04/06/2021 11:45 View: 2253

Truyện ma: Ma búp bê (Tập 52)

Hai ngày sau, trên một con phố nhỏ.

— Ơ kìa. Somchai...Anh lại giận em đấy à.!? - Arthit vừa chạy theo vừa gọi.

ma bup be 52, truyen ma bup be

Somchai quay lại đáp :

— Đừng đi theo tôi nữa, chúng ta không hợp nhau đâu. Giờ tôi phải đi có việc.

Arthit chạy vội lên phía trên, chắn đường Somchai, gã nói :

— Thế anh không muốn đến gặp bà cô của em à..!? Chẳng phải trước nay anh rất quan tâm đến búp bê Kumanthong hay sao..!? Bà cô của em là một người rất am hiểu về Kumanthong đó.

Somchai gạt đi :

— Chuyện đó giờ với tôi cũng không còn quan trọng...Hơn nữa đã gần tháng nay cậu cũng có hẹn được bà ấy để cho tôi gặp đâu.

Arthit khẽ cười :

— Ra là anh dỗi em chuyện này. Thực sự em cũng đã hẹn đến mấy lần, nhưng đợt vừa rồi chẳng hiểu sao bà ấy đóng cửa im ỉm trong nhà. Thậm chí còn không đi ra ngoài hay tiếp một ai luôn. Em đến nhà chỉ gặp con bé con phụ giúp việc cho bà ấy. Nhưng anh Somchai yên tâm, tối qua em đến thì đã gặp được bà ấy rồi. Khó khăn lắm em mới đặt lịch hẹn cho anh ngày mai đến gặp rồi đó. Anh nỡ phụ công em thế sao..!?

Cũng đã gần 1 tháng trôi qua, Somchai dường như cũng không còn nhớ đến con búp bê Kumanthong với hình dáng kỳ dị của Trinh nữa. Tự nhiên hôm nay Arthit nói đến Kumanthong lại khiến Somchai nghĩ ngay đến thứ mà Trinh đang sở hữu. Một lần nữa tính tò mò của Somchai lại nổi lên, khi mà mới hôm kia, Trinh lại tiếp tục gửi vào tài khoản của Somchai một khoản tiền, còn nhiều hơn lần trước. Trinh nói đó là lời cảm ơn của Trinh đối với Somchai, qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Somchai cũng biết hiện tại cuộc sống của Trinh rất hạnh phúc. Somchai nghĩ :

“ Có lẽ mình đã quá lo lắng, nhưng cũng là một người thờ Kumanthong, sao Kumanthong của cô ấy lại có một năng lực lớn mạnh đến như vậy. Khác xa với lần mình đưa cô ấy quay lại Thái Lan để tìm cách giải ngải. Chỉ trong vòng hai ba tháng, cô ấy thực sự đã có những thứ khiến mình phải kinh ngạc. “

Đến đây Somchai đáp :

— Em nói thật chứ.!?

Arthit nũng nịu :

— Thật hơn mật...Sáng mai em sẽ dẫn anh đến đó, ok chưa..!? Giờ đừng giận nữa, mình đi xem phim đi...Hi hi hi.

Somchai khẽ gật đầu, đến cuối cùng thì bùa ngải vẫn luôn luôn gây ra một sức hút, một sự tò mò vô cùng lớn...dù cho kể cả những người trong cuộc hay ngoài cuộc đều hiểu nó chứa đựng nỗi ám ảnh và nguy hiểm như thế nào.

[.......]

Tại xã An Thọ lúc này, khá đông người dân đang có mặt tại nghĩa địa, tất cả đều là dân xã An Thọ, người thì chuyển gạch, người chuyển xi măng, cát đá….Tất cả được tập kết trước một khoảng đất sạch sẽ, vuông vắn với một cái huyệt đã được đào sẵn. Ông Tú cũng đang hăng say chung tay làm việc với mọi người, tất nhiên Mạnh cũng có mặt.

Nghỉ tay lau mồ hôi, ông Tú nhấp ngụm nước rồi nói với Mạnh :

— Đúng là có cán bộ góp lời, bà con mình nhiệt tình hẳn. Lâu lắm rồi mới thấy mọi người đồng lòng như vậy.

Mạnh mỉm cười :

— Dân ta sống tình cảm mà bác, nghĩa tử là nghĩa tận….Tôi cũng nói chuyện với mấy chị trong hội của xã. Các chị ấy nói bác nghĩ thế là đúng. Nhưng tất cả là nhờ vào bà con. À mà còn chuyện mời thầy về xem mộ với làm các thủ tục đến đâu rồi bác.

Ông Tú trả lời :

— Xong rồi cán bộ ạ….Đúng là trời giúp mình, vừa may tôi lại quen một ông thầy, ông này xưa nay chỉ đi làm việc thiện giúp người thôi. Nghe tôi trình bày về ngôi mộ, ông ấy nhận đến làm giúp, chẳng tính công xá gì….Ông thầy này năm nào cũng bỏ ra mấy tháng trời băng rừng, vượt suối đi theo đoàn vào tận những vùng núi sâu thăm thẳm để tìm hài cốt liệt sĩ. Là một người rất có tâm cán bộ ạ...Ông ấy hẹn tối nay sẽ về đây, còn việc bốc mộ thì sẽ diễn ra vào lúc 2h sáng. Lúc đó cán bộ có đi không..!!

Mạnh đáp :

— Có chứ..Kiểu gì tôi cũng có mặt.

Ông Tú gật đầu :

— Nói là đi chứ đêm nay những ai muốn giúp đỡ đều sẽ ở lại nghĩa địa này luôn. Cán bộ muốn xem thì cứ đến đây lúc nào cũng được. Còn phải làm lễ cúng từ tối cơ mà. Còn về vụ tai nạn của bà Ngoãn, có tiến triển gì chưa cán bộ..!?

Mạnh khẽ lắc đầu :

— Vẫn chưa có thêm thông tin gì mới. Ngay sau hôm nói chuyện ở đây với bác. Tôi có cho người đi xác minh, đúng là bà Phòng bị bệnh….Những ngày qua chỉ ăn được chút cháo, tinh thần không được tỉnh táo. Khi chúng tôi đến chỉ có con trai bà ấy đang chăm sóc mẹ. Không hỏi được gì bác ạ. Có lẽ đành phải đợi bà Phòng khoẻ lại, khi ấy mới tính tiếp.

Ông Tú buồn rầu đáp :

— Thôi thì cũng đành vậy chứ biết sao bây giờ. Mong sao cho linh hồn bà ấy sớm được siêu thoát.

5h chiều, ông Tú đón được thầy, theo yêu cầu của thầy, ông Tú chở luôn thầy ra nghĩa địa. Lúc này ngoài nghĩa địa vẫn có một vài người túc trực chờ đợi. Sự kỳ bí, lạ lùng diễn ra tại ngôi mộ khiến không ít người trong xã tò mò. Họ đợi ở đây để chờ xem rốt cuộc ngôi mộ đó đã xảy ra chuyện gì.

Vừa xuống xe, chào hỏi mọi người, ông thầy nói :

— Nghe qua điện thoại không bằng trực tiếp nhìn. Bây giờ phiền bác dẫn tôi ra ngôi mộ đó xem qua một chút được không..!?

Ông Tú vội gật đầu, thấy nhiều người đi theo, ông thầy quay lại khẽ nói :

— Tạm thời mọi người ở lại đây, bởi với sự hiểu biết của tôi và cách mô tả của bác Tú...Tôi đồ rằng ngôi mộ này đã bị yểm. Bùa yểm có thể làm hại đến những ai cố tình xâm phạm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mọi người. Vì sự an toàn, mọi người không nên đi vào đó.

Nghe thấy trấn yểm, chẳng ai bảo ai, tất cả tự động đứng lại rồi quay sang bàn tán :

— Nhưng nếu vậy sao ông ấy lại dám vào đó..!?

Một người khác mắng :

— Ngu thế, vậy nên ông ấy mới là thầy. Mà ông thầy nói đúng đấy, đi qua đó thôi cũng ớn lạnh sởn gai ốc rồi. Chẹp, cũng tò mò thật nhưng thôi, tính mạng quan trọng hơn.

Theo chân ông Tú đi đến cuối khu nghĩa địa, bước qua một dải cỏ, trước mặt ông thầy lúc này chính là ngôi mộ của Nhi. Vừa nhìn một cái là ông thầy đã lộ vẻ hốt hoảng, nhưng không phải vì sợ mà vì một lý do khác, ông thầy hỏi :

— Người này chết bao lâu rồi..!?

Ông Tú khẽ tính nhẩm một hồi rồi trả lời :

— Tầm 9-10 tháng gì đó thôi thầy...Còn chưa được 1 năm.

Ông thầy nheo mày, nuốt nước bọt, đi vòng quanh ngôi mộ một vòng, cố gắng nhìn thật kỹ những vết nứt trên nấm mồ bằng đất, đặt tay xuống mặt đất khô đét, không có lấy một cọng cỏ dại có thể sống. Ông thầy khẽ nói :

— Thật là độc ác, người chết còn chưa qua giỗ đầu mà lại bị yểm đến hồn tiêu phách tán thế này thì quá đáng sợ. Ngôi mộ này chắc chắn đã bị yểm rồi. Gia đình, người thân của cô gái này cũng không thể sống yên ổn.

Ông Tú nghe đến đây mới nhớ, ông chỉ nói chuyện với thầy về ngôi mộ, ông chưa từng kể qua việc bố mẹ Nhi. Nhưng mới đến, còn chưa kịp uống nước mà ông thầy đã phần nào nói trúng sự việc, ông Tú run giọng đáp :

— Thầy...thầy..nói không sai...Bố mẹ cô ấy đều chết cùng một ngày.

Ông thầy sững người, nhưng có lẽ đây là kết cục mà ông đã dự đoán được. Quay lại ông nói :

— Chưa thể bốc mộ ngay trong đêm nay được. Phải tìm cách gỡ được bùa yểm trước. Sau đó mới có thể tiến hành bốc mộ đưa về đất mới.

Ông Tú hỏi :

— Có mất nhiều thời gian không ạ.!?

Ông thầy trả lời :

— Cho tôi 2 ngày….Đêm nay bác bảo mọi người về hết. Tôi sẽ ở lại nghĩa địa một mình….

-------------------

Xem tiếp: Tập 53: Giải Yểm

Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ

Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê

Ma