Có ba loại thịt mà người ăn vào sẽ giảm phúc rất nhanh, có thể gấp trăm vạn lần các loại thịt khác. Vậy 3 loại thịt này là gì? Hãy cùng Tamlinh.org tìm hiểu để hạn chế tối đa hoặc tránh khi mua đồ ăn cho cả nhà nhé
Tam Nhục Thoái Phúc
Có phúc mới được làm quan, tuy nhiên mọi người đừng quá ỷ lại vào cái đức đó, bởi vì vun trồng, gieo tạo thì khó chứ phá nát, băng hoại thì rất dễ. Luận đến điều này có thể sẽ không hợp tai nhiều người, nhưng Tamlinh.org vốn dĩ là như thế, nói điều lẽ phải chứ không nói điều xuôi tai.
Có ba loại thịt mà người ăn vào sẽ giảm phúc rất nhanh, có thể gấp trăm vạn lần các loại thịt khác.
1. Thịt trâu
Người đang thăng quan tiến chức hoặc chuẩn bị được đề bạt mà ăn vào 1 bữa thịt trâu thôi cái phúc trước mắt sẽ trôi tuột đi tức thời. Không chỉ vậy, thịt trâu còn có thể gây ngộ độc, rất không tốt cho bà bầu, trẻ nhỏ và những người mắc bệnh mãn tính. VD như:
- Với bà bầu: Thịt trâu có thể gây nên tình trạng đầy bụng, ợ nóng, không tốt cho hệ tiêu hóa và sức khỏe bà bầu. Trong thịt trâu cũng có chứa hàm lượng lớn chất đạm, nếu bà bầu ăn thịt trâu quá nhiều trong thời kỳ mang thai có thể dẫn tới nguy cơ mắc bệnh gút.
- Những người bị bệnh mỡ máu, huyết áp cao, các bệnh về chuyển hóa: tuyệt đối không nên ăn thịt trâu.Trong thịt trâu chứa nhiều chất béo bão hòa không tốt cho sức khỏe của người mắc bệnh này.
- Người bị sỏi thận: ngoài hạn chế ăn thịt gia cầm, cá cũng cần hạn chế thịt trâu, bò. Bởi hai loại thịt này rất giàu protein khiến lượng oxalate trong nước tiểu tăng hình thành các loại sỏi.
- Những người bị bệnh u xơ cổ tử cung: không nên ăn các loại thịt đỏ như thịt trâu, bò. Trong thịt đỏ có những kích thích tố như estrogen có thể ảnh hưởng trực tiếp tới khối u.
- Người bị bệnh viêm khớp: tuyệt đối không ăn thịt trâu, bò, bởi khi cơ thể tiêu hóa lượng thịt đã ăn sẽ sản xuất ra rất nhiều axit – và các axit cần khoáng chất canxi để trung hòa. Nếu cơ thể không được bổ sung lượng canxi cần thiết, nó sẽ tự rút canxi từ hệ xương để làm tròn nhiệm vụ. Việc này gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe của hệ xương, và sẽ sinh thêm chứng loãng xương.
Xem thêm:"Động Ngưu Ma Vương" ở Hưng Yên càng biến hình càng hốt hoảng
2. Thịt Lươn
Người làm ăn buôn bán đang tốt đẹp mà ăn 1 bữa thịt lươn thôi, hay chính tay giết một con lươn thì việc kinh doanh sẽ gặp không thuận, bởi vi lươn là loài tu hành, được Long Vương gia hộ, mà Long Vương chủ về Long mạch trên khắp mặt đất ao hồ, đồi núi. Khi ta ăn lươn đồng nghĩa với việc ta đoạn đi Long Mạch nơi mình đang làm ăn.
Nếu trước đây ta buôn bán ế ẩm thì khó mà nhận biết, nhưng nếu bán đông đúc thì ta sẽ thấy ngay sự chuyển đổi này. Ăn thịt lươn 1 lần thì chỉ ảnh hưởng vài ngày, nhưng nhiều lần thì sẽ đoạn luôn long mạch nơi đó.
Không chỉ vậy, ăn lươn còn rất dễ bị ngộ độc & nhiễm ký sinh trùng.
- Với những người cơ thể yếu, mới bệnh dậy hoặc trẻ em có sức đề kháng kém thì ăn lươn ươn, chết dễ bị ngộ độc.
- Lươn sống ở tầng đáy và thường chui rúc vào bùn, sình lầy, vùng nước đục,... nên rất dễ bị nhiễm độc bởi môi trường sống. Đồng thời, lươn ăn tạp nên thịt và hệ tiêu hóa của chúng có thể bị nhiễm ký sinh trùng.
- Nhiều nghiên cứu cho thấy tỉ lệ lươn nuôi và lươn hoang ngoài đồng nhiễm ấu trùng Gnathostoma spingerum là 0,8 đến 29,6%. Tỉ lệ này cao hơn vào mùa khô. Khi đi vào cơ thể, ấu trùng này thường ký sinh ở da, hạch, mắt, thậm chí là ở não bộ. Đặc biệt, loài ấu trùng Gnathostoma spingerum sống rất dai, chịu đựng được nhiệt độ cao.
Xem ngay: Ảnh cận cảnh chùa Nga Hoàng nơi sư thầy "gạ tình" phóng viên
3. Thịt Quy
Quy (không phải rùa) là loài trong tứ linh được trời đất gieo duyên lành cho hội ngộ nhân gian. Người giết quy hoặc ăn thịt quy sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến đời con cháu, có thể bị tuyệt tự, hoặc con cháu sinh ra cũng không tròn lục căn.
Đặc biệt phụ nữ mang thai cũng không nên ăn các loại rùa, baba, quy...ai nói bổ dưỡng không thấy chứ nó giảm phúc vô cùng. Thay vì sinh đứa trẻ khỏe mạnh thông minh lại sanh ra đứa không tròn căn, ốm yếu chậm hiểu, đó là vì tự mình đổ sông đổ bể cái phúc mình nhọc công bao đời kiếp chắt chiu gom góp.
Có thể bạn quan tâm: Di cung hoán số có đúng không?
Con lươn tu hành
Hôm nay tôi kể lại cho tất cả mọi người nghe về một câu chuyện thật sự hiện hữu trên đời mà trong kiếp này tôi may mắn gặp được. Có người sẽ cho là hư cấu, giả tạo, cũng có người sẽ bán tín, bán nghi! Nhưng tôi kể lại câu chuyện này không dành cho hai hạng người ấy mà là câu chuyện dành cho người có đủ tín tâm, có đủ đầy căn duyên với chánh pháp!
Nhiều năm trước, ở vùng núi nơi tôi tu tập có một con suối, con suối ấy ngoằn ngoèo chảy dài tới một cái hang đá, do đây là đoạn cuối của nó nên nước tích lại thành một cái đìa rất lớn, lục bình, cây cỏ mọc hoang bên trên mặt đìa làm thành một lớp chấp dày hàng mấy tấc! Cũng tại nơi này trong một lần đi tìm cây thuốc tôi đã gặp một việc hi hữu trên đời - đó chính là thời khắc chuyển mình của một loài Thủy Tộc khát khao, mong mỏi có được thân người biết chừng nào!
Hôm ấy mải đi tìm cây thuốc giúp cho một người bị chứng bệnh mưng mủ trên da, men theo con suối đến tận cuối đầm thì trời chuyển mưa dữ dội, trời chiều chạng vạng mà lại thêm có mưa nên đang ngày mà bóng tối như đêm đã xuống! Tôi chạy vội vào cái hang núi phía gần đó trú mưa, vừa bước vào hang núi đã bốc lên một mùi tanh hôi nồng nặc, như là mùi của một tử thi, tôi đặt vội giỏ thuốc xuống phiến đá rồi tìm chung quanh xem con vật gì đã chết thì một cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra trước mắt.
Một con vật vàng óng đang lừ đừ bò chậm rãi lại phía khe đá nhỏ, nơi có con rắn trun đang nằm im chờ phút giây tận hưởng món ăn khoái khẩu trong ngày.
Thoạt nhìn tôi cũng đoán biết được là con rắn trun kia đang chuẩn bị ăn con lươn (nếu mọi người ai là dân Nam Bộ có lẽ đã từng gặp cảnh này ở quê, là dù cho con rắn trun có bé nhỏ đến chừng nào, dù con lươn có to lớn, mạnh khỏe đến đâu cũng không thể nào tự mình tháo chạy được mà lại tự khắc ngoan ngoãn bò lại nạp mình cho con rắn ăn thịt như một người bị thôi miên mất hết khả năng tự chủ !)
Người ta cho rằng con rắn trun tiết ra một chất mê hồn hương dành cho loài lươn mà khi chúng ngửi được sẽ bị sai khiến tùy ý như là một nô lệ vậy!
Chỉ khác là hôm nay con lươn này to lớn khác thường, độ chừng bằng một em bé mới sanh, vàng óng, bóng lượn, mà hai tai đã mọc ra, nhô cao qua khỏi đầu, mũi cũng đã mọc, hai chi trước đã mọc, hai chi sau như hai núm thịt nhú lên, đang quằn quại cố chui đầu vào miệng con rắn trun mà cơ thể nhỏ hơn nó đến 3-4 lần.
Tôi nhanh tay kéo con lươn ra, con rắn trun cũng vùng vậy bò nhanh vào khe suối gần đó! Tôi múc nước rửa sạch sẻ cho con lươn rồi thả nó trở lại đìa!
Chuyện chỉ có thế thì không có gì phải kể, đêm đó trong lúc thiền định tôi bắt gặp một người đứng ngoài cửa hang lấp ló, mặc chiếc áo vàng rực rỡ. Nghĩ là có vị đồng đạo nào đi ngang qua viếng nơi này tôi liền cất tiếng mời vào, thì người ấy bước vào chấp tay vái chào tôi, vừa chào xong rồi quỳ xuống trước mặt tôi mà khóc nức nở.
Tôi chưa kịp hỏi có chuyện gì thì người kia đã nói, giọng nói ngắt quãng, lồ ồ khó nghe như giọng một người dân tộc chưa rành tiếng việt:
- Bạch thầy, tôi chính là con lươn mà chiều nay thầy đã cứu mạng, nếu không nhờ ơn đức của thầy thì giờ đây có lẽ tôi đã thành hồn ma trong bụng con rắn kia rồi!
Tôi lấy làm ngạc nhiên hỏi lại rằng:
- Ngươi đã tu luyện bao lâu rồi mới có thể biến hiện thành người mà đứng đây nói chuyện với ta, sao lại dễ dàng bị con rắn kia bắt ăn thịt cho được?
Người kia nói tiếp:
- Bạch thầy, tôi đã tu nơi này hơn 500 năm rồi, thầy không biết tôi nhưng tôi biết rõ về thầy từ cái ngày thầy mới về đây tu tập lận, lẽ ra tôi đang chuyển mình để biến hình thành loài Chồn, nhưng việc chưa xong đã gặp kiếp nạn này. Vì trong lúc chuyển mình biến hiện thì tôi không còn khả năng triển thần thông, vì lẽ ấy mà phải chịu cảnh bị mùi hương của loài rắn ấy sai khiến xém chút mất mạng rồi, may nhờ phúc lớn gặp được thầy cứu độ cho nên hôm nay đến đây tạ ơn trời biển của thầy!
Tôi hỏi tiếp:
- Vậy sau khi chuyển thành loài chồn thì phải tu bao lâu nữa?
Người kia đáp lời rằng:
- Bạch thầy, có lẽ phải hơn 700 năm nữa để từ loài chồn có thể thâu nạp dương khí hiển hiện thân người, từ khi có thân người mà tu tiếp nữa thì phải hơn 300 năm nữa mới mong có thể viên mãn đạo hạnh thành sơ tiên, trong thời gian đó nếu không may mất mạng thì coi như công hạnh ngàn năm đổ theo sông biển.
Hóa ra là như thế, thảo nào con người không bao giờ gặp được loài vật tu hành, bởi chúng vô cùng sợ hãi, nếu không may con người giết hại thì công sức trăm năm đành mất hết, vì vậy nên con người mới thật sự đáng sợ chứ không phải loài yêu tinh kia là đáng sợ, họ sợ ta còn hơn ta sợ họ gấp nhiều lần!
Tôi nhắc lại câu chuyện này để cảnh tỉnh mọi người rằng, có được thân người là một tài sản vô giá như Thế Tôn từng dạy: Có được thân người cũng chẳng khác gì rùa mù chui phải bọng cây, là điều ngàn năm hiếm gặp, bao nhiêu loài súc sanh, ngạ quỷ ngoài kia chúng khát khao, ao ước có được thân người biết chừng nào, hay như con lươn tôi kể bên trên phảo mất hơn ngàn năm, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, thăng trầm, cả đau đớn, hi sinh chỉ để có được thân người mà tu tập.
Vậy mà ngày nay lại không ít người lại xem nhẹ thân mình, tự huỷ hoại chúng bằng các loại độc dược, thân tâm thì không lo tu hành sớm ngày thoát khổ mà lại chạy theo hư ảo của cuộc đời, đến khi thất bại, hay hối hận lại tự mình tìm đến cái chết, hủy hoại sanh mạng của mình,
Quả đúng thật tình như trước đây tôi đã từng nói, con người chúng ta chỉ biết quý khi đã mất, biết sợ khi đã xảy ra và biết hối khi đã là quá muộn! - Sư thầy Tuệ Minh (Quy luật Tam Giới - Thầy đã viên tịch rồi các bạn ạ).
Tamlinh.org
(Đăng lại vui lòng dẫn nguồn Tamlinh.org đầy đủ)