Trong đám ma của bà Tâm, Trinh xuất hiện với tư cách là một người bạn của Quân. Tuy nhiên Trinh lại tận tình, chu đáo cho mọi việc của đám ma còn hơn cả họ hàng thân thích. Cái chết của bà Tâm khiến cho Quân gần như suy sụp, đối với anh cuộc sống lúc này đây không còn ý nghĩa gì nữa.
Quân đã mất tất cả, chán trường, tuyệt vọng, đã có lúc Quân không còn thiết sống. Nhưng rồi Trinh ở bên cạnh an ủi, động viên, Trinh nói với Quân :
-- Bác cũng đã mất rồi, nhưng nếu anh không tỉnh táo lại chẳng phải càng khiến cho hai bác ở suối vàng cũng không thể yên lòng hay sao. Cuộc đời con người ai cũng phải chết, chết là hết, là không còn vướng bận….Nhưng người sống mới là khó khăn, anh còn chưa hoàn thành trách nhiệm của một người con trai duy nhất trong gia đình, chẳng lẽ anh định để nhà mình không còn ai nối dõi hay sao..? Anh phải sống, phải tiếp tục sống hạnh phúc, có như vậy hai bác mới yên lòng, rồi cả Nhi nữa, anh phải sống thay cả phần của Nhi.
Vừa nói Trinh vừa khóc sướt mướt, nhưng những lời mà Trinh nói rất đúng. Quân là con một, anh là người phải sống để còn chăm lo, hương khói cho bố mẹ. Lúc yếu đuối nhất thì trái tim con người cũng dễ cảm động nhất. Hơn nữa trong mấy ngày lo ma chay cho bà Tâm, Trinh chạy đi chạy lại quán xuyến công việc như người trong gia đình, điều ấy cũng khiến cho Quân thấy cảm kích. Quân lau đi nước mắt rồi đáp :
-- Cảm ơn em, anh làm phiền em quá….Không có em khuyên nhủ chắc có lẽ anh cũng không thể trụ lại được.
Trinh mỉm cười hiền dịu :
-- Anh đừng khách sáo như thế, anh là chồng của Nhi, mà Nhi lại là bạn thân nhất của em. Tuy Nhi đã mất nhưng gặp cảnh này, nếu vào người khác họ cũng khuyên anh như em khuyên thôi. Đừng nghĩ quẩn anh nhé, có chuyện gì cần đến em anh cứ gọi, em nhất định sẽ đến.
Nhìn đồng hồ lúc này cũng đã 10h tối, đám ma cũng đã xong xuôi. Trinh nhớ ra một điều quan trọng, đó là vào lúc nửa đêm Trinh phải cho Kuman ăn. Mặc dù rất muốn nhân cơ hội này ở gần Quân nhưng Trinh đành phải biện lý do :
-- Thôi chết, cũng đã muộn rồi….Giờ em phải về đây, ngày mai em qua shop xong sẽ ghé anh được chứ..?
Quân nói :
-- Xin lỗi Trinh nhé, em vất vả vì chuyện của gia đình anh quá. Em bận công chuyện cứ làm đi, đám tang cũng đã lo xong rồi, ngày mai anh cũng sẽ đem tro cốt của mẹ lên chùa Bồ Đề để nhờ sư thầy làm lễ cầu siêu. Khi nào đó anh sẽ gặp em sau, cảm ơn em…..Để anh đưa em về.
Trinh vội đáp :
-- Dạ vâng, thế em gặp anh sau vậy…..Không cần đưa em về đâu anh, em lái xe được mà. Mấy ngày nay cũng mệt mỏi nhiều rồi, anh nghỉ ngơi sớm mai còn đi. Em chào anh.
Trinh ra xe đi về, còn lại một mình trong ngôi nhà lạnh lẽo, u uất….Quân đau lòng ôm hũ tro của bà Tâm mà nước mắt cứ rơi :
-- Mẹ ơi, con xin lỗi….Con trai bất hiếu không phụng dưỡng được mẹ.
Khóc nhiều cũng đến lúc đôi mắt Quân mệt mỏi, hai hàng mi khép dần lại đưa Quân vào giấc ngủ miên man. Những ngày qua Quân đã phải chịu đựng rất nhiều, còn gì đau đớn hơn hình ảnh một người đàn ông ôm hũ đựng tro cốt của người mẹ khóc đến gục đi trên bàn.
“ Quân….hãy...đi...đi...con..”
Quân bừng tỉnh khi anh nghe thấy tiếng ai đang nói như tiếng mẹ của mình. Tiếng nói đó lại vang lên :
“ Đi...đi….con….”
Tiếng nói phát ra từ trên tầng, Quân vội chạy lên tầng 2, nhìn vào phòng bà Tâm, Quân không thấy gì cả, nhưng giọng nói mỗi lúc một gần :
“ Con...ơi….Con...khổ...quá…”
Đến lúc này thì Quân biết, giọng của mẹ mình phát ra từ trên tầng 3, nơi phòng thờ. Chạy tiếp lên đến tầng 3, Quân nhìn thấy cửa phòng thờ đã mở toang từ bao giờ, bên trong không bật đèn nhưng có một thứ ánh sáng trắng đang phát sáng lúc mờ lúc tắt.
“ Đi...đi….con….”
Đúng là giọng của bà Tâm rồi, Quân gọi to :
-- Mẹ ơi, có phải là mẹ không…? Hu hu hu, mẹ ơi……
Đứng trước cửa phòng thờ Quân nhìn thấy đang quỳ giữa gian thờ chắp tay cúi đầu trước tượng Phật Bà chính là người mẹ của mình. Quân muốn bước vào trong nhưng không thể được, cánh cửa mở toang không có gì chắn nhưng Quân không tài nào di chuyển nổi một bước vào bên trong. Đứng ngay ngoài cửa nhìn thấy mẹ mà không thể chạm tới, Quân gào lên :
-- Mẹ ơi, con đây….Mẹ ơi….con đây mà.
Lúc này bà Tâm ở trong phòng thờ mới khẽ mở mắt, bà nhìn con đôi mắt đẫm lệ, bà đưa tay lên như ý muốn con đi khỏi, hai mẹ con chỉ cách nhau một ngưỡng cửa mà không nói lên được lời nào. Quân đứng bên ngoài nhìn ánh sáng bao quanh người mẹ mình đang dần dần vụt tắt, bà Tâm đau khổ nhìn con lắc đầu :
“ Đi...đi...con..”
Nói xong bà tâm hóa thành một làn sương mỏng tan biến dần vào không trung. Quân lúc này mới lao mình được vào trong, anh đưa tay cố nắm lấy chút hơi sương còn vương lại nhưng không kịp. Quân khóc thảm thiết :
-- Không…..không….mẹ ơi…..mẹ.
Hai tay vẫn ôm chặt hũ tro cốt, nước mắt chảy dàn giụa, Quân mở mắt ra mới biết mình vừa mơ. Đồng hồ lúc này đã điểm đúng 12h đêm, ngủ không sao nhưng khi thức dậy, nhớ lại giấc mơ vừa rồi Quân lại tiếp tục khóc. Từ nay anh đã không còn người thân nào bên cạnh nữa :
“ Hức...hức...hức..”
Tiếng khóc của Quân cứ thế vang lên trong ngôi nhà rộng rãi nhưng lạnh ngắt đến vô hồn.
*******
Tại nhà của Trinh lúc này, Trinh cũng mới bày biện bánh kẹo, nước ngọt cho Kuman của mình ăn xong. Như thường lệ Trinh phải ở trong căn phòng đó 30 phút mới được rời đi. Vậy là Trinh đã nuôi Kuman được một năm rưỡi, trong khoảng thời gian đó Trinh đã cầu xin được rất nhiều thứ như tiền bạc, sự thành công, tất cả đến với cô đều rất thuận lợi đúng như những gì mà ông thầy mo người Thái từng nói mà anh bạn của Trinh dịch lại như sau :
“ Chỉ cần cô chăm sóc cho nó thật tốt, nó sẽ giúp cô thực hiện những yêu cầu.”
Nghĩ đến đây Trinh nảy ra một ý định :
“ Nếu đã như vậy thì liệu rằng Kuman có giúp mình chiếm được tình cảm của anh ấy không..? Mình muốn có được anh ấy…”
“ Vụt “
Một cơn gió lạnh thổi qua làm tắt hai cây nến đang cháy trên ban thờ Kumanthoong khiến cho Trinh nổi da gà. Nhìn đồng hồ Trinh thấy bây giờ đã là 12h30 phút đêm. Cũng đã hết thời gian cho Kuman ăn nên Trinh bước ra khỏi phòng quay về phòng ngủ của mình ở ngay trên tầng 2.
Trong tâm trí Trinh lúc này chỉ nghĩ đến Quân, Trinh thèm muốn có được cảm giác âu yếm, ngọt ngào mà Quân đã dành cho người bạn quá cố của mình là Nhi. Mỗi ngày trôi qua cảm xúc trong Trinh ngày càng mãnh liệt. Bất giác nằm một mình nhưng Trinh lại khẽ đưa tay xuống bên dưới cô bé của mình mân mê. Nghĩ đến Quân thôi mà Trinh đã rùng mình vì sung sướng, cô khẽ rên nhẹ :
-- A….a…..anh Quân, em….muốn….anh…...ah…..a…
Càng lúc Trinh càng mất tự chủ, cơ thể cô cứ thế chuyển động theo từng nhịp của ngón tay đang đặt bên dưới. Hơi thở của Trinh mỗi lúc một gấp gáp hơn, dù đang thủ dâm nhưng nhìn Trinh lúc này như một người đang được lên đỉnh bởi làm tình. Trong phòng, tiếng rên của Trinh mỗi lúc một lớn hơn, khát dục hơn.
Trinh chỉ dừng lại khi mà bàn tay của cô đã ướt sũng nước nhờn, đôi mắt lim dim, hơi thở hổn hển, Trinh nằm đó tận hưởng khoái lạc, cô tự nhủ :
-- Bằng mọi giá, anh phải là của em.
Sáng ngày hôm sau, khi vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, Trinh lập tức lấy điện thoại rồi tìm số của một người. Cảm giác thèm khát một người đàn ông đến không thể chịu nổi khiến cho Trinh bứt rứt không yên. Bao nhiêu năm qua đã ngủ với không ít đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên Trinh cảm thấy ham muốn nhục dục với một người như vậy. Đáng nói ở chỗ người đàn ông này dường như lại không quan tâm, để ý đến Trinh. Điều này càng làm cho Trinh cảm thấy khao khát hơn.
Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy, đợi một lúc sau Trinh định gọi lại thì số điện thoại đó đã gọi đến cho Trinh, ngay lập tức Trinh bắt máy rồi nói :
-- Alo…….
-------------------
Xem tiếp: Tập 5 - Cầu Xin Ma Quỷ.
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê