“ Cạch “
Mở cửa bước vào trong nhà. Trinh đột nhiên nổi da gà. Ngôi nhà hình như lạnh hơn mức bình thường, hoặc cũng có thể cô vẫn còn suy nghĩ đến cái chết của cô bạn thân tên Hà. Cảm xúc của Trinh giờ đây rất hỗn loạn, lúc thì hả dạ vì Hà đã phải trả giá cho việc nói xấu cô, nhưng rồi Trinh lại thấy sợ bởi hình phạt mà Kumanthong dành cho Hà.
Nhìn đồng hồ cũng đã gần 12h trưa, đi đâu thì đi, làm gì thì làm nhưng ngày hai cơ vào lúc 12h trưa và 12h đêm Trinh phải có mặt ở nhà để chăm sóc cho Kumanthong.
Khác với mọi ngày, sau sự việc diễn ra vừa đây, tự nhiên Trinh lại có cảm giác hơi rờn rợn. Chỉ với một suy nghĩ mà Trinh đã gián tiếp giết người. Sực nhớ lại lời ông thầy mo người Thái nói mà sau đó Trinh được Somchai dịch lại :
“ Một khi đã liên kết với nó thì cả đời này phải gắn bó, không được bỏ rơi, không được ruồng rẫy nó. Nếu không nó sẽ nổi giận và hại chính chủ nhân của mình. “
Trinh còn nhớ rõ như in khuôn mặt đáng sợ của ông thầy mo người Thái Lan. Đôi mắt ông ta trũng sâu nhìn thẳng vào mắt Trinh như muốn thấu hết tâm can, lúc Somchai dịch lại từng lời của ông ta, Trinh còn thấy ông ấy giơ mười ngón tay với những cái móng dài ngoằng, nhọn hoắt cào cào vào không trung như muốn nhắn rằng việc thỉnh quỷ linh nhi không phải chuyện đùa, nó gắn liền với mạng sống và tương lai của cô. Và tất nhiên, mất công lặn lội đường xá xa xôi, đi tận vào rừng sâu như vậy thì Trinh đã hạ quyết tâm phải có bằng được một Kumanthong chính hiệu.
Đang nhớ lại chuyện cũ bỗng dưng Trinh giật mình bởi giọng trẻ con :
“ Mẹ...ơi...đến...giờ...rồi.”
Nhìn đồng hồ thì quả thực vừa đúng 12h trưa, hai ngày gần đây Trinh có thể nghe được tiếng nói của nó khá nhiều. Đúng như lời Somchai nói, nuôi càng lâu thì giữa Kumanthong và chủ nhân sẽ có một sự liên kết ngày càng mạnh mẽ hơn. Dẫu đã được giải thích, cũng như kể từ ngày nuôi bản thân Trinh hưởng lợi từ Kumanthong không phải là ít. Từ một cô gái bình thường, vất vả bon chen mới xin được một công việc văn phòng, sau đó bị đấu đá đến nghẹt thở. Vậy mà sau khi thỉnh Kumanthong về cuộc đời của Trinh như được lật sang một trang mới sạch sẽ, sáng lạng hơn. Trinh ngầm hiểu tất cả những thứ mà mình đang có đều là nhờ vào nó cả. Nếu như bây giờ Trinh mà tỏ thái độ gì khác liệu rằng kết cục của cô có giống với người bạn xấu số hôm nay hay không..!? Nghĩ thôi mà Trinh đã thấy rợn hết cả người.
Không dám chần chừ nữa, Trinh mạnh bạo mở cửa phòng thờ rồi bước vào trong. Mọi thứ vẫn nguyên vị như sáng ngày cô sắp xếp, chỉ có một điều lạ duy nhất là Kumanthong bên trong lọ thuỷ tinh hôm nay có vẻ sáng hơn mọi ngày, những lá vàng dát trên cơ thể nó lấp lánh hơn bình thường. Nghĩ bụng có lẽ là do linh lực của nó đã mạnh hơn nên hiện tượng này cũng không có gì là lạ. Trinh vội vàng bóc bánh kẹo, mở nước ngọt và sữa cho nó ăn, thậm chí còn dùng nhiều hơn ngày trước. Bởi Trinh quan niệm khi Kumanthong mạnh hơn, nó sẽ cần ăn nhiều hơn.
Giọng nói trẻ con lại vang lên trong đầu Trinh :
“ Hí...hí..hí...Cảm...ơn...mẹ..”
Bắt đầu từ ngày hôm đó, cứ đến nửa đêm sau khi cho Kumanthong ăn xong trong nhà Trinh liên tiếp xảy ra những tiếng động như có ai đang chơi đùa, những âm thanh kỳ lạ luôn vang lên vào lúc 12h30 đêm cho đến khoảng tầm hơn 1h sáng. Có hôm Trinh len lén nhìn thì cô thấy rõ ràng bóng một đứa trẻ con cứ chạy lên chạy xuống nơi cầu thang. Không chỉ thế, sáng hôm sau, mỗi khi thức dậy đi sang phòng thờ thì đồ chơi trên bàn thờ Kumanthong chẳng hiểu vì sao lại rơi xuống đất ngổn ngang mỗi thứ một góc. Rồi qua tìm hiểu Trinh biết là do Kumanthong chơi đùa, nghịch ngợm vào mỗi đêm.
Ba ngày kể từ hôm xảy ra vụ tai nạn, Hà chết một cách thảm khốc, còn Phương may mắn hơn chỉ bị gãy vài cái xương. Hôm xảy ra chuyện, Trinh nhìn thấy bạn mình nằm trong gầm xe, nhưng do sợ nên Trinh không dám nhận đó là bạn mình. Đám tang của Hà bạn bè có gọi nhưng Trinh lấy cơ đang ở bên Quảng Châu đánh hàng không về được.
Hôm nay có người báo tin Phương đã tỉnh lại, nhóm bạn học rủ Trinh đi thăm Phương. Lần nữa mãi cũng không thể chối nên Trinh đồng ý. Hẹn gặp nhau xong, Trinh cùng hai người bạn nữa đi đến bệnh viện để thăm Phương. Trên đường đi một cậu bạn nói :
— Khổ thân cái Hà, về nước chơi chưa được bao lâu đã bị tai nạn….Hôm đến đám ma người nhà nó khóc nhìn thương lắm. Nghe nói bị xe oto cán mà đứt cả người. Thằng lái xe đâm chết người xong mà vẫn còn trong tình trạng ngáo, nhạc bật ầm ầm lắc lư trong xe. Xã hội bây giờ ghê thật, ra đường chết lúc nào không biết, mà có khi còn chẳng biết tại sao mình lại chết.
Cô bạn còn lại đáp :
— Ừ, tôi cũng nghe nói thế. Mà thường thường tai nạn đứa ngồi sau sẽ bị nặng hơn, vậy mà cái Phương may vẫn sống. Nó húc văng cả người cả xe, nhưng cái Hà hôm đấy mặc váy lên vướng vào gầm, xong cứ thế nó cuốn rồi nghiến một đoạn dài, nát hết cả người. Cái Phương bị chấn thương phần đầu, thấy gia đình nó bảo mới tỉnh lại đêm qua nhưng vẫn chưa nhận ra được ai cả. Khéo lại tàn tật cả đời.
Quay sang Trinh cô bạn hỏi :
— Mà Trinh ngày trước chơi cũng thân với Hà lắm phải không..!? Mới đây còn thấy hai người tíu tít, đám ma bọn tui đến mà không thấy Trinh đâu..!!
Trinh trả lời gượng gạo :
— Ừ...ừ….Tớ hôm đó đang ở bên Quảng Châu, đi lấy hàng phải mấy hôm nên có biết đâu. Bạn bè nhắn tin qua fb mới biết, cũng không về kịp. Bọn tớ cũng thân vậy vậy thôi...Cũng chỉ gặp nhau hôm họp lớp ấy mà. Nghĩ mà buồn quá..
Trinh không dám nhận là ngày hôm đó, nãy Trinh sợ Phương tỉnh dậy sẽ kể nhưng thấy bảo Phương còn chưa nhận ra được ai nên Trinh yên tâm phần nào. Ba người vào bệnh viện rồi hỏi thăm phòng của Phương. Đến nơi Trinh thấy bố mẹ của Phương đang ngồi cạnh giường chăm sóc con, Trinh rụt rè đi sau hai người bạn, bạn Trinh chào bố mẹ Phương :
— Chúng cháu chào hai bác, bọn cháu đến đây thăm Phương. Tình hình sức khoẻ của Phương thế nào rồi ạ..!?
Bố Phương khẽ lắc đầu :
— Đêm qua nó mở mắt tỉnh lại, nhưng cứ ngơ ngác nhìn xung quanh, đến bố mẹ còn chẳng nhận ra. Bác sỹ bảo nó bị chấn động não, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Họ nói cần chăm sóc tốt rồi theo dõi một thời gian. Khổ lắm cháu ạ..!!
Mẹ Phương rớm nước mắt :
— Thôi ông ạ, con mình vẫn còn sống là phúc lớn mạng lớn. Cô bạn đi cùng với nó còn khổ hơn nhiều, người ta nói xe cán chết cô ấy ngay tại chỗ, đưa người khỏi bánh xe mà cơ thể chia làm hai khúc...Ít ra con mình vẫn còn sống mà tỉnh lại.
Nghe thấy thế Trinh mới cùng hai người bạn bước tới giường của Phương, cô bạn đi cùng nhìn Phương mỉm cười :
— Cậu có nhận ra bọn tớ không..!?
Trinh cũng ghé mặt vào hỏi :
— Phương….Cậu thấy trong người sao rồi.
Chẳng hiểu vì sao mà Trinh vừa hỏi xong thì Phương đang nằm với đôi mắt ngây dại nhìn lên trần nhà đột nhiên bật dậy, Phương gào lên :
— Á….á…..á….nó kìa, nó….nó….đó….Cứu….cứu….với.
Bố mẹ Phương cũng như Trinh cùng bạn bè giật mình hốt hoảng. Tất cả đều nhìn xung quanh phòng nhưng không thấy gì cả. Phương với nét mặt kinh sợ cứ thế lùi vào trong góc tường, một tay bị gãy phải bó bột, tay còn lại Phương kéo chăn trùm lên đầu, sau đó Phương chỉ về phía trước miệng không ngừng hét :
— Nó...đó...là….nó….Hu...hu….hu...cút đi….cút...đi…..Ma….ma…..cứu với….
Vì ngón tay của Phương chỉ ra ngoài cửa, nơi mà Trinh cùng hai người bạn đứng chắn phía trước nên ngoài Trinh ra ai cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Bố mẹ Phương lao lại ôm ghì lấy con để tránh Phương tự làm mình bị thương, Trinh hiểu ra vấn đề, cô nuốt nước bọt trong khi hai người bạn của cô vẫn đang cảm thấy khó hiểu. Trinh vội nói :
— Thôi, có lẽ chúng ta nên đi về...Để cho cậu ấy yên tĩnh một lát. Đến thăm lúc này không tiện đâu.
Vừa lúc bác sỹ chạy vào, hai người bạn của Trinh cúi đầu rồi nói với bố mẹ Phương :
— Dạ thôi, có lẽ bọn cháu xin phép về ạ. Lúc nào Phương khoẻ bọn cháu sẽ đến thăm sau.
Mẹ Phương khóc lóc gật đầu :
— Hu hu, các cháu về….Con ơi, con làm sao thế này.
Trước khi ra khỏi cửa Trinh có nghe bác sỹ nói :
— Chấn thương sau tai nạn khiến cho bệnh nhân bị tổn hại não, rất dễ gây ảo giác bởi thứ mà mình trải qua. Tinh thần dễ bị xúc động, chuyển bệnh nhân đến phòng theo dõi đặc biệt, hạn chế người đến thăm.
Trùm chăn kín đầu nhưng Phương vẫn gào lên :
— Ma...ma….nó….là...ma đấy….tha...cho….tôi….tha...cho tôi.
Trên đường về bạn bè bắt đầu bàn tán :
— Sao lại thế nhỉ, chúng mình đến thăm mà nó nhìn rồi hét lên như gặp ma ấy.
Cậu bạn trả lời :
— Chậc, cũng không tránh được tại bị chấn thương vùng não mà. Chắc bị kích động quá thôi…!! Nhưng cũng sợ thật đấy.
Quay lại sau cậu bạn nhìn Trinh nói :
— Hay là tại Trinh nhìn giống ma quá nên Phương nó sợ...Ha ha ha.
Cô bạn kia mắng :
— Đồ điên, lái xe đi….Ăn nói vớ vẩn.
Quay sang bên cạnh thấy Trinh nãy giờ im lặng như người mất hồn, cô bạn khẽ sờ vào tay Trinh lay lay thì chợt giật mình, bởi cơ thể của Trinh lạnh toát, cô bạn hốt hoảng :
— Này Trinh, Trinh….Sao người cậu lạnh thế.
Trinh không trả lời, chẳng hiểu Trinh nhìn cái gì trên đùi mà mắt cô chăm chú một cách khó hiểu, Trinh nói một mình :
— Không….không...được.
Cô bạn càng lo :
— Không được cái gì..!? Cậu bị cảm lạnh à, tay lạnh lắm đây nè.
Trinh lúc này mới giật mình nhìn sang bên cạnh, Trinh ấp úng :
— Sao...sao…!? À ừ...tớ thấy trong người không được khoẻ.
Quả nhiên tay Trinh đang run lên, không ai nhìn thấy nó ngoài Trinh cả, và vừa rồi nó ngồi trên đùi Trinh rồi cười nhe răng hỏi :
“ Mẹ...ơi….con...giết...nó…nhé..Nó….nhìn...thấy...con...mẹ...ạ...hi...hi….hi…”
-------------------
Xem tiếp: Tập 10 - Yêu Cầu Không Được Thực Hiện
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê