04/06/2021 11:39 View: 4747

Tết về, lại bàn đến Nghiệp nạo phá thai

Ngồi tụng pho kinh, đến đoạn này lại nhớ cảnh trước đây tổ chức mọi người thiện nguyện vào các viện thu thập các thai nhi bị ruồng bỏ để đi chôn cất. Nay gần Tết âm lịch, nhà nhà xum họp, lại nhớ thương đến các con không biết có còn buồn bã lang thang oán hận cha mẹ nữa không ?

nghiep nao pha thai, vong linh thai nhi

Nay xin phép nhà Thánh đăng đoạn kinh này thuộc “Chương 8 – Trang 521 - Âm phần dẫn lộ kinh thư chân giải thuộc cuốn: Đạo Mẫu Tứ Phủ Đình Thần Kinh Thư dẫn tu cơ sở - TU ĐẠO TẠI ĐỜI – LINH THIÊNG NƠI CÕI THỰC …..”.

Trích đoạn này để các bố các mẹ có lỡ bỏ các con và những người có tâm thương xót vong thai nhi cũng hiểu được phần nào về vong thai thi, nỗi oán hận đáng thương của các con cũng như hiểu rõ đâu mới là cách ĐÚNG ĐẮN để các con có thể ĐẦU THAI, SIÊU THOÁT thực sự.

Cha mẹ tụng đọc đoạn kinh này cũng để các con được an ủi mà vui vẻ đoàn tụ cùng gia tiên, gia đình ăn Tết âm lịch và sau đó yên lòng mà siêu đi.

Xin trích nguyên văn đoạn kinh như sau:

,,..........
Tuệ Trần con ta giảng tiếp cho con :

“Nghiệp mà hiện nay đang làm khuấy đảo âm dương ta cũng giảng cho con biết mà giáo chúng tụng niệm cũng như các con ngộ ra mà hành đạo.

Này con ta, duy trì nòi giống có thể nói là nghĩa vụ thiêng liêng cao cả của mọi loài.

Đối với con người khi mang thai được là niềm hạnh phúc rất lớn của các cặp vợ chồng. Nhưng từ xưa vì một số lý do nào đó theo lẽ tự nhiên mà sự sẩy thai trụy thai chết lưu xẩy ra phù hợp với tự nhiên duyên nghiệp hay ngày nay do những lý do bắt buộc phải bỏ thai nhi trong quá trình mang thai như bị di chứng các loại khi bà mẹ mang thai như cúm sởi …. Việc bất khả kháng này còn có thể không gây oán nghiệp giữa mẹ và con.

Còn lại việc nạo phá thai là một hành động hết sức tội lỗi. Bởi các con đã phá hoại, hủy hoại một sinh linh. Khi thai nhi chết đi thường trở thành những oan hồn, mang trong lòng oán hận vì cha mẹ không cho con chào đời, tạo ra nhiều nghịch cảnh.

Từ xưa đạo ta với những thai nhi bị sảy trụy tự nhiên, hội đồng gia tiên và chúng ta đều dang tay gia trì năng lượng che trở cho vong linh bé bỏng xấu số đó có thể rong chơi quanh quẩn bên hội đồng gia tiên và bố mẹ để tìm cách đầu thai tiếp về nhà đó, như dân gian các con vẫn gọi là con lộn, những chân linh khi lộn lại đó các em bé này trên người hay có những nốt bớt để "đánh dấu", cũng có bé không đầu thai được vào vợ chồng đó thì lại đầu thai vào những cặp vợ chồng khác cùng ruột thịt trong nhà.

Trật tự âm phần từ xưa về vấn đề này rất đơn giản như vậy.

Nhưng ngày nay, cùng với sự phát triển của xã hội hiện đại kéo theo nhiều vấn nạn đáng lo, đó là nạn phá thai. Một năm riêng cộng đồng Việt tộc các con có cả trăm ngàn đến cả triệu ca nạo thai, thậm chí có những kẻ vô giáo dục không còn nhân tính rất nhiều lần lập đi lập lại thậm chí có kẻ cả chục lần đi phá bỏ thai nhi. Việc này gây đảo lộn làm nhiễu loạn âm phần làm các quan tướng đạo ta nguyên đi thu oán khí với sát khí của các lần nạo thai cho môi trường dương phần thanh tịnh quá vất vả.

Các con biết đó, một linh hồn chân linh vào luân hồi để đầu thai thành người cần bao nhiêu thời gian và năng lượng, công đức lực và nguyện lực cùng biết bao đợi chờ để mà về thế giới hữu hình, để đầu thai thành nhân hình, thành con người.

Vậy khi một người mẹ chối bỏ một thai nhi nghĩa là chỉ trong một vài giây phút, họ đã phá đi sự cố gắng, tu tập một cách chân thành để vượt tạo hóa luân hồi của đứa trẻ đó.

Chính vì vậy, vong thai nhi khi bị phá bỏ thường chuyển từ duyên lành kết nối nhận sự yêu thương của tình nghĩa thiêng liêng mẫu tử sang sân hận nghiệp kết oán hờn nên rất khó buông bỏ.

Các con biết khi một người mẹ phá thai, tức là đã gần như đoạn đi một cuộc sống mới theo lẽ tự nhiên của tạo hóa. Tuy không thể so sánh như kẻ phạm tội giết người, nhưng cũng không kém tội sát nhân là bao. Người bố người mẹ đó mang nghiệp lực rất nặng.

Nghiệp lực này sẽ không thể tự nhiên mất đi mà cứ ràng buộc nhau mãi

Riêng về nạo thai do linh hồn chân linh đó đã qua cửa luân hồi cho nên oán nghiệp sẽ xẩy ra luôn không phải là kiếp sau mới sinh nghiệp mà ngay tại kiếp này sự giận giữ oán hận sự trách móc đã xẩy ra ngay tại trên dương thế. Các vong thai nhi theo đúng luật nhân quả có quyền đòi nợ những ông bố bà mẹ đã cố tình tước đoạt mạng sống của chúng, rời bỏ quyền và nghĩa vụ thiêng liêng mà tạo hóa an bài.
Cũng có những chân linh bé bỏng đó trong thần hồn đầy thiện tính có thể buông bỏ và nhờ công đức lực của kiếp trước dẫn đi đầu thai lại ngay nhưng cũng có chân linh năng lượng khi qua luân hồi không còn nhiều lại không có được công đức lực làm ra từ tiền kiếp, khi đó chân linh bé bỏng đó đi theo báo nghiệp oán hận tuy rằng bởi năng lượng chân linh có hạn không gây hậu quả nghiêm trọng nhưng cuộc sống người bố người mẹ gặp muôn vàn trắc trở.

Người phá thai phải nhớ rằng, mình đã tạo nghiệp sát lớn bên cạnh cái nghiệp duyên chưa thanh toán giữa mình và đứa nhỏ chưa ra đời đó. Hai nghiệp chồng lên nhau sẽ rất là nặng nề, tạo nên vô số tình huống, nhiều bi kịch cho cả vong nhi lẫn bố mẹ nhất là khi có nhân tác động được nghiệp duyên chắp nối lúc này đối diện nhau mới sinh ra thêm loạn.

Tuệ Trần con ta,

Theo lẽ tự nhiên, chờ đợi là vậy, hi vọng là vậy, sung sướng là vậy, hạnh phúc là vậy nhưng lại bị nạo ra móc ra không cho thành người thì hậu quả giành cho vong thai nhi về tâm tính sân hận sẽ thế nào, ta không cần nói các con cũng hiểu.

Các con biết hạnh phúc nhất của một người con gái là được mang thai, được chờ đợi được vui mừng nhìn những đứa con của mình lớn lên từng ngày, được hạnh phúc khi nghe tiếng con khóc trào đời vậy mà ngược lại phải từ bỏ đứa con thì người mẹ cũng chẳng sung sướng hạnh phúc gì về lâu dài và luôn là một vết khắc đeo bám trong thần hồn chân linh.

Lại nói về vong thai nhi, khi bi nạo ra chân linh bé bỏng đó không đủ năng lượng và công đức cùng phúc duyên để được đi tiếp ngay tại dương thế, lúc đó chỉ quanh quẩn bên mẹ của bé suốt nhiều năm để cầu lấy năng lượng từ chính người cha người mẹ mong trụ lại cho chân linh khỏi tán lạc hoặc tái đầu thai vào bà mẹ đó.

Nhưng do có thể người mẹ đó nạo phá thai quá nhiều hoặc không sinh nở nữa hoặc sinh nở ít không đủ để tiếp dẫn cho các vong linh đó đầu thai lại.

Việc dẫn lộ giúp các chân linh bé bỏng tìm được người mẹ mới cho mình quả thật là khó khăn.

Các bé do cha mẹ cố tình phá bỏ khó đầu thai lại hơn những bé bị sẩy, việc cậy sở bề trên vô hình để xử lý việc này của những ông bố bà mẹ gây ra nghiệp ruồng bỏ hậu đại giống nòi đang nổi cộm. Chúng ta cũng đang cố sức sắp xếp việc này của nhân thế cho thuận tình và hợp lý lẽ âm dương.

Nhưng phải nói cho các con hiểu: Khi đã gây nghiệp thì phải gánh chịu trong nhân quả. Khi người mẹ và người bố phá thai là đã tạo tội, đã thiếu nợ với vong linh thai nhi ấy. Để giải quyết món nợ duyên nghiệp giữa thai nhi và người mẹ, không phải chỉ đơn giản là cầu siêu, hay gia trì năng lượng tín lực hương khói cho chân linh bé bỏng mà các bố mẹ đã trót làm ác như vậy cần phải tự làm ra công đức lực chân chính, hồi hướng bù đắp cho các chân linh bé bỏng để chúng đủ công đức lực tìm được nơi đầu thai mới.

Còn muốn buông bỏ được nghiệp đã kết với vong thai nhi còn cần có nguyện lực chân thành và sự sám hối nhân tính để bù đắp tình yêu thương của người mẹ như thương yêu người sống. Đặc biệt trong vô hình khi chưa xác định được giới tính khi mẹ nghĩ con là vong bị nạo đó là bé trai thì con sẽ là bé trai, khi mẹ tin vong con là bé gái thì con là vong bé gái, đó là sự liên kết vô hình, tâm linh giữa mẹ và vong bé nhỏ.

Không phải sự yêu thương là phải lập bàn thờ hay mang lên thờ cúng các chân linh bé bỏng đó, người là bố mẹ không được thờ cúng thai nhi.

Vì thờ cúng thai nhi là ngược luật hiếu đạo của loài người. Càng thờ cúng gia trì tín lực tốt xấu chúng càng có năng lượng bám trụ lại sinh những bất cập thậm chí tín nguyện lực nhận được tăng nhưng nhận thức tri thức của vong thai nhi còn non yếu, dễ bị tà ác dụ dỗ lôi kéo lợi dụng, nhân đó tà tính không chịu đi đầu thai.

Lúc này chỉ có sự yêu thương xuất phát từ tâm hồn sự hối hận chân thực.

Sự gia trì công đức lực bằng các hành động và việc làm thiện đức chân thực trên đời để hồi hướng cho các vong linh thai nhi bị phá bỏ đã được đặt tên mới giúp được chân linh thai nhi bé bỏng đó dần dần hết oán hận và tìm được nơi đầu thai mới.

Thông thường, đã qua cửa luân hồi các chân linh đều đã được xóa bỏ ký ức kiếp trước nên chúng rất ngây thơ và tâm thức linh hồn trong trắng chưa nhiễm bụi trần gian. Dù rằng bị bỏ rơi không còn làm kiếp người nhưng chúng vẫn cần cần tình yêu thương nồng ấm, sự quan tâm của người sống là bố mẹ không thành của chúng và gia tiên của dòng họ cõi vô hình.

Cửa Đình Thần chúng ta đã có sắc lệnh cho các hội đồng gia tiên, các dòng họ có con cháu phá bỏ thai chú ý chăm sóc các chân linh bé bỏng đó để chúng có đầy đủ sự giáo dưỡng và tính thiện chờ ngày nhận đủ công đức lực và năng lượng gia trì đi đầu thai lại. Thực ra bởi các vong chưa được nhận khí bản nguyên thiên tiên bản nguyên dương phần chính thức khi chưa ra đời vậy nên tạo hóa cho phép không cần một lần nữa vào luân hồi mà chỉ cần đầu thai lại ngay là đủ. Chúng chỉ bị chi phối bởi pháp tắc tạo hóa gạt đi ký ức không mong muốn khi bị nạo thai ra của thời gian đã tồn tại qua người mẹ cũ và cũng tránh cho các thế lực hắc ám lôi kéo dậy dỗ những tà pháp.

Nhưng dù vậy, bởi phá thai là làm trái quy luật tạo hóa nên vẫn có đầy bất cập.

Các con nên biết rằng, dù bé bỏng ngây thơ và vô minh nhưng các con có đi đâu, làm gì thì các chân linh bé bỏng đó theo sợi dây duyên nghiệp liên kết.

Bé thường hay đi theo người mẹ và người cha đã kết duyên nhiệp.

Trong đường nhân sinh nhân đạo của con người khi chúng nhìn nhận được vấn đề và biết rằng mình là kẻ bị bỏ đi, rồi khi có điều kiện quan sát các em bé được sinh ra được chiều chuộng chăm sóc vậy lòng sân hận càng cao thậm chí còn sinh ghen tỵ với anh chị em đã được sinh ra. Khi thấy những em bé với hình hài con người hữu hình được chăm sóc, yêu chiều, cũng có khi chúng ngồi cạnh nhìn các bé sống chơi đùa đấy nhưng cảm nghĩ lúc đó thế nào ta không cần nói các con cũng hiểu.

Với những người mẹ, người cha bị vong thai nhi oán giận như thế cũng rất dễ dàng giao lưu với vong con mình trong một số hoàn cảnh và điều kiện quy định. Mặc dù khi chết như trong trạng thái nạo, hút, phá thai bằng những biện pháp cực đoan, nhưng vong khi chưa đi đầu thai lại vẫn phát triển tư duy theo năm tháng, tuy rằng có chậm hơn các em bé được sinh ra.

Cũng cảnh cáo các con biết rằng có những chân linh vong thai nhi bé bỏng đó không những theo cha mẹ kiếp này mà còn theo cho đến những kiếp khác nữa.

Cuộc sống của các con trải qua mấy mươi năm rồi cũng lại bỏ cõi hữu hình dương gian, nhưng nếu lúc sống lỡ phạm vào nghiệp này nếu chưa hóa giải được, có thể “vong thai nhi” đó sẽ theo ta đến kiếp khác.

Phần trên ta giảng là việc duyên nghiệp nhìn thấy và hậu quả của việc nạo phá thai. Còn đối với luật quả tạo hóa tự nhiên công nhận việc bỏ thai thường gây sự phẫn nộ tạo nghiệp lớn mất hài hòa. Mỗi sai lầm trong quá khứ ấy sẽ tạo ra nhân quả gọi nghiệp nội kết huyết thống.

Nghiệp nhân quả nội kết ấy được tạo hóa công nhận.

Nghiệp nội kết này luôn bám theo cơ thể người cha và người mẹ, nghiệp này nhẹ thì tạo nên những lo lắng, ức chế vô hình những rào cản phúc vận.

Tuy rằng nhân quả nặng hay nhẹ cũng liên quan đến cái lực, cái tâm, cái ý đặt vào hoàn cảnh của người quyết định phá thai bỏ thai. Các con nhớ nếu lực nào vô tình không nhân tính và bất thiện hơn, nặng nề hơn thì nhân quả sẽ nặng hơn và ngược lại do hoàn cảnh bắt buộc thì cũng chỉ nhẹ hơn nhưng cũng không phải là vô tội vô nghiệp.

Việc quan trọng khi đã gây ra các con phải dành thời gian trung thực với bản thân suy ngẫm, ngẫm ngộ về nhân quả ấy. Ngộ thấu đáo các sai lầm do cái tôi cái tính cái dục cái ham muốn của mình gây nên, không đổ lỗi cho khách quan. Chỉ cần làm tốt việc này, tự tâm thành sám hối không mắc phải nữa, nghiệp nội kết cũng hóa giải ít nhiều, nếu công đức lực đủ lớn nghiệp được hóa đi ngay lập tức. Lúc này thậm chí chỉ cần làm lễ cảm tạ trời đất tạo hóa gia tiên Thần Thánh trợ giúp là đã giúp được vong thai nhi đủ năng lượng đi đầu thai.

Những điều trên tự ghi nhớ lấy.

Nay ta nói cho các con mấy biện pháp cần thiết để cho các chân linh bé nhỏ bớt phải đi đường vòng mà có thể đầu thai chuyển sinh vào nơi mới.

Đối với những kẻ bần cùng bất đắc dĩ mà chuẩn bị phải đi nạo bỏ thai nhi cố gắng cả hai nam nữ thắp hương tại nhà thờ tổ hay ban thờ gia tiên nội ngoại xin thỉnh tổ tiên về, thành thật kể ra những khó khăn mà mình phải rũ bỏ quyền làm mẹ làm cha hay quyền trào đời của thai nhi như bệnh tật dị trạng hoàn cảnh của mình của thai nhi….. lấy đồng âm dương ra xin đài nếu gia tiên chấp nhận thì hãy bỏ, còn không thì nên giữ lại, không được phép nạo phá.

Nếu gia tiên đã chấp nhận thì hãy thành tâm mong gia tiên đón về gửi gắm gia tiên chăm sóc giáo hóa trong cõi vô hình. Bên cạnh đó, nên ra đình làng hay ngôi đền Thần đạo ta hay ra nhà Mẫu trong chùa gần nhất cậy sở Chư Thánh Đình Thần tiếp nhận chân linh bé bỏng đó giáo hóa sắp xếp cho chúng để có đủ điều kiện đầu thai lại, nhớ phải phát nguyện và phải làm những việc sinh công đức lực thật sự để hồi hướng cho chúng.

Còn những kẻ đã nạo phá thai rồi cũng làm cơm tại gia thỉnh gia tiên xin trình với gia tiên về trường hợp của mình tại sao lại nạo bỏ thai mong gia tiên giúp đỡ giáo hóa trong lúc này có thể xin phép gia tiên có thể đặt tên cho vong nhi đó.

Cũng có thể tự phát nguyện sau này sinh đẻ nữa đón chúng về hoặc không sinh đẻ nữa thì cũng phát nguyện làm đủ điều thiện đức cho cộng đồng cho xã hội để tích góp công đức lực gia trì hồi hướng cho chúng quay lại đầu thai cửa khác.

Để cầu cho các chân linh bé bỏng bớt sân hận và bớt oán khổ thì cha mẹ hãy nguyện làm một điều tốt đẹp, có phúc đức đầy công đức lực rồi hồi hướng cho con.

Thay vì cứ ngồi mà nói cha mẹ đã ăn năn thì hãy làm một việc gì đó có nghĩa thì ích lợi hơn nhiều.

Nếu trong nhân duyên người đời có thể gặp được vị đồng Thánh đủ quả đạo ta bắc ghế cung nghinh liệt giá gia trì năng lượng cho thần hồn chân linh dẫn lộ cho chúng đến cửa khác đầu thai lại là tốt nhất.

Hoặc trong họ có ai theo đạo Thánh ta mỗi vấn hầu khi người đó bắc ghế hãy nhờ vả họ xin gia trì năng lượng bạn nguyên cho vong linh mạnh lên và đi đầu thai.

Các con ta có đạo phải nhớ: pháp môn này về cơ bản giống như các pháp môn hầu vớt vong quấn nghiệp hay pháp môn bắc ghế cung nghinh liệt giá vớt trầm thủy, mà chỉ khác là vừa vớt vong gia trì năng lượng vừa khai lộ cho các chân linh bé bỏng đầu thai lại mà thôi.
Nếu không đủ nhân duyên để tìm được các đồng quan lính Thánh đạo ta giúp đỡ bắc ghế dẫn lộ vớt vong thì cũng không phải là đường cùng.

Nay ta cũng truyền ra một câu chú dành riêng cho các vong linh bé bỏng để dẫn lộ cho chúng tìm được cửa đủ nhân duyên đầu thai lại:
Bách Thánh gia hộ quán âm thanh chú linh dẫn công đức lực gia trì năng lượng cho vong nhi tên …. được đầu thai.

Ái tra da hình lai khứ ấm bất nhi ai ái lai khu lộ lai tụ á Ấm Ấm oa oa á á ha ha quy

Các con nếu ai đã gây nghiệp cố gắng tụng hàng đêm cho chúng.

Và nhớ phải làm việc công đức cho xã hội mà hồi hướng cho chúng.”
...................

Trích trong phẩm 8 âm phần dẫn lộ kinh thư chân giải
Pho đạo Mẫu tứ phủ đình thần dẫn tu cơ sở

TỰ TUỆ TRẦN