Đêm đó Trinh không ngủ được, tiếng mưa, tiếng sấm cứ vang lên từng hồi khiến cho cô run sợ, cứ chốc chốc Trinh lại khẽ giật mình. Thế nhưng ngoài tiếng mưa gió đang gầm thét ra thì bên trong ngôi nhà Trinh không còn nghe thấy những âm thanh sục sạo như mấy đêm gần đây nữa.
Mọi thứ lặng im đến bất thường, mấy ngày qua cứ đến quá nửa đêm là nó sẽ hiện ra đùa nghịch. Nhưng hôm nay đến cả giờ ăn cũng không thấy một chút động tĩnh gì. Cộng . thêm việc thất bại trong chuyện quyến rũ Quân, Trinh đang nằm mà phải bật dậy. Cùng lúc đó ánh chớp bên ngoài lóe lên sáng rực một góc phòng mặc dù cửa sổ đã đóng và có rèm trắng che lại.
“ Ầm...Ầm...Ầm.”
Trinh ngồi thảng thốt với mái tóc dài buông xõa, khẽ vén tóc sang hai bên, đôi mắt Trinh toát lên vẻ lo sợ :
“ Hay là Kumanthong đã hết hiệu nghiệm. Chính vì vậy nên nó không xuất hiện nữa, vì thế mà nó không giúp mình chiếm được tình cảm của anh Quân. Không thể nào, không thể nào, mới ban ngày mình vẫn còn nghe được tiếng của nó, nhìn thấy nó….Tại sao lại biến mất một cách nhanh chóng như vậy được chứ..? “
Nằm nghĩ mãi nhưng Trinh vẫn không thể nào tìm được một lý do để giải thích cho sự việc này. Tầm 3h sáng, mưa cũng ngớt, gió ngừng thổi….Lúc này Trinh cũng vừa chợp mắt được một chút. Nhưng cô ngủ mà như tỉnh, trong mơ Trinh nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, những tiếng nói rì rầm như có ai đang lẩm nhẩm đọc một thứ gì đó. Giọng nói đó Trinh nghe vừa thấy quen, nhưng cũng vừa lạ….Chắc chắn rằng cô đã được nghe thấy ở đâu đó
một lần rồi. Tiếng nói âm ỉ đó dẫn Trinh đi đến một nơi đang phát ra một thứ ánh sáng nhẹ.
Trinh đi theo rồi bất chợt Trinh thấy mình đang đứng ở một khoảng đất rất nhiều sương mù. Nơi đó lạnh đến buốt cả da thịt, dưới chân của Trinh nền đất nhão nhoét bám chặt lấy đôi chân trần của cô. Càng lúc tiếng rì rầm kia càng gần.
“ โปรดกลับมาที่นี่…...โปรดกลับมาที่นี่ “
Chẳng hiểu sao nghe những âm thanh đó là Trinh như bị cuốn theo. Chân cô bước đi một cách không có tự chủ.
Cuối cùng Trinh đến trước một ngôi nhà bằng gỗ màu đen xì. Phía trước ngôi nhà có treo những cái đầu lâu nhìn vô cùng đáng sợ đáng sợ. Tất cả chúng đều là sọ người. Trong màn sương mờ ảo, tiếng rì rầm chắc chắn được phát ra từ bên trong ngôi nhà gỗ.
“ มาที่นี่…..มาที่นี่… “
“ มาที่นี่…..มาที่นี่….มาที่นี่ “
“ Két….két….ét….ét…”
Cánh cửa đang dần dần mở ra, một luồng hơi lạnh từ bên trong theo khe cửa phả ra ngoài khiến Trinh rùng mình….Khi cửa đã mở bung ra, Trinh nhìn thấy đang ngồi giữa nhà trước ngọn lửa cháy âm ỉ là một người đàn ông với khuôn mặt gớm ghiếc, ông ta cởi trần với một cơ thể gầy ruộc, trơ ra những chiếc xương sườn. Trên người ông ta xăm kín những hình thù kỳ dị, ngay cả cái đầu trọc lốc kia cũng chi chít những ký tự bằng chữ Thái Lan mà Trinh không hiểu chúng mang ý nghĩa gì.
Nhưng đó không phải là thứ đáng sợ nhất lúc này, trên ngọn lửa Trinh thoáng thấy trên tay ông ta đang cầm một cái lọ nhỏ hứng những giọt nước gì đó đang chảy xuống từ một cái xác hài nhi nhỏ xíu được hơ trên lửa. Bất chợt ông ta hướng đôi mắt thâm quầng, trũng sâu nhìn ra ngoài cửa nơi Trinh đang đứng rồi nhe răng ra cười lớn :
“ Ha….Ha...Ha. “
“ Ha..Ha….Ha…”
Trinh lúc này mới nhận ra người đàn ông kia chính là thầy phù thủy người Thái Lan mà Somchai đã dẫn cô đến gặp để thỉnh Kumanthong. Bất giác Trinh quay đầu bỏ chạy, nhưng chân cô cứng ngắc không thể cử động được. Nhìn xuống dưới Trinh thấy hai chân của cô đang bị rất nhiều những đứa trẻ lóc nhóc bé bằng hai nắm tay đang bám lấy kéo chặt lại. Mặt mũi đứa nào đứa đấy đều rất ghê rợn, mắt chúng trắng dã, cái miệng thì đỏ lòm đang nhoẻn ra cười khanh khách :
“ Hi...Hi...Hi…”
“ Hi….Hi...Hi..”
-- Hớ….Ư….ưm...ưm…
Trinh ú ớ rồi mở mắt choàng tỉnh, bên ngoài trời đã hửng sáng, không còn một chút mưa nào nữa. Nhưng có một điều lạ đó chính là đêm qua Trinh ngủ ở trên giường trong phòng của mình, nhưng giờ đây cô lại đang nằm trong phòng thờ Kumanthong. Nhớ lại giấc mơ vừa trải qua Trinh vẫn còn cảm thấy rùng mình, nhưng tại sao đã hơn một năm trôi qua, kể từ ngày thỉnh Kumanthong về chưa bao giờ Trinh mơ thấy ông thầy phù thủy đấy. Tại sao đêm qua Trinh lại mơ thấy ông ta, giấc mơ cứ như ông ta đang gọi Trinh tới ngôi nhà đó vậy.
Nhìn lên bàn thờ Kumanthong, mấy ngày trước cứ mỗi sáng thức dậy Trinh đều phải sang bên này dọn dẹp đồ chơi gọn lại bởi quá nửa đêm là Kumanthong sẽ xuất hiện để chơi. Nhưng hôm nay không có gì xảy ra cả, mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí. Trinh chợt nghĩ :
“ Liệu rằng chuyện Kumanthong không hiện hữu với giấc mơ đêm qua liệu có liên quan gì đến nhau hay không..? Mình linh cảm có điều gì đó không ổn, không được, phải gọi điện hỏi ý kiến của Somchai xem thế nào.”
Quay trở lại phòng của mình, Trinh ngay lập tức lấy điện thoại gọi Somchai dù cho bây giờ mới chỉ là 6h sáng. Nhưng sau ba lần gọi điện thì thuê bao của Somchai cũng không liên lạc được.
“ Somchai, anh ta đã đi đâu..? Tại sao anh ta lại biến mất vào đúng lúc này..? Chuyện này là sao..?”
Lòng nóng như lửa đốt, Trinh thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài. Lái xe đến tận chỗ làm của Somchai và ngồi chờ đợi, đã gần 9h sáng người ta người vào phòng tập không phải ít nhưng Somchai hôm nay không xuất hiện. Xuống xe, Trinh đi vào trong, tìm đến bàn làm việc có một người đang trực, Trinh hỏi :
-- Chị ơi cho em hỏi chút chuyện được không..? Anh Somchai hôm nay không đi làm hả chị..?
Người phụ nữa kia trả lời :
-- Em tìm Somchai à, cậu ấy xin nghỉ từ tối qua rồi em…...Cũng chưa thấy nói khi nào quay lại làm việc, thấy lúc xin nghỉ vẻ mặt bối rối mà lo lắng lắm. Chưa kịp hỏi gì thì đã vội đi mất. Sáng nay mấy học viên của cậu ta tìm rồi đấy.
Trinh nghe xong lại càng hoang mang hơn, tại sao mọi chuyện lại diễn ra trong cùng một lúc như vậy. Rời khỏi phòng tập, đang mải mê suy nghĩ đột nhiên Trinh giật mình ngã vật ra đằng sau.
“ Choang “
Một chậu hoa từ đâu rơi xuống chỉ cách Trinh tầm 2 bước chân nữa là sẽ rơi trúng ngay đầu của cô. Sợ hãi nhìn lên bên trên thì Trinh thấy ở trên tòa nhà chung cư vừa có bóng người thụt vào. Trinh còn đang bàng hoàng với vẻ mặt kinh hãi, lúc này có một người đàn ông trung niên đi xuống, ông ta rối rít xin lỗi :
-- Cô không sao chứ, xin lỗi cô...Tại mẹ tôi vụng về quá, bà tưới cây không may đụng trúng chậu hoa, mà cũng không biết ai lại để chậu hoa ngay bờ tường lan can như vậy. Cô...cô cho tôi xin lỗi..
Mặt Trinh tái nhợt không còn một giọt máu, dù cho có đúng như lời mà ông ta nói thì tại sao lại là Trinh trong khi khu vực vỉa hè này rất đông người qua lại. Rơi lúc nào không rơi sao lại nhằm đúng lúc Trinh bước ra mới rơi. Trinh vội vàng đứng dậy, cô không đáp lại lời của người đàn ông kia mà đi thẳng một mạch vào trong xe đóng sầm cửa lại. Một cảm giác rùng rợn đang chạy dọc sống lưng của cô rồi buốt lên đến tận óc, Trinh nổi da gà, dựng cả tóc gáy khi mà cô vừa mới chỉ cách cái chết chừng 2 bước chân. Cả cái chậu hoa đó mà rơi từ trên tầng 3 xuống đầu thì thực sự quá nguy hiểm. Từ tối hôm qua đến giờ sau khi đi ăn cùng với Quân về, bị Quân từ chối, đêm đến Kumanthong không xuất hiện trong giờ ăn, cả đêm cũng không thấy nó nghịch ngợm, kèm theo giấc mơ nhìn thấy ông thầy phù thủy đáng sợ khiến cho Trinh thật sự thấy bất an. Nhất là mới đây thôi cô gần như phải đối mặt với nguy hiểm liên quan đến tính mạng.
Không dám lang thang ngoài đường nữa, Trinh lập tức lái xe quay về nhà, trên đường về Trinh cũng phải ngó trước nhìn sau và lái vô cùng chậm. Cầm chìa khóa mở cửa nhà mà bàn tay Trinh vẫn chưa hết run. May mắn cho cô cả đoạn đường lái xe không gặp phải sự cố nào nữa.
12h trưa, vẫn như thường lệ Trinh sang phòng thờ để cho Kumanthong ăn, vẫn như đêm qua, mọi thứ im lìm, lặng ngắt một cách khó hiểu. Mặc cho Trinh mở nước ngọt, cắm ống hút vào hộp sữa, thử tất cả các thứ nhưng chiếc cốc đựng bên dưới vẫn không mảy may có một giọt nước nào được hút ra.
Lo lắng được đẩy cao đến đỉnh điểm, Trinh lúc này mới đứng dậy, cô nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc lọ thủy tinh đựng Kumanthong rồi chăm chú nhìn một cách tỉ mỉ. Tưởng như mọi thứ vẫn binh thường bởi cả cơ thể con búp bê nhỏ như xác hài nhi khô quắt vẫn ánh lên ánh vàng chóe từ những lá vàng bao bọc quanh cơ thể.
…….Nhưng không, khi mà Trinh quay chiếc lọ ra phía sau thì Trinh mới tá hỏa giật mình, chỉ là một chấm thôi, một chấm đen rất nhỏ, nhưng nó đã xuất hiện ở ngay phần lưng của Kumanthong. Tất nhiên với Trinh, con Kumanthong này như một báu vật cả về nghĩa đen cũng như nghĩa bóng. Và Trinh biết trước khi thỉnh về đây nó vô cùng hoàn hảo, không hề có cái chấm đen kỳ lạ này.
Hôm nhận Kumanthong từ tay thầy phù thủy Thái Lan, Somchai có truyền lại lời nói của ông ta với Trinh rằng :
“ Chỉ một thay đổi nhỏ thôi cũng khiến cho cô gặp nguy hiểm. Vậy nên hãy trân trọng nó hơn cả một báu vật. Nó chính là mạng sống của cô….”
Chính vì vậy mà khi chuyển nhà Trinh vô cùng cẩn thận khi chạm vào lọ thủy tinh chứa đựng Kumanthong. Cô không cho phép ai lại gần chiếc hộp có Kumanthong, thậm chí Trinh còn bảo vệ nó bằng cách bọc rất nhiều lớp vỏ khi di chuyển, tất nhiên chính tay Trinh đem nó đến nhà mới chứ không qua một tay ai cả. Nửa năm nay mọi chuyện vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi, tại sao chỉ sau một buổi tối lại thành ra như vậy….Nguyên nhân là do đâu, nhưng có một điều Trinh chắc chắn rằng, chấm đen kia nếu không được giải quyết thì sẽ dẫn tới hệ lụy khôn lường.
Tất cả mọi chuyện chỉ trông chờ vào Somchai, tuy nhiên hôm nay đã là ngày thứ 2 Somchai bặt vô âm tín. Trinh từ hôm suýt bị chậu hoa rơi vào đầu đã không dám ra ngoài, 2 ngày nay cô đóng cửa ở trong nhà, 12h đêm qua Kumanthong vẫn không hề xuất hiện, Trinh không còn cảm nhận được nó nữa. Điều duy nhất thay đổi chính là, chấm đen phía sau lưng Kumanthong đang dần to ra sau mỗi ngày.
Và cũng đã 2 đêm liên tiếp Trinh mơ thấy mình đi đến trước ngôi nhà gỗ màu đen xì có treo sọ người trước cửa kia.
Sáng hôm sau nữa, cả đêm thức trắng vì lo lắng, 10h sáng Trinh bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại…….Nhưng không phải của Somchai.
-------------------
Xem tiếp: Tập 12- Lý Do Là Vì Đâu..!?
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê