Trinh vừa nghe máy thì bên kia đầu dây nói bằng một giọng hốt hoảng :
— Alo, alo...Chị Trinh ạ..!? Sao cả đêm hôm qua em gọi cho chị mà không gọi được.
Trinh đáp :
— Ừ, điện thoại chị hết pin mà chị không biết, sáng nay vừa mới sạc. Có chuyện gì không hả Vy..!?
Vy tiếp tục :
— Nguy rồi chị ơi, em thấy bảo đợt này biên giới người ta làm gắt lắm. Hàng từ Quảng Châu về nhiều người bị giữ lại lắm rồi. Chị thử gọi điện hỏi xem hàng đợt này chuyển về từ bên đó sao rồi.
Trinh lo lắng hỏi lại :
— Em...em nói thật...thật chứ..!? Tháng trước vẫn còn bình thường cơ mà..!? Không thể thế được, có gì thì người ta phải thông báo cho chị chứ.!?
Vy thở dài :
— Biên giới làm căng mấy tháng nay rồi chị. Nhưng có điều chỉ có hàng nhà mình chẳng hiểu sao vẫn đi đi về về không gặp trở ngại. Chứ người ta bị giữ nhiều lắm, lên cả báo mà chị có đọc đâu. Điện thoại chị lại tắt thì ai gọi được. Mới đây em nghe ngóng lại quét nên em mới gọi ngay cho chị. Chị kiểm tra lại xem sao.
Vội vàng tắt máy, Trinh tìm số điện thoại của bên phân phối chuyên đánh hàng qua biên giới cho Trinh. Lô hàng này Trinh cũng đổ rất nhiều tiền vào đó, thậm chí còn làm hợp đồng với nhiều chỗ bên Việt Nam, hàng mà không về chuyến này Trinh phải đền bù số tiền không phải nhỏ.
Nhưng khốn nạn thay, cả hai số điện thoại Trinh điện đều không được. Tất cả đều thuê bao, đang trong cơn cùng quẫn lo sợ, việc đầu tiên Trinh nghĩ đến đó chính là do Kumanthong mất đi hiệu lực dẫn đến tất cả mọi chuyện suôn sẻ đối với cô từ trước đến giờ đang dần dần bị phá. Hay nói một cách khác, một cách mà những người có tìm hiểu về bùa ngải, người ta gọi là : Ngải Quật.
Rõ ràng là như vậy, từ chuyện tình cảm cho đến chuyện làm ăn, thậm chí là cả tính mạng của Trinh đến thời điểm này đều đang thay đổi theo chiều hướng xấu. Chạy vội sang bên phòng thờ Kumanthong, Trinh điên cuồng lạy lục, khấn vái, cô bóc hết toàn bộ bánh kẹo, mở hết tất cả những lon nước ngọt có trên bàn, miệng đọc mật chú liên hồi.
Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, lọ thuỷ tinh đựng Kumanthong kia giờ này không hơn gì một thứ đồ vô tri, vô giác.
“ Rầm.”
“ Bụp..”
“ Quạ...Quạ…”
Vừa có tiếng gì đó đập mạnh vào kính cửa sổ bên ngoài hành lang. Trinh chạy ra xem thì không thấy gì, nhưng trên cửa loang lổ vệt máu tươi còn rất mới. Nãy Trinh còn nghe thấy cả tiếng quạ kêu thì phải.
Tiến sát lại gần xem cho kỹ đó có phải vết máu hay không thì Trinh giật mình hét toáng lên :
— Á...á..
“ Rầm..Rầm “
Một con quạ đen xì đang quắp thứ gì đó như xác chuột. Con quạ cứ thế dùng chân đập vào cửa kính, vì nó đang cắp theo một nửa con chuột chết nên sau mỗi cú va đập là máu thịt nhơ nhớp từ xác con chuột lại dính vào cửa kính.
“ Quạ...Quạ..Quạ..”
Con quạ kêu lên những âm thanh nghe đến lạnh người rồi vỗ cánh bay đi mất. Trinh không hiểu tại sao nó lại làm như vậy. Ở đây đã một thời gian, chưa bao giờ Trinh nhìn thấy một con quạ đáng sợ đến như vậy. May mắn hôm nay cửa sổ hành lang có đóng, con quạ vừa nãy cứ như thể muốn đập vỡ cửa kính để bay vào trong vậy.
Luống cuống suýt đánh rơi cả điện thoại vì hãy còn sợ, Trinh lại một lần nữa gọi cho Somchai. Khuôn mặt Trinh rạng rỡ hẳn ra khi mà sau 2 ngày mất tích, điện thoại của Somchai đã có chuông.
Nhưng….Somchai lại không bắt máy.
Nhìn đồng hồ đã gần 11h trưa, Trinh thay vội bộ quần áo rồi gọi xe taxi. Lý do là bởi vì Trinh sợ tự lái xe cô sẽ gặp nguy hiểm. Taxi chở Trinh đến phòng tập nơi Somchai làm việc. Rút kinh nghiệm lần trước suýt chút nữa bị chậu hoa rơi từ trên cao xuống gần trúng đầu, lần này Trinh quan sát mọi thứ một cách cẩn trọng sau đó mới mở cửa bước vào trong. Nhìn vào phòng tập phía xa xa Trinh thấy đích thị là Somchai, vội vã chạy lại Trinh gọi to khiến một vài người đang có mặt phải giật mình :
— Somchai….Anh đây rồi...Tôi tìm anh mãi.
Somchai đang làm pt cho một cậu thanh niên trẻ măng. Thấy Trinh đến Somchai nhăn mặt :
— Cô gọi to thế..!? Mà có chuyện gì vậy..!?
Quay lại nói với thanh niên trẻ, Somchai mỉm cười :
— Thôi cũng đến giờ cơm trưa rồi, em đi ăn đi rồi đầu giờ chiều mình tập tiếp. Anh sẽ bù cho em hai ngày nghỉ vừa qua...nhé...Cưng dễ sợ.
Trinh hỏi :
— Anh đi đâu mà mất tích hai ngày nay vậy..!? Tôi gặp chuyện rồi….Anh phải giúp tôi.
Somchai lau mồ hôi rồi ngơ ngác :
— Sao thế, nhìn mặt cô như người chết trôi ấy...Sợ thế….Thế có chuyện gì.!?
Trinh nhìn quanh một vòng rồi kéo tay Somchai ra ngoài, Trinh hớt hải :
— Kiếm một chỗ nói chuyện, gấp lắm rồi….Kumanthomg, Kumanthong….nó...nó…
Nghe nhắc đến Kumanthong là Somchai đột nhiên cũng thấy lo lo, anh ta gắt :
— Làm sao..!? Nó làm sao..!?
Trinh thì thầm vào tai Somchai :
— Nó biến mất rồi….Tôi không còn cảm nhận được nó nữa.
Somchai đáp :
— Sao lại thế được, mới mấy ngày trước cô còn kể là nghe được tiếng nó nói cơ mà.
Chỗ đông người không tiện nói chuyện lâu, Somchai dẫn Trinh đến một quán cà phê sinh thái khá vắng vẻ, với không gian hoa lá thoáng đãng, sau khi oder đồ uống, Somchai kể lý do hai ngày qua mình không có ở đây, Somchai nói :
— Hai ngày trước tôi quay trở về Thái Lan, có người nhà mới chết nên tôi phải xin nghỉ vài ngày. Cô không gọi điện cho tôi được cũng đúng thôi vì số điện thoại này là của Việt Nam. Sang bên Thái không dùng được, mà đám ma nên tôi cũng không có dùng đến mạng xã hội. Cô cứ bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho tôi nghe.
Trinh bắt đầu :
— Cách đây hai hôm, trưa hôm đó tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nó nói, thậm chí còn nhìn thấy nó ngồi trên đùi mình. Nhưng bắt đầu từ đêm, đến giờ cho nó ăn thì không còn cảm nhận được nó nữa, chưa hết…..Sáng hôm sau tôi đến đây tìm anh, một chút nữa thôi là tôi bị chậu hoa rơi từ trên tầng trên trúng đầu rồi, hai ngày nay trong lòng tôi bất an, thấp thỏm vô cùng. Lúc nào cũng có cảm giác mình sắp gặp phải chuyện không may gì đó. Việc làm ăn cũng có vấn đề, hàng hoá từ biên giới nhiều khả năng đang bị giữ lại không qua được. Nhất là trưa nay, trưa nay có một con quạ tha xác chuột chết cứ thế lao vào như muốn đập vỡ cửa kính nhà tôi….
Somchai vừa nghe vừa chăm chú nhìn Trinh, bộ dạng của Trinh đang rất hốt hoảng. Somchai trấn an :
— Nhưng thực sự là cô không còn cảm nhận được nó nữa chứ..!?
Trinh gật đầu lia lịa, Somchai hỏi tiếp :
— Này, tôi hỏi thật….Mấy hôm nay cô có đi chùa lễ phật, hay là trong nhà có thờ phật không..!?
Trinh gắt lên :
— Anh điên à, tất nhiên những thứ đó tôi không có làm rồi. Chẳng phải trước đây anh cũng dặn tôi là thờ Kumanthong thì không được thờ phật còn gì. Ngày trước tôi cũng hay đi chùa, đi lễ, đi xem bói….Nhưng từ ngày thỉnh Kumanthong về tôi đã bỏ hết những thứ đó. Thậm chí trong nhà ban thờ gia tiên còn không có. Những thứ kiêng kỵ ảnh hưởng đến Kumanthong tôi đều tránh cả.
Somchai đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu, lúc sau anh ta đáp :
— Việc Kumanthong không xuất hiện thường chỉ có 2 lý do. Một là nó bị doạ cho sợ hãi, suy cho cùng nó vẫn là một hồn ma trẻ con. Mà đã là ma quỷ thường sợ những thứ như kinh phật, những nơi thanh tịnh có sự hiện diện của phật pháp, như vậy cũng sẽ khiến cho chúng bị tổn hại đến linh hồn. Còn hai là nó bị một loại bùa chú mạnh hơn áp chế. Loại thứ 2 này rất khó để có thể xảy ra vì ông thầy phù thuỷ mà tôi đưa cô đến gặp là người rất cao tay. Hơn nữa tôi không nghĩ ai lại ghét cô đến độ bỏ tiền ra để mà yểm bùa hại lại cô cả. Muốn làm được điều này chí ít họ cũng phải đến nhà cô và đặt bùa yểm vào Kumanthong….Cô nghĩ kỹ xem thời gian qua có ai vào nhà cô hay không..!?
Trinh cố nhớ lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ có Hà là người mà Trinh dẫn vào phòng thờ Kumanthong. Ngoài ra bạn bè, hay cả như người thân của Trinh như bố mẹ, Trinh cũng không bao giờ cho vào phòng thờ đó. Nhưng làm sao có thể là Hà được, bởi vì…..Trinh ấp úng nói, giọng run run sợ hãi :
— Tôi….tôi..có dẫn một người bạn vào xem Kumanthong….Nhưng….nhưng mà….cô ta….cô...ta..
Somchai cau mặt hỏi :
— Cô ta làm sao..!?
Hai bàn tay Trinh run lên bần bật, cô khẽ đáp :
— Nhưng….cô ta...đã...chết rồi….
-------------------
Xem tiếp: Tập 13 - Dự Cảm Của Somchai
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê