Nghe Long kể xong, một vài tên trong buồng bắt đầu nhao nhao lên:
- Thật như vậy hả đại ca..?
Ông Tuấn khẽ gật đầu rồi hồi tưởng lại quãng thời gian còn niên thiếu. Cũng đã lâu lắm rồi ông Tuấn mới bồi hồi nhớ về quá khứ như vậy, cho dù cái quá khứ đó hầu như chỉ nhuốm một màu tang thương đen tối. Có lẽ là do hoàn cảnh, do cả những con người đang có mặt tại đây nữa, những tên tù tội mang trong mình một sự đồng cảm... Ông Tuấn nhớ lại…
[.....]
Cuộc đời thằng tù kể không hết khổ, ông Tuấn đi tù từ năm 25 tuổi.
Thời trai trẻ bồng bột, bản tính nóng nảy. Từ nhỏ ông Tuấn đã ham thích học võ nghệ, ông lân la đi khắp các võ quán của đám thầy dạy võ cho bọn con nhà giàu để khiêu khích rồi đánh nhau với với chúng. Không ít lần ông Tuấn ăn no đòn vì bọn kia hò nhau đánh hội đồng. Những năm đó vẫn còn chiến tranh, nhà nào mà có bữa cơm không phải độn khoai, độn sắn là phúc đức lắm rồi.
Gia đình ông Tuấn thời điểm đó cũng thuộc dạng có của ăn của để, mẹ ông Tuấn đẻ đến 6 người con trai. Ông Tuấn là út, nhưng chẳng hiểu trời sinh tính khí ông Tuấn thế nào mà ông khác biệt hoàn toàn với những người anh em khác. 5 người anh của ông hiền lành bao nhiêu thì ông Tuấn lại ngỗ nghịch bấy nhiêu. Ông ăn khỏe gấp 3 lần người khác, cũng may bố mẹ ông có kinh tế để mà nuôi ông chứ sức ăn của ông những năm kháng chiến đó mà không có ăn chắc ông cũng chết vì đói rồi. Cả nhà ăn cơm xong, một mình ông vẫn còn ngồi nhòm cái nồi gang, sau khi mọi người đứng dậy hết ông mới cạo cháy cơm rồi ăn ngấu nghiến một cách ngon lành.
Ông Tuấn từ nhỏ đã có tiếng hung hăng, côn đồ. Đám trẻ trong làng, ai chơi với ông đều bị ông lôi ra bãi ruộng, bờ đê rồi đòi phân tài cao thấp. Đánh tay đôi 1 vs 1 không đứa nào là đối thủ của ông. Buồn chán, một ngày nọ, ông Tuấn nói với cả đám bạn:
- Tất cả chúng mày lao vào đánh tao đi.
Bọn kia thường ngày bị ông Tuấn lôi ra tập luyện, nhưng không đứa nào đánh lại được, nay nghe thấy một mình Tuấn chấp cả đám thì chẳng ai bảo ai, uất ức ngày thường dồn nén, cả đám khoảng chừng 7-8 thằng nhóc trong xóm hò nhau lao vào tử chiến. Kết quả, 6 thằng nằm đo đất, 2 thằng còn lại thì bỏ chạy đứt cả dép.
Tất nhiên là Tuấn lúc đó cũng bầm dập hết cả người, nhưng Tuấn lỳ lợm vẫn đứng vững. Lết cái xác tơi tả về nhà, Tuấn bị bố mẹ chửi không thương tiếc. Tối hôm đó, hàng xóm dắt con sang mắng vốn, cuối cùng họ cấm con họ không được chơi với Tuấn nữa.
Sinh ra đã có sức ăn hơn người, bù lại ông Tuấn cũng có một sức khỏe phi thường. Mới chỉ 15 tuổi mà ông Tuấn đã vạm vỡ, rắn chắc, cao dong dỏng chẳng khác gì mấy thằng tây mũi lõ. Càng lớn bản tính hiếu chiến của ông Tuấn càng tăng mạnh, Tuấn luôn là người cầm đầu đám trai làng đi sang những làng khác đánh nhau.
Dần dần rồi cả cái huyện ấy chẳng ai mà không biết Tuấn.
Mỗi lần đánh nhau, Tuấn luôn là người lao thẳng vào đám đông đối phương không hề biết nao núng, sợ hãi. Có lần Tuấn bị đánh lén, thằng đánh lén cầm gạch đập thẳng vào đầu Tuấn từ phía sau. Cú va đập mạnh đến mức viên gạch rời khỏi tay thằng đập thì lập tức vỡ làm đôi. Máu chảy thành dòng từ đỉnh đầu xuống ướt hết cả mặt của Tuấn.
Trong lúc hỗn chiến, đám trai hai làng đều nghĩ Tuấn sẽ gục xuống hoặc bỏ chạy bởi máu chảy quá nhiều, nhưng không….. Tuấn lấy tay quệt máu đang chảy rồi thè lưỡi ra liếm, miệng nhe răng ra cười khằng khặc. Cảnh tượng ấy khiến cho thằng đánh lén đứng chôn chân một chỗ, khi hắn còn đang hoang mang thì Tuấn đã dùng bàn tay nhuốm đầy máu ấy bóp chặt cổ, với sức khỏe của mình, chỉ bằng một quật, Tuấn ghìm dúi dụi thằng kia xuống rồi cứ thế giơ hai nắm đấm giáng liên tiếp vào đầu gã thanh niên bất hạnh. Vừa đấm Tuấn vừa cười, và từ đó người ta gọi Tuấn là Tuấn Điên. Một gã điên chỉ thích đánh nhau và xem đó là niềm vui.
Những năm gần thập niên 90, giới giang hồ, xã hội đen hoạt động vô cùng mạnh mẽ. Điều đó ảnh hưởng không nhỏ tới tâm lý của những thanh niên mới lớn. Các băng nhóm xuất hiện tranh giành nhau địa bàn, nhất là nơi Tuấn sống, đất Cảng, mảnh đất của giang hồ. Chẳng biết từ lúc nào nhưng cái tên Tuấn Điên vô tình nổi lên như một hiện tượng. Chỉ có điều khi ấy Tuấn còn quá trẻ, không suy nghĩ được nhiều, mà vốn dĩ người như Tuấn cũng không có khái niệm suy nghĩ trong từ điển.
16 tuổi, Tuấn đã gia nhập vào hội bảo kê bến xe, bãi cá ở khu cảng. Lúc đó đại ca của Tuấn là Cương 6 Ngón, một tay giang hồ cộm cán ngày ấy. Trong một lần tình cờ Cương 6 Ngón nhìn thấy Tuấn đang ẩu đả với 3 thằng đệ của mình tại bãi cá. Một thằng thanh niên nhưng lại có thể một mình đánh lại 3 gã giang hồ. Quá thích thú với Tuấn, Cương 6 Ngón quát đàn em dừng lại, tiến về phía Tuấn, Cương chủ động làm thân. Khi ấy Tuấn còn chẳng biết Cương chính là đại ca bảo kê ở đây. Cương cũng không nói, Cương bố trí cho Tuấn một công việc ở ngay chính bãi cá ấy, đó là thu tiền phế của những tàu cá cập vào cảng.
Tuy nhiên con cáo già tên Cương lại ngấm ngầm thực hiện một trò bẩn. Ngày ấy cảng cá chỉ có một, tuy nhiên số lượng tàu vào thì không phải chỉ có Cương 6 Ngón chiếm hết, mà phân nửa là của một tay bảo kê khác. Hai bên lâu nay bằng mặt không bằng lòng, so với gã đại ca kia thì Cương có tham vọng thâu tóm hơn. Nhưng ngặt nỗi hắn không tìm được cớ, cũng như không chắc chắn là sẽ giành phần thắng nếu như tranh chấp nổ ra. Vậy nên khoảng 1 năm qua, cảng cá vẫn chia đều tiền phế của số lượng tàu. Nôm na là có 10 chiếc thì Cương ăn 5 chiếc, người kia ăn 5 chiếc. Số hiệu của tàu thuộc về ai thì kẻ đó tự biết mà thu.
Và rồi Cương đã nảy ra một ý, Cương vừa muốn châm ngòi tranh chấp, lại vừa muốn lợi dụng Tuấn thanh toán kẻ thù. Cương giao cho Tuấn công việc thu phế tàu cá nhưng lại cố tình mập mờ số hiệu của những tàu không được thu. Và rồi, chuyện gì đến cũng đã đến, trong một ngày làm việc, Tuấn đã thu tiền của một tàu không thuộc sự quản lý của Cương. Thậm chí Tuấn còn đánh cả chủ tàu vì người này không nộp tiền và nói đã nộp cho người khác rồi.
Vừa bị thu tiền, vừa bị đánh, chủ tàu báo lại với Lân Cá (Kẻ bảo kê ½ cảng).
Chỉ 15 phút sau, đàn em của Lân Cá kéo đến tìm Tuấn để đòi lại công bằng. Chứng kiến một thằng thanh niên mới chân ướt chân ráo làm việc tại cảng nhưng thái độ không coi ai ra gì, đám giang hồ dưới trướng Lân Cá lại càng nóng mắt. Nhưng nóng mắt là một chuyện còn có xử được Tuấn hay không thì lại là chuyện khác. Cương 6 Ngón lệnh cho người của mình bí mật theo dõi tình hình tại cảng, nếu như Tuấn thực sự có bản lĩnh mà chiếm ưu thế, người của Cương sẽ lao ra giúp, còn nếu Tuấn thất thủ thì Cương sẽ bỏ mặc Tuấn và tìm Lân Cá coi như một sự nhầm lẫn.
Bản tính hiếu chiến, ưa bạo lực, thích đánh nhau, Tuấn vẫn giư nguyên cái chất điên rồ trong máu, lanh lẹ, có sức khỏe, lợi dụng địa thế trên tàu cá, Tuấn hạ gục từng tên một mà không gặp mấy khó khăn, bởi hội đồng có thể Tuấn sẽ gặp khó khăn đôi chút, nhưng tách lẻ ra, với sức của mình, chỉ một đấm, đàn em của Lân Cá nằm lăn bất động. Lúc này người của Cương 6 Ngón mới xuất hiện. Trong số 5 người đến thanh toán Tuấn, có một người là đệ cứng của Lân, gã này bị Tuấn đánh cho gãy 3 cái răng rửa, gãy 1 tay rồi mới thả về.
Sự nổi loạn của Tuấn như một cái tát thẳng vào mặt Lân Cá, ngay sau ngày hôm đó, tuy không đến mức quá đáng nhưng Cương 6 Ngón đã thể hiện ý đồ muốn nuốt trọn cả cảng cá. Nghe đám đàn em thoát thân về kể lại, Cương có trong tay một gã đàn em mới, sức vóc lẫn khả năng đánh đấm đều hơn người.
Nhìn đệ cứng của mình bị đánh gãy cả tay, thân tàn ma dại, Lân Cá cũng phải chột bởi trong đám đàn em thì gã đệ cứng kia là người có bản lĩnh nhất. Ấy vậy mà hắn lại bị một tên oắt con đánh đến tàn tạ. Nhưng Lân Cá chưa nhìn thấy Tuấn nên đâu có biết, thằng “ oắt con “ mà Lân nói tuy chỉ mới 15-16 tuổi nhưng từ thể hình cho đến máu liều, máu chó không khác gì một đấu sĩ của mẫu quốc (cách gọi nước Mỹ ngày trước).
Lập được công lớn chỉ sau vài ngày gia nhập băng nhóm của Cương, Tuấn nhận được sự nể trọng từ cả những gã đàn anh, và không ai ý kiến gì khi Cương 6 Ngón giao cho Tuấn quản lý đám anh em ở cảng cá. Và còn ngầm muốn Tuấn lợi dụng thời cơ độc chiếm cả cảng cá. Một người như Tuấn khi được tung hô thì sự kiêu ngạo của tuổi trẻ lại càng bốc lên cực mạnh. Cầm đầu khoảng chục người dưới trướng cho dù tuổi đời còn quá trẻ khiến cho Tuấn vội nghĩ mình là số 1.
Và tại thời điểm đó thực tế cũng chứng minh như vậy, có vẻ lao mình vào giới bảo kê lại quá thích hợp với tính cách hung bạo của Tuấn. Chẳng cần Cương ra lệnh thì Tuấn cũng tự mình dẫn người đến cướp địa bàn, cướp mối từ tay Lân Cá. 1 tuần sau, Lân Cá bị mất khu bãi ở cảng, toàn bộ số tàu thuyền cập cảng đều do người của Tuấn thu phế không thoát đi đâu một đồng nào.
Chỉ trong 1 năm, Tuấn gần như đã biến cảng cá thành địa bàn riêng của mình.
Ngoài người của Cương 6 Ngón, có địa bàn làm ăn, Tuấn đưa anh em của mình vào mà không thông qua Cương nữa, cũng từ đây sự non trẻ của Tuấn đã bộc lộ. Tuy tiền thu được từ bến bãi Tuấn đều đưa hết cho Cương sau đó mới nhận lại phần của mình rồi chia cho anh em dưới trướng. Nhưng dần dần Cương nhận ra, người đi theo Tuấn ngày một đông. Khu cảng cá ngày trước người ta biết đến Cương thì nay bọn chúng chỉ sợ khi nhắc đến Tuấn Điên.
Một kẻ lọc lõi, cáo già như Cương không khó để đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, ngược lại Tuấn thì quá ngây thơ trong việc tính toán, mưu mô, sử dụng đầu óc. Nhưng nghĩ là một chuyện, còn làm lại vẫn là chuyện khác. Cương muốn loại bỏ Tuấn nhưng cũng lại sợ cái uy của Tuấn, chỉ cần sơ hở một chút thôi. Con hổ mà Cương đưa về sẽ ăn chính thịt của Cương như cái cách mà nó giày xéo đám người của Lân Cá.
Và rồi, 2 tháng sau, chẳng hiểu Cương nghe được thông tin ở đâu nói người của Lân Cá muốn trả thù Tuấn. Lúc ấy Lân Cá chỉ còn lại tàn dư, nhưng vốn là một đại ca mà lại bị giang hồ tập sự xé vé, Lân vạn lần không nuốt được cục hận. Bẵng đi một thời gian những tưởng Lân đã quên, nhưng không, hắn luôn nhăm nhe chờ cơ hội. Nắm bắt được tình hình, Cương 6 Ngón bí mật cho người đi thông đồng thỏa thuận với Lân, dĩ nhiên là không để lộ danh tính kẻ đứng sau giật dây là Cương. Đang yếu thế nên nhận được sự giúp đỡ, Lân Cá lập tức gật đầu. Và rồi, một kế hoạch phủ đầu Tuấn được Lân vạch ra với ý đồ, giết chết Tuấn Điên bằng mọi cách.
“ Keng….Keng…..Keng….Keng…”
Tiếng kẻng báo hiệu đã hết giờ nghỉ trưa vang lên, từ lúc ông Tuấn kể về cuộc đời của mình, đám tù nhân trong phòng im lặng lắng nghe đến thở cũng không dám thở mạnh. Mới chỉ là câu chuyện bắt đầu về những năm tháng quá khứ của ông Tuấn, vẫn chưa đến thời điểm ông Tuấn bị đi tù mà đã hấp dẫn đến rùng cả mình. Kẻng đã báo nhưng chẳng gã nào muốn đứng dậy.
Ông Tuấn mỉm cười:
- Có vẻ như mọi người ở đây thích nghe chuyện của tôi lắm phải không..?
Long vội đáp:
- Đại ca, đại ca phải kể tiếp đó…. Chúng em muốn nghe hết, nghe nữa. Em mới chỉ được nghe anh Ngọc kể về thời gian chung buồng với đại ca ở Xuân Nguyên mà đã nể đại ca lắm rồi…. Giờ được chính đại ca kể về cuộc đời trước đó nữa, máu trong người em cứ sục sôi hết cả lên…..
Đám tù nhân bên cạnh cũng nói:
- Ly kỳ quá đại ca ạ….. Vậy về sau thằng Lân Cá có làm được gì đại ca không…?
- Tiên sư cái kẻng, sao đánh sớm thế….
Ông Tuấn cười khà khà:
- Đi làm đi, đừng để các thầy phải gọi. Làm xong quay về đây, Long, chiều tối trước giờ ăn cơm lấy chỗ đồ ăn này chia đều cho tất cả mọi người. Có cả mấy bao thuốc nữa, anh em chia nhau mà hút… Nếu muốn nghe tiếp thì đợi đến đêm, chỉ sợ mọi người không có sức để mà nghe thôi… khà khà.
Long và đám tù nhân đứng dậy xếp thành 1 hàng rồi cúi đầu chào ông Tuấn trước khi quản giáo mở cửa buồng để phạm nhân đi lao động buổi chiều. Còn lại một mình trong buồng giam, ông Tuấn khẽ mỉm cười:
- Đúng là đời thằng tù, mình còn tưởng sẽ được đánh một trận thỏa thích chứ… Khà khà.
Gã tù nhân năm nay đã ngoài 40 tuổi, nhưng có vẻ như số tuổi không làm giảm bớt đi dòng máu điên trong người gã… Tiếng ngáy như sấm một lần nữa vang lên trong buồng giam số 17, chỉ có điều lần này không ai đánh thức gã nữa.
-------------------------
ĐỌC TRỌN BỘ: LỬA ĐEN - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê