Vừa đúng lúc đó mẹ Ngọc Anh chạy lên trên, thấy vậy bà hỏi người giúp việc :
— Con bé nó làm sao vậy..!?
Bà giúp việc lúng túng đáp :
— Thưa bà chủ tôi cũng không biết, hôm nay cô chủ dậy muộn hơn bình thường nên tôi mới lên phòng gọi. Nhưng chẳng hiểu sao cô chủ bên trong cứ hét lên ầm ỹ, hình như cô chủ đang xua đuổi thứ gì đó. Cửa phòng khoá bên trong nên tôi không vào được. Bà chủ vừa chạy lên thì cô ấy lại im lặng.
Nghĩ ngay đến chuyện chẳng lành, mẹ Ngọc Anh vội lấy chìa khoá sơ cua rồi mở cửa phòng của con gái. Cánh cửa vừa được mở ra thì một cảnh tượng hỗn loạn được bày ngay trước mắt mẹ Ngọc Anh và bà giúp việc. Bên trong phòng đồ đạc tung toé, đổ xô hết cả. Nhìn về phía giường thì mẹ Ngọc Anh thấy con gái mình đang trùm chăn kín mít, Ngọc Anh thu mình vào trong góc giường, thoáng thấy bóng người bước vào phòng, Ngọc Anh lại tiếp tục la hét :
— Cút đi….cút đi….Đừng lại gần tôi.
Bà Kiều ( mẹ Ngọc Anh ) chạy đến bên giường, ôm lấy con bà nói :
— Con gái, mẹ đây...Là mẹ đây mà….Con làm sao vậy.
Toàn thân Ngọc Anh đang run lên cầm cập, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi nhợt nhạt, đôi mắt Ngọc Anh không dám ngước lên nhìn thứ gì cả, nhìn vào mắt con, bà Kiều biết con gái mình đang rất sợ một thứ gì đó. Quầng mắt thâm đen, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bà Kiều đoán con gái mình cả đêm qua không ngủ. Bà cố gặng hỏi :
— Con làm sao vậy..!? Để mẹ đưa con đi bác sỹ..
Nhưng Ngọc Anh vằng tay mẹ ra, cô gào lên :
— Không...không….nó sẽ giết con...nó...nó đáng sợ lắm…
Bà Kiều không biết con mình đang nói cái gì, bà tiếp :
— Nhưng nó là cái gì, con mơ thấy ác mộng à..!?
Lúc này tay Ngọc Anh mới chỉ vào tấm thảm giữa nhà, trên tấm thảm đang được phủ lại bởi một miếng vải đỏ. Ngọc Anh chỉ về phía đó với một nỗi sợ tột cùng. Bà Kiều ra hiệu cho người giúp việc lại gần rồi lật miếng vải đỏ ấy lên xem có chuyện gì.
Người giúp việc đi tới rồi cúi người xuống lật miếng vải lên. Miếng vải vừa lật lên là bà ta đã la lớn :
— Ối trời đất ơi….Bà chủ...bà chủ….Cái gì thế này.
Bà Kiều đứng dậy, bước tới giữa nhà, bà Kiều cũng phát hoảng khi miếng vải đỏ được lật ra, bên dưới tấm thảm là ba con búp bê bị bẻ hết các bộ phận tay chân, đầu, mình…Con nào con nấy nhơ nhớp máu tươi. Nhìn thấy máu, bà Kiều nghĩ Ngọc Anh bị thương, bà hốt hoảng tiến lại phía giường rồi lật chăn ra xem con gái có làm sao không. Tuy nhiên thân thể của Ngọc Anh vẫn bình thường, không có một vết thương nào cả, ngoại trừ nỗi sợ hãi mà Ngọc Anh đang phải chịu đựng. Bà Kiều cố gắng hỏi con :
— Sao lại có máu hả con….Trên bộ phận mấy con búp bê kia là máu phải không con..!? Máu của con hay của ai vậy..!? Trả lời mẹ đi…
Nhưng Ngọc Anh càng lúc càng run, mặc cho mẹ hỏi, Ngọc Anh lúc này chỉ còn biết úp mặt vào tường...Trên thảm những bộ phận của ba con búp bê nằm trong vũng máu khiến cho bà Kiều cảm thấy lo lắng. Bà cho rằng con mình đã gặp phải một cú sốc về tâm lý vô cùng lớn. Bởi từ trước đến nay con gái của bà chưa bao giờ bị như vậy. Gia đình bà Kiều là một gia đình có thế lực, rất giàu có….Mọi thứ mà Ngọc Anh muốn chỉ cần nói là bố mẹ cô sẽ lo cho từ a đến z. Sống trong ngôi biệt thự rộng lớn, khang trang, đầy đủ tiện nghi như thế này hà cớ làm sao Ngọc Anh lại phát điên, phát dại lên như thế.
Chồng bà Kiều hiện không có mặt ở Việt Nam, không biết con đang sợ thứ gì, nhưng bà Kiều biết trước tiên phải đưa Ngọc Anh đi bệnh viện xem tình hình thế nào. Bảo người giúp việc gọi điện cho lái xe chở bác sỹ riêng đến thăm khám cho con gái. Sau khi căn phòng được dọn dẹp lại, bác sỹ riêng của gia đình cũng đã đến. Nhưng khám kiểu gì thì vị bác sỹ cũng không thể chẩn đoán được bệnh tình của Ngọc Anh, cả đêm không ngủ, Ngọc Anh giờ này nhìn rũ rượi như một cái xác vô hồn. Không còn cách nào, bà Kiều đành phải cho con dùng thuốc an thần rồi đưa vào bệnh viện để theo dõi.
Rất lo lắng cho con, tuy nhiên khi nghe bác sỹ nói con mình bị chấn động tâm lý nặng và hỏi gần đây Ngọc Anh có gặp phải chuyện gì hay không thì bà Kiều ngớ người không biết trả lời làm sao. Bởi mới cách đây 2 hôm, Ngọc Anh còn vui mừng khoe với mẹ là việc kinh doanh của cô tuy mới thực hiện nhưng đã cho những tín hiệu rất tốt. Mà từ trước đến nay, Ngọc Anh luôn tự tin, vui vẻ, thậm chí bà Kiều còn đánh giá con gái mình là một người tự cao. Nhưng với danh phận tiểu thư con nhà quyền quý, việc con gái có hơi kiêu ngạo một chút cũng là điều bình thường. Vậy mà chỉ sau 1 ngày, con gái bà bỗng trở nên bất thường, hành xử như một người tâm thần. Nhìn con gái nằm trên giường bệnh hôn mê do bác sỹ phải dùng thuốc an thần, bởi hễ khi Ngọc Anh tỉnh dậy cô lại bắt đầu la hét, lúc cười, lúc khóc….bà Kiều hoang mang không biết phải làm sao.
Đúng lúc ấy có một cô gái xinh đẹp chạy vội tới, cô ta hớt hải nói :
— Cô Kiều, Ngọc Anh nó bị sao vậy ạ….Nãy cháu gọi điện đến nhà thì nghe thấy tin nó đang nằm trong viện….Có chuyện gì vậy cô.
Bà Kiều ngẩng mặt lên nhìn, bà nhận ra cô gái xinh đẹp này là bạn thân của con gái bà. Bà nhớ cô gái này còn là một ca sĩ nổi tiếng, bà Kiều đáp :
— Chi đấy hả cháu….Chi ơi, cô khổ quá….Sao tự nhiên con bé nó lại thế này...Cô chỉ có nó là con gái duy nhất….Nó mà làm sao chắc cô chết mất.
Chi nắm tay mẹ Ngọc Anh an ủi, Chi hỏi :
— Nhưng sao vậy cô, sáng hôm qua Ngọc Anh còn nhắn tin cho cháu, hẹn hôm nay nhờ cháu đến chụp ảnh mẫu cho thương hiệu thời trang của nó cơ mà..!? Sao tự nhiên lại….!?
Bà Kiều rơm rớm nước mắt :
— Cô cũng có biết gì đâu, hôm trước nó còn rất vui vẻ. Chuyện kinh doanh cũng tốt, mới đây nó còn khoe đủ thứ chuyện. Đột nhiên sáng nay nó phát điên, cứ la hét trong phòng. Gọi mãi không mở cửa, cô phải tìm chìa khoá rồi vào xem sao. Nhưng nó cũng còn không nhận ra cô. Mặt mũi cứ nhợt nhạt đi, không hiểu nó sợ thứ gì mà trở nên điên dại. Trong phòng nó đồ đạc vứt tung toé, ở giữa nhà còn có mấy con búp bê bị bẻ cổ, bẻ tay chân, máu còn thấm ướt đẫm cả thảm….Nhưng nó không bị thương, cô gặng hỏi thì nó không nói được gì cả. Cho vào viện bác sỹ nói nó bị chấn động tâm lý, mà một người đang bình thường, sau một đêm sao lại thành thế kia được cơ chứ..!?
Chi nghe bà Kiều nói mà sởn gai ốc, Chi lắp bắp :
— Búp….búp...bê….Cô nói...búp...bê...gì cơ..!?
Bà Kiều lau nước mắt :
— Cô cũng có biết búp bê gì đâu, phòng của nó bình thường vợ chồng cô cũng không vào bao giờ. Con gái lớn cần có không gian riêng tư….Hôm nay vào cô mới nhìn thấy, ba con búp bê với ba cái đầu bị bẻ rời nằm dưới tấm vải đổ phủ lên bê bết máu. Nhìn chúng nó cứ như trẻ con tầm 1 tuổi ấy. Lúc mở miếng vải lên cô nhìn qua còn gần chết khiếp.
Chi rùng mình, nghe bà Kiều nói thì Chi đoán bà Kiều không hề biết ba con búp bê đó là dạng búp bê Kumanthong. Nói đến búp bê Kumanthong thì Chi không lạ lẫm gì, bởi vì trong nhóm cùng chơi với nhau bao gồm cả Ngọc Anh và Chi thì ai cũng sở hữu 1 con búp bê Kumanthong. Tất nhiên điều này chỉ có hội của Chi biết. Ngọc Anh chính là trưởng nhóm này, bởi tất cả mọi người trong nhóm đều rất nể Ngọc Anh, ngoài việc Ngọc Anh là con nhà quyền thế ra thì thứ mà Ngọc Anh khiến các bạn phục chính là số lượng búp bê Kumanthong mà cô sở hữu. Trong khi trong nhóm mỗi người chỉ có 1 Kumanthong thì riêng Ngọc Anh có đến 3 bé. Không chỉ vậy, Kumanthong của Ngọc Anh có giá trị rất lớn, không ai biết Ngọc Anh thỉnh ba con Kumanthong đó ở đâu bởi vì đây cũng là một bí mật Ngọc Anh sẽ không bao giờ tiết lộ. Nhưng có một điều chắc chắn, Kumanthong của Ngọc Anh không phải Kumanthong bình thường.
Trong nhóm của Ngọc Anh đôi khi cô cũng khởi xướng những trò chơi mang tính tâm linh kinh dị. Đó là Ngọc Anh sẽ tổ chức một cuộc gặp mặt giữa các thành viên. Mỗi thành viên trong nhóm khi đến buổi gặp mặt sẽ đem theo búp bê Kumanthong của mình. Và rồi trong căn phòng được trang hoàng một cách âm u, ma quái với bàn cầu cơ, nến, những tấm áp phích về bùa ngải Thái Lan dán đầy trên tường, Ngọc Anh sẽ vẽ ra một vòng tròn bằng máu gà. Nến sẽ được thắp sáng xung quanh vòng tròn đó với hai lối đi vào từ hai phía đối diện…..Và rồi Ngọc Anh sẽ bắt đầu trò chơi tâm linh xem Kumanthong của ai mạnh hơn. Khi bắt đầu trò chơi, mỗi người sẽ cầm búp bê Kumanthong của mình bước vào trong vòng tròn máu đó rồi ngồi đối diện với nhau. Sau khi ổn định, cả hai sẽ cùng bịt mắt rồi đọc mật chú riêng của mình để triệu hồi Kumanthong. Trò chơi chỉ kết thúc khi một người hét lên đầy kinh hãi hoặc ngã vật ra đất bất tỉnh bởi không chịu được áp lực vô hình từ phía đối thủ. Kẻ còn lại là người chiến thắng…..Trong nhóm gồm 5 người thì cả 4 người còn lại sau lần chơi đầu tiên đều trở nên hoảng loạn sau khi đối đầu với Ngọc Anh. Có người còn bị bất tỉnh đến 2 ngày sau mới mở mắt. Và thường họ đều có chung một cảm giác cơ thể mình như bị xé thành từng mảnh khi Ngọc Anh đọc mật chú triệu hồi Kumanthong. Điều đó có nghĩa Kumanthong của Ngọc Anh là một loại Kumanthong đáng sợ.
Khi đã vào nhóm tất cả mọi người nhất định không được phản bội những người khác. Đều là những người có danh tiếng và giàu có, thế nên nhóm bạn thân của Ngọc Anh được so sánh như những hội con nhà giàu bên nước ngoài. Ở họ người ngoài chỉ nhìn thấy sự xa hoa, hào nhoáng…..Nhóm của Ngọc Anh tin rằng Kumanthong đang bảo hộ cho họ. Điều đó có lẽ đúng khi mà sự nghiệp của mỗi người ngày một phát triển, điển hình nhất là Ngọc Anh khi cô đã chuẩn bị có một thương hiệu thời trang cho riêng mình. Ngoài tài năng thì họ nghĩ, Kumanthong đang trợ giúp cho họ.
Nghĩ đến đây Chi bắt đầu rùng mình, Chi đặt ra thắc mắc tại sao Kumanthong của Ngọc Anh lại bị bẻ đầu, bẻ tay chân….Chi không dám nghĩ Ngọc Anh lại làm điều đó, nhưng mà nếu do Ngọc Anh làm thì việc Ngọc Anh phát điên hoàn toàn có thể hiểu được.
Tuy sợ Ngọc Anh nhưng đối với bạn bè trong nhóm, Ngọc Anh luôn giúp đỡ hết mình. Ngọc Anh không ngần ngại nhờ đến mối quan hệ của gia đình để giúp bạn. Nói như Chi, cô bắt đầu đắt show khi được gia đình Ngọc Anh đỡ đầu. Nhìn bạn thân giờ này nằm như một cái xác vô hồn, Chi nói với bà Kiều :
— Có lẽ cô không tin...Nhưng...nhưng cháu cho rằng...việc Ngọc Anh bị thế này là do...là do….
Bà Kiều vội hỏi :
— Là sao hả cháu….Cháu thân với con cô nhất, có phải cháu biết điều gì không..!?
Chi trả lời bằng giọng run run :
— Cháu nghĩ là do….3 con...búp...bê đó….cô ạ.
-------------------
Xem tiếp: Tập 43: Cuộc Sống Thoả Mãn.
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê