Đúng 9h sáng, Arthit đưa Somchai đến nhà bà cô của mình mà theo Arthit, người này rất am hiểu về bùa ngải Thái Lan, đặc biệt là về Kumanthong. Trước khi vào nhà Arthit nói với Somchai :
— Cô của em tên là Apinya, ở Việt Nam mọi người gọi cô ấy là cô Chăm. Tính bà ấy có phần quái đản nên khi nói chuyện anh phải nhẹ nhàng đấy nhé.
Somchai gật đầu, bước vào trong sân, ngôi nhà của cô Chăm khá rộng với những gian nhà khác nhau. Nhưng tất cả đều đóng cửa, tuy sống ở Việt Nam nhưng cô Chăm vẫn giữ cho ngôi nhà của mình có những nét đặc trưng riêng của người Thái, hoặc có lẽ cô ta làm vậy là để thu hút sự chú ý từ những người đến đây thỉnh bùa. Nghe Arthit kể thì cô Chăm là người chuyên thỉnh Kumanthong cho những người lắm tiền, thậm chí là cả diễn viên, ca sĩ nổi tiếng với một cái giá cực cao. Điều đó giải thích vì sao cô Chăm lại sống trong ngôi nhà lớn đến như vậy. Chỉ có điều sao hôm nay nó lại đìu hiu, có chút gì đó hơi kỳ lạ.
Trong sân có một cô bé gái đang quét dọn, nhìn thấy Arthit cô bé vẫy tay chào, Arthit hỏi :
— Cô Chăm đang ở đâu vậy..!?
Bé gái hạ cái chổi xuống rồi ra hiệu cho Somchai và Arthit đi theo mình. Vòng ra sau gian nhà chính, đi qua một hành lang đến trước ngôi nhà hình chóp màu vàng, bé gái chỉ tay vào trong ý nói cô Chăm đang ở trong đó.
Arthit cảm ơn cô bé rồi cùng Somchai bước vào, đứng trước cửa Arthit gọi :
— Cô Chăm, là cháu đây, Arthit đây...Cháu có hẹn với cô sáng nay nè.
Giọng cô Chăm vang lên :
— Vào đi…
Arthit khẽ mở cửa ra, Somchai ngó đầu nhìn vào bên trong. Khung cảnh bên trong khiến Somchai giật mình. Bên trong ngôi nhà nhỏ xây hình chóp ấy, ngồi trong nhà là một người phụ nữ đã trung tuổi mặc váy truyền thống của Thái Lan, bà ta đeo rất nhiều vàng. Nhưng điều đó không khiến Somchai ngạc nhiên bằng việc, xung quanh người bà ta phải có đến 20 con búp bê Kumanthong được xếp thành một vòng tròn bao quanh lấy cô Chăm. Ngước mắt lên nhìn, cô Chăm nói :
— Đóng cửa lại rồi ngồi xuống, thế rốt cuộc có chuyện gì mà cháu đến tìm ta suốt vậy..!?
Không chỉ Somchai mà ngay cả Arthit cũng thấy choáng ngợp trước sự xuất hiện của nhiều búp bê Kumanthong đến vậy, đã đến đây không ít lần nhưng chưa lần nào Arthit thấy cảnh tượng này. Arthit khẽ hỏi :
— Sao...sao cô lại làm thế này..?
Có lẽ là người nhà nên cô Chăm không giấu diếm, cô Chăm đáp :
— Những ngày trước đây ta gặp phải một chuyện nguy hiểm. Đã nửa tháng nay ta không ra ngoài, đóng cửa nhà, không tiếp khách….cũng bởi vì chuyện này. Nếu cháu không phải cháu ta thì ta cũng sẽ không gặp đâu. Những con búp bê Kumanthong này đang bảo vệ ta khỏi nó.
Arthit vốn không tin vào mấy chuyện bùa ngải, Arthit cười :
— Cô cứ doạ cháu, mà cô thì làm sao gặp chuyện như thế được.
Đôi mắt cô Chăm bất chợt thay đổi, cô Chăm nhìn sâu vào mắt Arthit một cái nhìn đầy ớn lạnh. Là một người cũng thờ Kumanthong nên Somchai có phần choáng ngợp trước cảnh tượng này. Đây là lần đầu tiên Somchai thấy nhiều Kumanthong đến như vậy. Cô Chăm nhìn Sonchai khẽ hỏi :
— Anh chàng này, cậu cũng có một bé Kumanthong phải không.!?
Somchai gật đầu :
— Dạ đúng rồi, nhưng sao cô biết..!?
Cô Chăm đáp :
— Có một linh hồn nhỏ luôn ở bên cạnh cậu. Linh hồn này cũng giống như những đứa trẻ ở đây...Nói cách khác chúng cùng một dòng Kumanthong phép trắng.
Nghe cô Chăm nói, Somchai cũng đã hiểu tại sao Arthit lại khẳng định cô Chăm là một người am hiểu về Kumanthong như vậy. Số lượng Kumanthong bên cạnh cô Chăm lúc này cũng đã chứng minh điều đó. Cô Chăm nói với Arthit :
— Tóm lại cháu có chuyện gì, nói ngay đi.
Arthit đáp :
— Cháu thì không có chuyện gì cả, nhưng bạn cháu thì có. Anh ấy muốn hỏi cô một số vấn đề liên quan đến Kumanthong….Cô giúp anh ấy nhé, nhờ cô vậy...Mà thôi, hai người nói chuyện đi, cháu ở lại đây cũng không giúp được gì, cháu ra chơi với con bé kia vậy.
Nói rồi Arthit bước ra ngoài, còn hai người trong nhà, cô Chăm mới hỏi :
— Cậu gặp vấn đề gì liên quan đến Kumanthong sao..!? Linh hồn Kumanthong của cậu vẫn bình thường, cậu có một trái tim nhân hậu, thế cậu cần hỏi gì..!? Giúp được ta sẽ giúp.
Somchai khẽ đáp :
— Thưa cô, tôi đến đây không phải để hỏi về Kumanthong của mình. Tôi muốn hỏi về một loại Kumanthong, mà tôi cũng không biết nó có phải Kumanthong không nữa...Thứ bùa ngải này khiến cho tôi có một cảm giác không an toàn. Tôi đã từng nghĩ nó là Kumanthong thuộc dòng tà ngải...Nhưng tôi lại không chắc chắn….Những gì tôi biết thì nó mang một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, nó có thể hại chết người khác thông qua suy nghĩ của chủ nhân. Nó đem lại cho chủ nhân tất cả mọi thứ mà người này mong muốn.
Cô Chăm nói :
— Ý cậu đang nói đến Lukrok, một loại Kumanthong thuộc dòng phép đen…!?
Somchai đáp :
— Không, với sự hiểu biết của tôi thì nó còn đáng sợ hơn thế.
Cô Chăm chợt thấy lạnh gáy, là một người chuyên về Kumanthong, bản thân cô Chăm biết Lukrok là dạng Kumanthong đáng sợ, mang trong mình nhiều sức mạnh tà ác nhất. Hiện nay để tìm được một người có thể luyện được dòng Kumanthong ( Lukrok ) cũng là một điều vô cùng khó khăn. Những kẻ có thể luyện được Lukrok đều là những pháp sư sở hữu ma thuật đen và sống ẩn dật rất khó để có thể tìm ra họ chứ đừng nói gặp được.
Cô Chăm nói :
— Làm sao cậu lại khẳng định như vậy được, chắc gì cậu đã nhìn thấy Lukrok, những kẻ có thể luyện được Lukrok chắc hẳn cũng đã chết hết rồi. Chỉ những thầy phù thuỷ sở hữu sức mạnh khủng khiếp mới có thể luyện ra được thứ búp bê đáng sợ ấy.
Somchai khẽ tiếp :
— Cô đã từng nghe đến địa danh “ Nghĩa Địa Đầu Lâu “ chưa..!?
Cô Chăm tròn mắt, “ Nghĩa Địa Đầu Lâu “ cái tên mà hầu như những ai quan tâm đến bùa ngải hay sự kỳ bí mang một màu sắc kinh dị đã trở thành huyền thoại đều biết cái tên này, trong khi cô Chăm vẫn còn đang hoang mang thì Somchai nói tiếp một câu khiến cô Chăm đổ mồ hôi hột :
— Thứ bùa ngải mà tôi đang nói được luyện thành từ một ông thầy phù thuỷ sống trong Nghĩa Địa Đầu Lâu. Tôi chính là người của làng Khon Muang, ngôi làng nằm ven bìa khu rừng đáng sợ. Cũng chính là ngôi làng nhiều năm trước đây quân đội Thái Lan đã phát hiện hàng nghìn xác thai nhi được giấu trong chùa khi các nhà sư ở ngôi chùa đó muốn biến chúng thành Kumanthong.
Nghe đến đây cô Chăm nhìn thẳng vào Somchai rồi nuốt nước bọt. Bất chợt cô Chăm nghĩ đến sự việc xảy ra cách đây không lâu. Đó chính là ba con búp bê Kumanthong được đưa đến đây trong tình trạng bị bẻ gãy hết các bộ phận trên cơ thể, trong số đó có cả Lukrok…..Cô Chăm mặt biến sắc, cô Chăm hỏi :
— Thứ...thứ mà cậu nói...nó như thế nào.!?
Somchai trả lời :
— Nó là một xác thai nhi dường như đã bị sấy đến khô quắt lại, nhưng vẫn giữ nguyên được hình dáng, các bộ phận. Nó được cho vào bên trong một cái lọ thuỷ tinh, tôi chưa từng được thấy loại bùa ngải nào như vậy trước đây.
Cô Chăm sững người khi nghe Somchai tả lại, đột nhiên cô Chăm run run đôi bàn tay, cô Chăm lắp bắp nói :
— Không thể nào….không lẽ lại là thứ đó. Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Trên đời này vẫn còn có kẻ luyện được loại bùa ngải khủng khiếp này hay sao..!?
Somchai hỏi :
— Cô biết gì về nó hay sao..!?
Cô Chăm khẽ gật đầu :
— Biết...nhưng đây chỉ là một câu chuyện mà ông nội ta kể lại ngày ta còn nhỏ...Khi đó ta có hỏi ông một câu “ có thứ bùa ngải nào đáng sợ hơn Kumanthong không ? “. Khi ấy ông nội ta vừa cười vừa trả lời “ Có, nhưng nó chỉ là một truyền thuyết, đó là một loại bùa ngải không bắt nguồn từ Thái Lan nhưng đã được những thầy phù thuỷ sử dụng ma thuật đen khôi phục, với sự tà ác của mình họ đã tạo ra một loại bùa ngải còn đáng sợ hơn cả những con Kumanthong thuộc dòng phép đen...Nó là thứ bùa ngải huyền thoại “.
Somchai cảm thấy rùng mình, anh run run giọng :
— Nó là thứ gì vậy..!?
Cô Chăm nhìn thẳng vào mắt Somchai, mấp máy môi cô Chăm trả lời :
— Toyol….Ác quỷ trong chai hay nó còn được gọi với cái tên khác : “ Sơ sinh bất tử “.
-------------------
Xem tiếp: Tập 56: Nhân Chứng Cuối Cùng..
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê