn bữa nay, anh em mình nhậu một bữa cho vui, coi như mừng thằng nhỏ bình an trở về…

Không biết khi nghiệp báo đổ tới, có ai đứng ra hẹn ngày mai không nhỉ?

… Tối đó, ngồi nói chuyện với cậu Ba đến gần sáng. Chúng tôi mới biết thêm nhiều câu chuyện về sự thăng trầm của cậu suốt thời gian qua. Thôi! Làm thầy là để trả nghiệp. Nghiệp hết rồi thì mọi thứ lại bình ổn như xưa thôi.

Nhìn lên bà thờ lấp loé mấy cây nhang cháy đỏ, tôi biết chư Thần vẫn còn ở đó. Nhưng, đâu có chư thần nào chịu xen vào nhân quả thế gian đâu. Họ chỉ xuất hiện đỡ lưng trong những lúc tối cần thiết… Đó lại là chuyện khác sau này của cậu Ba, không phải là câu chuyện bây giờ.
… Ba giờ sáng, thầy trò thằng Bình đã thức dậy tiễn huynh đệ tôi ra lộ lớn. Nơi đó, những chiếc xe than chở chuối mít, khoai mì đang đổ về Sài Gòn. Chúng tôi sẽ đi nhờ một trong những chiếc xe than ấy. Quà tặng mang về là … mấy củ khoai mì mà cô Ba thức dậy nấu từ hồi sớm.

Chiếc xe than rồ máy chạy bon bon trên con đường về thành phố. Bóng thầy trò cậu Ba nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Mỗi người lại tiếp tục cuộc hành trình của mình…

Còn gia đình chú Năm? Có lẽ giờ này họ vẫn đang ngủ ngon sau bữa tiệc rượu linh đình.

Ngó sang Minh Tịnh, huynh ấy lạI tiếp tục khoanh tay lim dim không biết đang ngủ hay thức.

Ngó ra ngoài, trời vẫn còn tối đen như mực. Chiếc xe than chở chúng tôi đang cố pha đèn vào khoảng không gian đen tối để tìm đường chạy…

-------------------

Đọc trọn bộ: (Tập 1)       (Tập 2)            (Tập 3)              (Tập 4)              (Tập 5)                       

(Tập 6)                    (Tập 7)                      (Tập 8)                      (Tập 9)                            (Tập 10)

(Tập 11)                (Tập 12)                   (Tập 13)                 (Tập 14)                 (Tập 15)

(Tập 16)             (Tập 17)                (Tập 18)                   (Tập 19)                     (Tập 20)

(Tập 21)                  (Tập 22)                   (Tập 23)                   (Tập 24)                     (Tập 25)              (Tập 26) 

Bản quyền thuộc về tác giả Hoàng Thông

Ma