Tối đó tại nhà của Quân, cả ngày hôm nay anh không thể tập trung làm việc được. Đầu óc cứ nghĩ mông lung đến một điều gì đó mơ hồ, trong lòng bứt rứt, bồn chồn. Cứ ngồi vào bàn làm việc là Quân lại suy nghĩ vu vơ. Khẽ thở dài nhìn đồng hồ đã gần nửa đêm, Quân tự nhủ :
-- Chắc có lẽ sau khoảng thời gian mệt mỏi, giờ đây công việc lại căng thẳng khiến mình chưa thể thích nghi ngay được. Mà lâu rồi cũng không thấy Trinh liên lạc gì, tối hôm đó mình cũng cư xử có phần hơi quá, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ….
Quân bỗng giật mình, tư nhiên anh lại nhớ đến Trinh, không chỉ vậy trong Quân còn có cảm giác là mình có lỗi với Trinh nữa. Quân cũng không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy. Những câu hỏi đột ngột xuất hiện trong đầu Quân như Trinh đang làm gì..? Cô ấy có khỏe không..? Công việc của Trinh vẫn ổn chứ….khiến cho Quân thấy mình có chút gì đó không bình thường, anh đang nhớ đến Trinh vượt quá mức cho phép, mặc dù trước đó Quân không hề có chút tình cảm riêng tư nào với Trinh cả. Sao tối nay Quân lại nghĩ đến Trinh nhiều như vậy, Quân lẩm bẩm :
-- Mình điên thật rồi, Trinh là bạn của vợ mình, cũng là người đã giúp đỡ mình khá nhiều trong khoảng thời gian gần đây. Với mình cô ấy là một người bạn tốt, sao đột nhiên mình lại có suy nghĩ thế này cơ chứ..? Không thể được….
Dứt lời Quân vùng dậy khỏi giường, Quân lao vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo. Căn nhà lúc này chỉ còn nhập nhoạng bóng đèn ngủ, nhìn mình trong gương với khuôn mặt ướt đẫm nước, Quân thở hắt ra, sau khoảng thời gian suy nghĩ vẩn vơ khi nãy, bây giờ Quân đã bình tĩnh trở lại. Đột nhiên Quân giật mình khi mà trong gương vừa phản chiếu phía sau anh có một bóng người vừa khẽ lướt qua rất nhanh.
Quay ngoắt lại nhìn ra cửa thì Quân không còn thấy gì nữa, nhưng chắc chắn mới đây vừa có bóng người, không thể nào nhầm được. Nhớ lại mấy ngày trước khi mới dọn về chung cư này ở, Quân có nghe ngóng được xung quanh đây người ta nói dạo này ban bảo vệ chung cư làm ăn tắc trách, đã có một vài nhà bị trộm cạy cửa. Bảo vệ cũng như quản lý chung cư có họp bàn, nhưng do chưa có gia đình nào bị mất trộm nên cũng chưa thể kết luận được gì. Nhưng việc khóa cửa của một vài nhà có dấu vết cạy phá là có thật. Quân nghĩ :
“ Không lẽ mình đã sơ ý để trộm lẻn vào, giờ nó bắt đầu hành động. “
Mặc dù nghĩ vậy nhưng thật khó mà có tên trộm nào lại cả gan lần mò ngay khi mà chủ nhà còn thức cả. Tuy nhiên xã hội bây giờ không biết đâu mà lần, ăn trộm, ăn cướp rất manh động. Ban ngày ban mặt đi ngoài đường còn bị cướp huống chi ban đêm, nhất là Quân chỉ vừa mới chuyển về đây được vài ngày, mọi thứ hãy còn bỡ ngỡ.
Nhưng sau khi thấy bóng người vụt qua ấy thì Quân không còn nghe thấy tiếng động gì nữa. Mọi thứ trở nên im lặng đến lạnh người, vẫn cẩn trọng, Quân vớ lấy cái gàu hót cán dài để ngay góc cửa đi vào nhà vệ sinh rồi chầm chậm bước ra ngoài phòng khách bởi cái bóng vừa rồi lao vút về phía bên ngoài hướng phòng khách. Nhón tay Quân bật đèn :
“ Tách “
Cả căn phòng sáng trưng, mọi thứ vẫn nguyên vẹn không có chút xê dịch nào cả. Quân tìm kiếm xem trong các ngóc ngách có thể trốn được có ai không, kết quả chỉ có Quân là người duy nhất đang đứng trong nhà mà thôi. Ngán ngẩm bước về phía cửa chính để kiểm tra xem đã khóa hay chưa, cửa nhà đã khóa kỹ, Quân thở dài :
-- Haiz, mình làm sao thế nhỉ, đầu óc độ này cứ như người bị điên ấy. Toàn nghĩ lung tung rồi nhìn đâu cũng ra chuyện.
“ Tách “
Với tay tắt đèn phòng khách, vừa mới quay lưng đi định bước về phía phòng ngủ thì :
“ Vụt “
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng rõ ràng….không, phải nói là chắc chắn vừa có thứ gì đó lao qua người Quân từ phía đăng sau.
“ Tách “
Công tắc đèn lại được bật lên, Quân nét mặt bây giờ đã có chút hoảng loạn. Nhìn ngược nhìn xuôi nhưng căn phòng khách vẫn vậy. Không thấy một ai cả, không giống bà Tâm, Quân không phải là người mê tín. Anh có tâm, có lòng nhân hậu nhưng anh không tin vào chuyện tâm linh, ma quỷ. Bởi vậy, sau khi mẹ mất, mỗi lần lên phòng thờ, nhìn thấy tượng Phật Bà được mẹ mình ngày đêm thành kính, tụng kinh, niệm phật….Nhưng rồi gia đình anh đã phải chịu quá nhiều nỗi đau, nỗi thống khổ cùng cực, nhưng bà Tâm trước khi chết có một tâm nguyện cuối cùng là được đưa tro cốt lên chùa Bồ Đề, bởi bà Tâm vẫn canh cánh trong lòng sai lầm mà bà đã gây ra. Cả một đời ăn chay niệm phật, nhưng cuối cùng bà vẫn gián tiếp hại chết con dâu và cháu gái chưa kịp chào đời của mình. Chính vì thế sau cái chết của Nhi, bà Tâm suy nghĩ quá độ, tuổi già sức yếu lại thêm nỗi day dứt giày xéo tâm can, bà Tâm cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng mà lòng vẫn còn nhiều vương vấn. Quân chiều ý mẹ cũng đã làm như vậy, nhưng niềm tin của anh vào sự phù hộ của các bậc thần phật cũng đã nguội dần. Đó cũng chính là lý do mà Quân bán đi ngôi nhà cũ, nhưng hôm nay, vào chính lúc này đây Quân đang nổi gai ốc bởi những điều kỳ lạ đang xảy ra trong ngôi nhà này.
Có thứ gì đó không thể giải thích được đang hiện hữu ngay tại đây, trong căn phòng khách này.
“ Tách “
Một lần nữa đèn phòng được tắt, nhưng lần này vừa tắt đèn xong thì bàn tay của Quân đang run lẩy bẩy, đánh rơi cái gàu hót rác xuống nền nhà, Quân lùi người lại mặt đầy hoảng sợ. Bởi khi ánh đèn vụt tắt, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ từ trong phòng ngủ hắt ra, Quân thấy rõ đang ngồi trên ghế sofa là một người phụ nữ tóc dài, mặc một bộ váy màu trắng, dù chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng Quân biết, đó chính là Nhi, vợ của mình…..Đã bao tháng qua kể từ khi Nhi mất, chưa bao giờ Quân nằm mơ thấy Nhi cả. Cái váy trắng đó đúng là chiếc váy mà gia đình đã mặc cho Nhi trước khi đưa cô vào trong quan tài.
Đúng là Nhi rồi, nhưng Nhi ngồi đó không ngoảnh mặt lại, nét mặt thanh tú, làn da hơi nhợt nhạt cùng với mái tóc dài óng mượt…..Nhi vẫn xinh đẹp như ngày nào, Quân không dám tin vào mắt mình, đưa bàn tay run run về phía trước, Quân muốn tiến lại gần nhưng giọng nói của Nhi vang lên :
“ Đừng….đừng..lại...gần...em...Em...là...người...đã...chết…”
Quân nghẹn ngào đến rơi nươc mắt :
-- Nhi, đúng là em rồi….Anh nhớ em nhiều lắm….Cho anh xin lỗi..
Nhi khẽ đáp :
“ Anh...không...có...lỗi...gì...cả….Mọi...chuyện...đều...do...em….em...không...oán...trách...ai….Nhưng...anh….phải...nghe...em….Hãy...đi...đi….hãy...đi...khỏi...đây...đi….Đi...thật..xa...vào…”
Dứt lời, Nhi đứng dậy, cô từ từ bước ra phía cửa chính vẫn đang đóng, thân hình mảnh mai tựa hồ sương gió cứ thế dần dần biến mất, khi Nhi sắp tan đi thì cô mới quay mặt lại nhìn Quân, ánh mắt cô u buồn, lạnh lẽo, dường như Nhi vừa rơi nước mắt, trong không gian mờ ảo, Quân chỉ còn nghe thấy ba từ :
“ Em...xin...lỗi..”
Toàn thân của Quân nãy giờ cứng đơ không thể cử động nổi, anh muốn chạy đến để níu kéo người vợ bất hạnh nhưng không được.
-- NHI, NHI…..EM ĐỪNG ĐI.
Quân bật dậy, hai tay anh quờ vào khoảng không trước mặt. Ngơ ngác nhìn xung quanh như đang cố tìm kiếm một hình ảnh vô định. Quân lúc này mới ngỡ ra tất cả mọi thứ mà anh vừa nhìn thấy chỉ là một giấc mơ. Quân vẫn đang ngồi trên giường, trong căn phòng ngủ đóng kín cửa. Đồng hồ đã chỉ 2h59 phút sáng, tuy là mơ nhưng nước mắt Quân vẫn đang chảy xuống nơi hai gò mà đã gầy đi trông thấy.
Từ ngày Nhi mất, đây là lần đầu tiên Quân mới lại được nhìn thấy Nhi. Nhưng sao u uất, buồn bã đến như vậy.
Không thể ngủ tiếp được nữa, Quân mở cửa sổ ban công hướng ra bên ngoài nhìn ngắm khoảng không gian cô quạnh giữa đêm vắng. Quân nhớ lại trong giấc mơ Nhi có bảo anh hãy rời khỏi đây càng xa càng tốt. Không hiểu tại sao Nhi lại nói với mình như vậy, nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Bất chợt một cơn gió nhẹ khẽ thổi vào mặt Quân mang theo một làn hơi xen kẽ hương thơm quen thuộc. Quân khẽ nói :
-- Em không làm gì có lỗi với anh cả.
[.....]
2 ngày sau, 8h sáng tại công ty nơi Quân làm việc, khi Quân đang bước vào sảnh thì bất ngờ có một cô gái lao ra chặn đường, Quân khá bối rối khi nhận ra đó là Trinh, chưa kịp mở lời thì Trinh đã nói :
-- Anh Quân, em tìm thấy anh rồi...Sao anh bán nhà chuyển đi nơi khác ở mà không thông báo gì với em vậy. Anh không còn coi em là bạn nữa rồi phải không..?
Quân ấp úng đáp :
-- Không, tại mọi chuyện cũng gấp gáp….Với lại anh đã làm phiền em nhiều rồi.
Trinh nheo mày :
-- Hay là anh vẫn suy nghĩ về chuyện tối hôm đó. Hôm ấy ăn tối em có uống chút rượu anh cũng biết mà, em xin lỗi….Thực ra em không cố ý vậy đâu...Những ngày qua em cũng ngại lắm, suy nghĩ mãi em mới quyết định đi gặp anh để nói lời xin lỗi. Nhưng đến nhà anh mới hay tin anh đã bán nhà. Em không ngờ anh lại ghét em đến mức bán cả nhà để tránh đi như vậy…
Nhìn bộ mặt buồn bã của Trinh, Quân cũng thấy hôm đó mình đã cư xử hơi thô lỗ, Quân nói :
-- Không phải như vậy, anh bán nhà là vì một mình anh ở ngôi nhà như thế là quá rộng, hơn nữa ngôi nhà đó cũng toàn kỷ niệm buồn nên anh muốn thay đổi chỗ ở cho khuây khỏa, rồi chung cư mới khá tiện lợi lại gần ngay công ty cho nên….Em đừng suy nghĩ quá, tối đó anh cũng không phải với em…..Cho anh xin lỗi.
Trinh mỉm cười, quả đúng là người đàn ông này quá đỗi tốt bụng, mỗi khi ở cạnh anh ta Trinh gần như mất kiểm soát, chỉ cần nhìn thấy, nghe thấy tiếng của Quân cũng khiến cho Trinh phát điên rồi. Bắt lấy cơ hội Trinh khẽ thủ thỉ :
-- Nếu đã vậy trưa nay em với anh đi ăn được chứ, bây giờ em có công chuyện gần đây, xong rồi trưa cũng rảnh...Mình chọn cửa hàng nào tiện lợi ăn gần đây thôi cũng được. Có được không anh..?
Quân gật đầu :
-- Ừ, vậy cũng được, đằng nào trưa anh cũng đi ăn mà.
Trinh vui mừng, Trinh vội đáp :
-- Vậy trưa nay mình gặp nhau ở đây anh nhé, giờ em không làm phiền anh nữa, anh đi làm đi kẻo muộn.
Cả hai tạm biệt nhau, quay ra xe, Trinh lục tìm trong túi xách. Cái lọ tiết chó trộn với tàn nhang từ bát hương thờ Kumanthong, Trinh vẫn để cẩn thận…….Trinh đưa cái lọ lên nhìn nhìn rồi khẽ cười ;
-- Hi hi hi, giờ phải nghĩ cách xem làm thế nào đây….Càng nhìn anh, em lại càng muốn có được anh ngay Quân ạ….Sẽ không còn lâu nữa đâu...hi hi hi.
-------------------
Xem tiếp: Tập 25 - Tác Dụng Của Bùa Ngải.
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê