Xe dừng trước cửa nhà Trinh, Trinh bước xuống xe mở cửa còn Somchai loay hoay lấy túi đồ lần trước đã mua đem đến nhà Trinh. Cửa mở ra, Trinh nói :
-- Mời anh vào nhà….Ủa mà anh đang cầm túi gì vậy..?
Somchai đáp :
-- À...à không có gì đâu..Chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ nhỏ hôm trước đi qua tiệm đồ chơi thấy hay hay nên tôi mua vài thứ định đem cho cô ấy mà. Chúng ta đều biết Kumanthong rất thích chơi đồ chơi còn gì.
Trinh mỉm cười :
-- Anh Somchai chu đáo quá.
Đặt chân vào bên trong nhà, lần này khác với lần trước, Somchai không còn cảm thấy sự lạnh lẽo cũng như áp lực nữa, ngôi nhà hoàn toàn bình thường. Vào đến phòng khách Trinh nói :
-- Anh ngồi đợi một chút nhé, tôi lên trên phòng lấy đồ cho anh. Đảm bảo món quà này anh sẽ thích cho mà xem.
Somchai gật đầu đồng ý, còn lại một mình với túi đồ chơi trên tay, Somchai toát mồ hôi bởi anh không biết có nên làm như thế hay không. Nhưng đến cuối cùng, sự tò mò thôi thúc đã khiến Somchai quyết định làm một phép thử đầy nguy hiểm.
Lúc này dưới tầng 1 chỉ còn một mình Somchai, xách túi đồ chơi ra đến ngưỡng cửa ra vào, Somchai run run lấy ra từng món đồ chơi nhỏ xíu bằng ba ngón tay, nào là búp bê, nào là xe oto đồ chơi…..Cứ như vậy Somchai xếp chúng thành 2 hàng ngang, đối diện bên kia mép tường, Somchai đặt thêm một tấm gương nhỏ phản chiếu hình ảnh số đồ chơi đã được xếp ngay ngắn kia.
Xong xuôi, Somchai nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, một lát sau thì Trinh cũng đi xuống, trên tay Trinh là một túi quà, bên trong là một chiếc kính mắt thời trang hàng hiệu khá đắt tiền. Trinh nói :
-- Anh Somchai đeo thử đi, khi nhìn thấy tôi đã nghĩ sẽ rất hợp với anh.
Somchai đeo thử thì quả thật chiếc kính rất hợp với phong cách của anh. Nhìn giá của chiếc kính, Somchai vội nói :
-- Đắt như vậy...tôi không dám nhận đâu.
Trinh cười :
-- Sao lại không chứ, chiếc kính này là mua cho anh. Anh không nhận chẳng phải bỏ uổng hay sao. Anh Somchai đừng khách sáo, tôi là người biết trước biết sau, những gì anh Somchai và mẹ của anh giúp đỡ tôi khoảng thời gian trước đây không ngại nguy hiểm, gian khó, tôi rất cảm kích. Nói cách khác, tôi có được như ngày hôm nay là nhờ một phần công lao của anh Somchai. Những thứ tôi có được đang rất viên mãn, chút quà mọn này có đáng gì.
Tiếp đó, Trinh không ngại ngùng chia sẻ những thành công mà cô có được chỉ trong một thời gian ngắn, rồi chuyện cô và Quân tình cảm còn trên cả những gì mà Trinh mong đợi. Trinh còn bật mí với Somchai chuyện cô nhiều khả năng đang có bầu, Trinh nói :
-- Mấy ngày qua bận quá nên tôi chưa có thời gian đi khám, cũng tính đợi qua 2-3 ngày nữa đến bệnh viện kiểm tra xem sao. Chuyện chưa chắc chắn nên tôi chưa kể với anh Quân, chỉ nói với một mình anh Somchai thôi đấy.
Nghe Trinh nói xong, Somchai định mở lời hỏi về thứ bùa ngải kia thì đột ngột ở phía bên ngoài cửa ra vào vang lên một tiếng động mạnh :
“ Choang “
Là tiếng kính vỡ, Somchai giật bắn mình, Somchai đã không hi vọng mình nghe được âm thanh này, nhưng khi cả hai chạy ra xem thì mọi thứ gần như khiến cho Somchai đứng hình, ngây người ra. Bởi vì lời cô Chăm nói đã thành sự thật :
“ Người ta nói rằng, kẻ nào nuôi Toyol trong nhà, khi đến nhà đó mà bày đồ chơi theo một hàng thẳng, Toyol sẽ đến chơi những món đồ chơi đó rồi khiến chúng bị xô đổ, không còn ngay ngắn nữa. Thêm vào đó, những con quỷ sơ sinh này rất xấu xí, chúng xấu đến mức khi nhìn thấy bản thân mình trong gương cũng phải hoảng sợ. Vì vậy nơi nào có Toyol hiện diện mà có gương, chúng sẽ đập vỡ nát tấm gương ở đó. “
Ngay dưới sàn nhà, những món đồ chơi được xếp thành hai hàng ngay ngắn, từ nãy đến giờ trong nhà chỉ có Somchai và Trinh, không còn ai khác, vậy mà giờ đây đồ chơi bị văng tứ tung, lộn xộn. Phía đối diện, tấm gương nhỏ cũng đã vỡ tan tành thành từng mảnh. Lúc này Somchai mới giật mình nhận ra, cả tầng 1 nhà của Trinh được thiết kế rất hiện đại, đầy đủ tiện nghi, nhưng điều duy nhất Somchai không thấy đó chính là gương, không gian ở đây một tấm gương cũng không hề có.
Thấy có sự lạ Trinh nói :
-- Sao đồ chơi lại vứt ở đây nhỉ, còn tấm gương kia nữa, sao lại có gương ở đây thế này. Trước giờ trong nhà mình ngoài phòng tắm và phòng ngủ của mình ra đâu có để gương ở ngoài đâu ta.
Nhìn sang Somchai thấy mặt Somchai đang tái nhợt đi, mồ hôi đổ ra đầm đìa, Trinh chưa hiểu chuyện gì thì Somchai đã kéo tay Trinh bước ra khỏi nhà, Somchai nói vội vàng :
-- Trinh, cô cần phải nói chuyện với tôi một chút. Tôi có điều này phải nói với cô ngay.
Lần đầu tiên kể từ khi quen Somchai, Trinh mới thấy Somchai sợ hãi đến vậy. Còn chưa kịp xỏ giày thì Somchai đã kéo Trinh lên oto rồi nổ máy chạy cách xa khỏi ngôi nhà trong sự bàng hoàng của Trinh. Khi xe dừng lại cũng là lúc Somchai thở hổn hển như kiểu anh vừa cố gắng chạy thoát khỏi một điều gì đó ghê rợn. Trinh hỏi :
-- Anh làm sao vậy..?
Somchai nói luôn :
-- Trinh, cô phải nghe tôi….Thứ bùa ngải mà cô đang sở hữu nó không bình thường. Nó không phải là Kumanthong đâu...Nó...nó...còn đáng sợ hơn thế….rất nhiều.
Trinh tròn mắt :
-- Anh đang nói gì thế..? Không phải Kumanthong thì còn là thứ gì được chứ..?
Somchai trả lời :
-- Nó là Toyol, một loại bùa ngải độc ác, nham hiểm, đáng sợ bậc nhất của những phù thủy sử dụng ma thuật đen. Nó sẽ giết cô từ từ, không chỉ vậy nếu như cô có con, nó cũng sẽ đeo bám lấy con cô mãi mãi….Nói cách khác cô sẽ không thể rời khỏi nó được, ban đầu nó sẽ cho cô mọi thứ mà cô muốn, thực hiện tất cả những yêu cầu của cô….Nhưng không có thứ gì dễ dàng mà có được như vậy cả. Khi cô có được thứ mình cần, đồng nghĩa với việc cô đang rút ngắn sự sống của chính mình. Hãy dừng lại trước khi quá muộn, tôi cũng không biết có cách nào để hóa giải thứ bùa ngải này hay không bởi ông thầy phù thủy kia đã chết….Nhưng chỉ cần….chỉ cần cô không quá chìm sâu vào dục vọng, ngừng yêu cầu nó thực hiện những mong muốn của mình…..Có lẽ cô sẽ tránh được tai họa……
Đột nhiên mắt Trinh biến sắc, nhìn Somchai, Trinh cười khach khách :
-- Hi ha ha...Có phải anh ghen tị với những gì mà tôi đang có phải không..? Anh đang tiếc nuối khi tại sao người sở hữu thứ bùa ngải hữu dụng này không phải là anh đúng không..? Và vì vậy nên anh muốn bày trò để cướp nó khỏi tay tôi..? Đừng có hòng, tôi đã nói rồi….Thứ này chính là mạng sống của tôi, bất kể cho nó có là gì đi nữa, nhưng có nó tôi mới có được tất cả…..Anh đừng dùng trò trẻ con đó dọa tôi, thật đáng tiếc khi tôi đã cố gắng đối xử với anh không tệ. Nhưng cuối cùng anh cũng như bao người khác, luôn ganh ghét, đố kỵ với tôi.
Somchai lắc đầu :
-- Không phải như vậy đâu, cô hiểu sai ý tôi rồi….Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi…..Hãy dừng lại đi, trước khi quá muộn…
Trinh phá lên cười :
-- Ha ha ha….Dừng lại ư, tôi đâu có làm gì đâu mà phải dừng lại…..Chưa bao giờ tôi thấy mình được sống một cuộc sống hạnh phúc như thế, tôi giàu có, thành đạt, lại có được người mà mình yêu nhất. Anh bảo tôi phải từ bỏ tất cả những điều này sao….Đừng có mơ.
Somchai khẽ nuốt nước bọt khi anh chợt nhìn thấy trên đầu ngón tay chỏ của Trinh có những vết sẹo nhỏ chi chít. Somchai run run giọng :
-- Cô...cô…..đã….nuôi...nó bằng...máu….của mình..?
Trinh khẽ liếc qua ngón tay rồi nhoẻn miệng cười :
-- Thì sao chứ, nó luôn luôn khát “ sữa “, và là một người mẹ chăm sóc cho nó, tất nhiên là tôi phải cho nó “ bú “. Điều đó đâu có gì là lạ…
Somchai rùng mình, anh ấp úng :
-- Nuôi ngải bằng máu là một điều chỉ có ma quỷ mới làm…..Cô...cô đã...không...còn là...người….nữa….rồi…..Cô đã bị...bùa...ngải thao túng…...Ặc...ặc..
Chưa nói hết câu bỗng dưng Somchai cảm thấy vô cùng khó thở, anh không thể nói tiếp được. Có thứ gì đó đang bóp chặt lấy cổ họng của anh, Trinh trợn mắt nhìn Somchai rồi nhoẻn miệng cười :
-- Hi hi hi, anh có biết nói xấu đến con của tôi sẽ phải nhận lấy kết cục gì không..? Anh nói tôi bị bùa ngải thao túng, vậy có lẽ tôi nên để anh chết đi mới đúng. Nhưng không, dù sao đi nữa anh cũng là người đã giúp đỡ tôi...Vậy nên tôi tha cho anh, hãy đi đi và đừng để tôi nhìn thấy anh một lần nào nữa.
Dứt lời, Trinh nhìn xuống khoảng trống trước đùi của mình rồi nói nhẹ nhàng :
-- Na yêu quý, hãy tha cho anh ta di….Không cần phải làm thế, không có thứ gì có thể chia cắt mẹ con mình được...Hi hi hi.
“ Hộc...hộc...hộc…”
“ Ặc...ặc…”
Sau lời nói của Trinh, Somchai như được giải thoát, chút nữa thôi là Somchai đã bị bóp cổ đến tắc thở rồi. Nhưng Somchai không nhìn thấy nó mặc dù nó đang ở đây, nó luôn có mặt bên cạnh Trinh. Cũng phải thôi, bởi cô ta đã nuôi nó bằng máu của mình, sợi dây liên kết giữa Trinh và bùa ngải lúc này không thể phá bỏ. Nhưng liệu rằng những thứ hào nhoáng, tươi đẹp mà Trinh đang có lúc này liệu sẽ bền được đến bao giờ.
Thở hồng hộc, Somchai nhìn theo Trinh với ánh mắt đầy sợ hãi, hoảng loạn, cô Chăm nói không sai, nó có thể giết người một cách nhanh chóng và tàn nhẫn nếu như chủ nhân yêu cầu. Ma lực của nó là vô cùng khủng khiếp, đó chính là lý do vì sao Toyol được cho là loại bùa ngải độc địa chỉ có trong truyền thuyết và còn đáng sợ hơn cả Lukrok ( một dạng Kumanthong thuộc dòng Tà Ngải ).
Bước xuống xe, Trinh quay lại nói với Somchai một câu :
-- Anh nói tôi bị nó thao túng, nhưng anh cũng đã thấy rồi đấy, tôi có thể ra lệnh cho nó dừng lại. Nếu như anh còn tìm cách phá tôi một lần nữa, tôi e là anh không may mắn như hôm nay nữa đâu.
Trinh không nói thì Somchai cũng chẳng còn dám tò mò vào chuyện này nữa. Trước đó Somchai nghĩ Trinh vốn dĩ chỉ thờ cúng nó như một Kumanthong bình thường, nhưng khi biết Trinh nuôi ngải bằng máu thì Somchai đã kinh sợ đến rùng mình và biết rằng cuộc sống của Trinh đến giờ này không thể tách rời khỏi bùa ngải được nữa. Phải mất một lúc lâu sau Somchai mới hoàn hồn và tiếp tục lái xe, trở về nhà, Somchai lập tức thu dọn đồ đạc rồi đặt vé máy bay quay về Thái Lan. Linh tính mách bảo anh rằng, chỉ có rời khỏi Việt Nam, đi càng xa càng tốt anh mới tránh khỏi tai họa. Một tai họa mà đến một thầy bùa có khả năng thỉnh Kumanthong như cô Chăm cũng phải kiêng dè.
[....]
3 ngày sau, trở về từ bệnh viện, Trinh vui mừng đến phát khóc. Bởi không ngoài dự đoán, cô đã thực sự có thai. Chỉ có điều vẫn chưa xác định được thai nhi là bé trai hay bé gái. Buổi tối hôm ấy là một ngày phải nói là hạnh phúc nhất của Quân sau khoảng thời gian trải qua quá nhiều sóng gió. Quân lặng người đi khi nghe Trinh bất ngờ báo tin :
-- Anh Quân, em có thai rồi….Em có thai rồi anh ạ….Là con của chúng mình đó.
Quân không dám tin mà phải hỏi lại đến hai lần nữa, và rồi khi nhìn thấy kết quả khám của bác sỹ Quân mới ồ lên sung sướng, Quân nhấc bổng Trinh lên đầy hạnh phúc nhưng rồi anh lại vội đặt Trinh xuống bởi một lý do vô cùng dễ thương :
-- Thôi chết, anh phải cẩn thận không ảnh hưởng đến em và con.
Trinh khẽ cười :
-- Anh vui chứ..?
Quân đáp :
-- Em nói gì lạ thế, tất nhiên là anh rất vui rồi….Bao lâu nay anh vẫn luôn mơ ước có một đứa con mà. Em cũng biết anh là con một, bố mẹ đều không còn, tất nhiên là anh rất mong muốn có con rồi. Nghe em báo tin anh mừng muốn phát điên đây này.
Trinh cũng đã không còn ở cái tuổi sống phóng túng nữa. Sự nghiệp thành đạt, công việc đang quá ổn định, có được người mình yêu, giờ đây điều mà Trinh và Quân còn thiếu chính là một đứa con. Không gì có thể viên mãn, hạnh phúc hơn được nữa. Kể từ hôm ấy, Quân chăm sóc cho Trinh rất cẩn thận, chu đáo. Chỉ cần Trinh muốn ăn gì là Quân đều đáp ứng. Nhưng Quân vẫn không hề hay biết rằng cứ đến nửa đêm Trinh lại rời phòng ngủ đi sang phòng thờ bên cạnh.
Cho đến một hôm, Quân mới hỏi Trinh :
-- Dạo gần đây không biết anh tỉnh hay mê, nhưng hình như cứ đến nửa đêm trở đi anh lại nghe thấy trong nhà có tiếng lục xục. Mà rõ ràng tai nghe thấy, mắt nhìn thấy xung quanh nhưng cơ thể lại không cử động được. Cứ tiếp diễn như vậy mấy hôm nay rồi, mà lúc dó anh không nhìn thấy em ở đâu cả..
Trinh hơi chột dạ, nhưng Trinh cố gắng tìm cách để giải thích :
-- Chắc tại anh mệt quá nên đêm ngủ bị bóng đè đấy. Trước có một thời gian em stress cũng hay nằm mơ như anh. Anh ban ngày đi làm, tối về lại phải chăm sóc cho em….Em đã bảo em giai đoạn này vẫn có thể tự làm được mọi việc mà anh không chịu nghe.
Quân cười trừ :
-- Ừ, có lẽ là vậy…? Giờ anh có phải chăm sóc cho mỗi em đâu, còn cả con nữa mà. Nếu như đêm hôm em khát nước hay cần gì, cứ gọi anh dậy….Đừng tự ý đi lại trong đêm nguy hiểm lắm, thai cũng được 8 tuần tuổi rồi đấy. Nhìn em mấy ngày gần đây hốc hác lắm, còn nói tự lo đươc nữa.
Thực ra Trinh cũng thấy cơ thể bắt đầu có những biểu hiện lạ, cô hay chóng mặt, buồn nôn, đi khám thì bác sỹ nói cơ thể cô vẫn bình thường, triệu chứng đó ai khi mang bầu cũng gặp phải và thai nhi trong bụng cô vẫn đang phát triển khỏe mạnh. Tuy nhiên điều đó không khiến Trinh lo lắng bằng việc, cái thai càng lớn lên thì hình như Toyol ( Trinh gọi theo cái tên mà Somchai đã nói ) lại bắt đầu có những thay đổi lạ lùng.
Đã gần 1 tháng trôi qua, mặc dù vẫn cứ đều đặn 1 tuần 3 lần, Trinh đều cho nó ăn máu, nhưng chẳng hiểu sao gần đây nó không còn thiết tha đòi hỏi gì nữa. Thi thoảng Trinh vẫn cảm nhận thấy nó hiện hữu bên cạnh mình. Nhưng đồ chơi nó không chơi, máu nó không ăn…..Trinh lo sợ rằng, Toyol đang bắt đầu đố kỵ, hờn dỗi với đứa con trong bụng của cô. Trinh lên mạng tìm hiểu thì được biết một số thông tin, khi nuôi bùa ngải trong nhà, cụ thể ở đây là Kumanthong, đa phần những Kumanthong đó sẽ không thích có sự hiện diện của đứa trẻ khác, bởi cho dù nó có là ma quỷ thì linh hồn nó vẫn như một đứa trẻ.
Nhớ lại chuyện của chị My ngày trước, chỉ vì chị My đặt con vào trong nôi của nó, mà nó đã trêu ghẹo, giấu con chị My đi, nó chọc cho con bé phải khóc ré lên rồi vội vàng rời khỏi nhà. Trinh biết điều này nên dù mang thai nhưng Trinh vẫn không quên hàng ngày đều thắp hương rồi cho nó ăn một cách cẩn thận. Nhưng một vài thay đổi lạ lùng đã khiến cho Trinh phải lo lắng.
[.......]
Tiếp tục 1 tháng nữa nhanh chóng trôi qua, tại xã An Thọ lúc này, những chuyện xảy ra cách đây 3 tháng dường như mọi người cũng đã quên dần. Không ai còn nhắc đến vụ tai nạn gây ra cái chết của bà Ngoãn nữa. Ngôi mộ của Nhi ngày ngày được ông Tú chăm nom, những khóm hoa mẫu đơn được trồng quanh mộ đã bắt đầu nảy lộc, trổ bông. Những câu chuyện kinh dị theo thời gian chìm vào quên lãng. Nhưng không, dù cho xã An Thọ đã yên bình trở lại theo đúng nghĩa của nó thì vẫn còn một người suốt 3 tháng ròng rã miệt mài đi hỏi han, điều tra với hi vọng biết thêm được manh mối hay nhân chứng nào đó để tìm ra kẻ đã gây ra vụ tai nạn chết người.
Thiếu úy Mạnh, người chiến sỹ công an chưa bao giờ bỏ cuộc, mặc cho đôi khi đồng đội của anh thấy anh lao tâm khổ tứ nhưng không đạt được kết quả gì đã khuyên anh tạm thời gác lại mọi chuyện để nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn kiên quyết không chịu dừng, anh nói :
-- Chúng ta bỏ cuộc đồng nghĩa với đầu hàng thủ phạm. Cho dù phải đi đến từng nhà dân trong xã, tôi cũng phải đi để hỏi xem có ai biết được thông tin gì không..?
Ba buồn rầu đáp :
-- Như thế khác nào mò kim đáy bể đâu anh..? Đã 3 tháng trôi qua, rốt cuộc vẫn không thể tìm thêm được manh mối gì ngoài bộ quần áo và đôi giày bỏ lại nơi bụi rậm.
Vừa đúng lúc đó có một chiến sỹ công an khác đi vào, anh ta nói :
-- Anh Mạnh, bên ngoài có người nói muốn gặp anh.
Mạnh hỏi :
-- Ai vậy..?
Anh công an khẽ lắc đầu :
-- Tôi cũng không rõ, nhưng người này nói phải gặp đích xác anh. Đang ngồi ở phòng tiếp dân rồi, anh ra đi.
-------------------
Xem tiếp: Tập 60: Sự Thật Ghê Rợn.
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê