3 ngày trôi qua, kể từ tối hôm đó, Trinh trở về Hà Nội với một bộ dạng bơ phờ, một tâm trạng không thể hoảng loạn hơn. 2 ngày liên tiếp Trinh không ra ngoài, cả ngày chỉ ở trong nhà, Trinh giấu mình trong căn phòng thờ Kumanthong. Tâm lý giết người khiến cho Trinh thấy lo sợ dù bất cứ ai gọi điện thoại đến.
Trinh chăm chú theo dõi tin tức từng chút một, và Trinh cảm thấy may mắn khi đã qua mấy ngày nhưng dường như tai nạn xảy ra với bà Ngoãn không có ai biết là do Trinh gây ra cả. Hôm nay đã là ngày thứ 3, những ngày qua Trinh không ngủ rất ít. Cô dành gần như toàn bộ thời gian để ngồi trước bàn thờ Kumanthong để cầu khấn, xin xỏ Kumanthong bảo vệ lấy mình.
Cũng không thể ở mãi trong nhà, bên ngoài còn rất nhiều công việc cần Trinh giải quyết. Với sự bảo hộ của Kumanthong, dần dần Trinh cũng nguôi đi nỗi sợ trong tâm trí, cô bắt đầu quay lại với những sinh hoạt thường ngày trước đây. Chi nhánh mới mở cũng làm ăn phát đạt, thêm chi nhánh đồng nghĩa với việc Trinh bận rộn hơn khi phải đảo qua đảo lại giữa hai cửa hàng. Em gái Vy, người quản lý cửa hàng thời trang mới mở cũng khiến cho Trinh yên tâm khi rất tháo vát trong công việc.
Chiều tối hôm ấy, khoảng 5h30 chiều, khi Trinh vừa quay về nhà thì nhìn thấy Quân đang đứng trước cửa nhà mình. Ba ngày qua Trinh tắt điện thoại, nỗi sợ cộng với sự lo lắng khiến cho Trinh không còn thời gian để suy nghĩ đến Quân. Hôm nay nhìn thấy Quân, Trinh lập tức xao xuyến, lòng bồi hồi. Xuống xe Trinh mỉm cười :
-- Anh Quân đến tìm em ạ..?
Quân khẽ trả lời :
-- Ừ, em đi đâu mấy hôm nay mà anh gọi điện mấy lần không được….Lo em xảy ra chuyện gì nên tan làm anh vội đến đây ngay, nhìn thấy em anh mừng quá, cứ sợ…
Trinh làm bộ đỏng đảnh :
-- Nếu anh vẫn còn suy nghĩ và thấy có lỗi với em sau buổi tối hôm đó mà thương hại em thì anh không cần đến đây đâu. Em không sao cả.
Quân nói :
-- Không phải thế, anh lo cho em thật mà….Mấy hôm nay anh cứ bứt rứt khi không gọi được cho em….Anh đi công tác mấy ngày, về một cái anh đến tìm em ngay đó. Em giận anh đến mức không nghe điện thoại sao..?
Trinh mỉm cười, từ một kẻ luôn phải đeo bám, dùng mọi thủ đoạn chỉ để mong bản thân mình được chú ý, trải qua khá nhiều chuyện, đến lúc này, Trinh đã là kẻ nắm giữ cuộc chơi. Trinh có cảm giác, không nói đúng hơn là Trinh nhận thấy sự thay đổi rõ rệt từ phía Quân sau mỗi ngày trôi qua. Càng lúc Quân càng quan tâm Trinh hơn, thậm chí suy nghĩ, lo lắng về Trinh nhiều hơn…..Trinh tiếp tục giả bộ chóng mặt, khẽ loạng choạng, Trinh khẽ đưa tay day vào thái dương :
-- Ái...em đau đầu quá..
Lập tức Quân bước lại đỡ lấy Trinh, Quân hỏi han :
-- Em sao vậy..?
Trinh thỏ thẻ :
-- Mấy hôm nay em đi lấy hàng, chắc tại gần cửa khẩu nên không có sóng….Đường xá xa xôi nên em hơi mệt một chút.
Quân đáp :
-- Vậy để anh đưa em vào trong nhà, mà em ăn uống gì chưa..?
Trinh khẽ lắc đầu :
-- Từ trưa đến giờ bận quá nên em chưa ăn gì cả.
Quân trách nhẹ :
-- Sao em lại bỏ bê bản thân như vậy được….Thôi vào nhà đi đã, em nghỉ một chút rồi anh xem nấu gì cho em ăn.
Màn đong trai của Trinh tỏ ra vô cùng hiệu quả, Quân choàng tay qua eo dìu Trinh vào trong nhà. Trinh khẽ áp vào người Quân rồi nhoẻn miệng cười đầy mãn nguyện. Buổi tối hôm đó Trinh chưa đi được đến bước cuối cùng bởi sự ngăn cản từ một người đã chết….Nhưng hôm nay sẽ không còn ai có thể ngăn cản Trinh được nữa, trong ngôi nhà này, với sự hiện diện của thứ bùa ngải tà độc, Trinh chính là nữ chủ, sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản được điều mà Trinh muốn làm.
Vừa bước chân vào trong nhà, Quân lập tức thấy rùng mình, ngôi nhà của Trinh dường như hơi lạnh so với không khí ở bên ngoài. Trinh khẽ thì thầm vào tai Quân :
-- Anh đưa em lên phòng nhé, em cảm thấy cơ thể mình nóng quá anh ạ.
Vừa nói Trinh khẽ cởi 2 nút cúc áo sơ mi để lộ khuôn ngực đầy đặn đang lấp ló phía sau lớp áo lót màu đen nửa kín, nửa hở gợi cảm một cách chết người. Quân không thể không chú ý bởi dẫu sao đi nữa anh cũng vẫn là một người đàn ông. Ngay khi trong suy nghĩ của Quân xuất hiện sự khao khát dục vọng thì gần như ngay lập tức Quân không còn tự chủ được bản thân mình nữa.
Mắt Quân long lên đỏ sọng, lời thì thầm của Trinh giờ đây đối với Quân như một mệnh lệnh. Đến Trinh cũng phải bất ngờ khi mà Quân bế bổng mình lên rồi tự động bước lên trên tầng 2. Đứng trước cửa phòng ngủ của mình, Trinh khẽ đẩy nhẹ cánh cửa rồi cười lớn :
-- A...hi...hi, đúng rồi….Vào đi anh...Căn phòng này em dành riêng cho anh đó.
Lúc này Quân chỉ như một cái xác biết cử động, cửa phòng được đóng lại, bên trong phòng khắp nơi được Trinh dán đầy hình của Quân. Để Quân ngồi ở giường, Trinh khẽ ngoảnh mặt lại nhìn rồi nhẹ nhàng cởi nốt những chiếc cúc áo sơ mi còn lại, Trinh móc tay ra hiệu cho Quân tiến lại gần, không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, ôm chầm lấy Quân, cả hai tiếp tục trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng tại khắp các vị trí nhạy cảm của cơ thể.
Khẽ đưa tay xoa nhẹ vào cái đó của Quân, Trinh thèm khát cảm giác của buổi tối ngày hôm đó…..Rạo rực với dục vọng, ham muốn chưa bao giờ hạ nhiệt mỗi khi Trinh ở gần người đàn ông này, Trinh nhìn Quân nói :
-- Em không thể đợi lâu hơn được nữa...Mình làm nốt phần hôm trước đi anh.
Vừa dứt lời, Trinh lập tức lột bỏ toàn bộ quần áo trên người Quân, không dạo đầu cũng như chậm trễ thêm một giây phút nào. Vừa cầm vào nó là Trinh đã trở nên hứng tình không thể kiểm soát nổi. Ngồi lên trên, Trinh thở dồn dập, cơ thể cô đang run lên theo từng nhịp thở. Từ từ, từ từ…...Trinh nhè nhẹ nhún người xuống một cách chậm rãi, Trinh cảm nhận được sức nóng, sự cứng cáp của thứ đang dần dần tiến sâu vào bên trong cơ thể cô.
Mắt Trinh trợn ngược lên ngây dại, Trinh rên lên những âm thanh đầy nhục dục :
-- Ahhh...ư...nó...nó….đang...vào...bên...trong..em.
Dù cho đây không phải là lần đầu tiên Trinh làm tình, nói cách khác, một cô gái như Trinh đã quá thông thạo những ngón nghề trong truyện phòng the, chăn gối….Tuy nhiên bản thân Trinh cũng không tài nào giải thích được vì sao mình lại phát điên, phát cuồng, thậm chí phát dục như một con đàn bà nghiện sẽ, thèm khát sex đến mức độ cuồng dâm.
Tất cả những thắc mắc, lý do ấy bây giờ không còn quan trọng, quan trọng là ngay trên chiếc giường này, ngay lúc này Trinh đã có được người đàn ông mà cô ngày đêm tơ tưởng. Rướn người lên phía trước một chút, hai tay chống nhẹ vào ngực của Quân, Trinh ngẩng mặt lên trần nhà, đôi bàn chân co quắp lại run rẩy tựa hồ vừa có một luồng điện chạy dọc sống lưng của cô. Trinh không kìm nổi cảm xúc đang bùng phát, cô rên lên đầy mạnh bạo :
-- AAAhhhhhh…..Sướ…..sướng….quá….
Toàn thân cứng đơ trong giây lát, đã từng trải nghiệm qua một vài thằng nhỏ của một vài người đàn ông khác, nhưng chỉ có Quân mới có thể đem đến cho Trinh sự đê mê xác thịt, sự chìm đắm trong dục vọng tuôn trào mạnh mẽ ngấm vào trong tận từng mạch máu của Trinh đến nhường này.
Sướng đến chảy cả nước dãi, Trinh không ngừng lắc hông, hai bàn tay của Trinh bấu chặt vào người Quân đến xước cả da thịt. Bất chợt Trinh chạm tay vào mặt ngọc bằng đá của sợi dây chuyền mà Quân đang đeo…..Thoáng nhìn, Trinh khẽ thấy trên mặt đá đã có một vết nứt khá rõ ràng.
“ Phựt “
Trinh giật phăng sợi dây chuyền khỏi cổ Quân rồi đáp mạnh xuống đất, mặt đá trên sợi dây vỡ tan thành từng mảnh. Giờ đây Trinh như con thú hoang cuồng dại đang phát dục trên chiếc giường ngủ….Khẽ cúi xuống thì thầm vào tai Quân, Trinh hỏi :
-- Anh...có yêu...em...không..?
Quân đáp :
-- Có….anh...yêu...em...nhiều lắm…
Mất đi sợi dây chuyền, cũng là vật tránh tà còn lại duy nhất của mình. Trong tâm trí Quân lúc này những hình ảnh về người vợ quá cố dường như đã bị xóa sạch, thay vào đó là hình ảnh của Trinh, trong những giấc mơ liên tiếp được lặp lại những ngày qua, giấc mơ mà Quân thấy mình luôn nắm tay, âu yếm, đi dạo, vui đùa cùng một cô gái không rõ mặt…..Giờ đây những hình ảnh từ giấc mơ đó đang dần hiện về, chỉ có điều cô gái không rõ mặt khiến cho Quân xao xuyến những ngày qua đang dần hiện rõ, và Quân khẽ mỉm cười ngây dại bởi khuôn mặt bí ẩn đó chính là khuôn mặt của Trinh, người mà anh đang làm tình…...Quân nhìn Trinh rồi nói :
-- Đúng là em, đúng là em thật rồi…..Vậy là anh đã suy nghĩ và đi tìm em suốt những ngày qua…..Trinh, anh yêu em..
Trinh càng phấn khích tột độ hơn sau khi được nghe những lời ong bướm đầy thương yêu thốt ra từ chính miệng của Quân…..Chỗ ấy của Trinh như bị tan chảy, hòa quyện vào cái đó của Quân…..Dục vọng bị kĩm hãm bao ngày tháng qua đến hôm nay đã được giải phóng, Trinh ra liên tiếp không biết bao nhiêu lần nữa...Chỉ biết Trinh đang thực sự sống trong hạnh phúc, dù rằng thứ hạnh phúc mà cô đang có là một bản giao kèo được ký kết bằng chính máu và mạng sống của cô, trong cơn đê mê nhục dục, Trinh khẽ tự nhủ :
“ Bùa ngải….thứ bùa ngải...này….thật….hữu..dụng….Hi hi...hi...ha...ha...ha…”
-------------------
Xem tiếp: Tập 37: Khắc Tinh.
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê