Sáng ngày hôm sau, sau giấc ngủ khá sâu, 9h sáng Trinh trả phòng rồi tiếp tục lên đường. Điểm đến tiếp theo của Trinh chính là nhà bố mẹ đẻ của Nhi. Lần đám ma của Nhi, Trinh cũng đã có về đây. Lái xe đến huyện An Lão, mặc dù không nhớ đường, nhưng sau một hồi hỏi han Trinh cũng tìm được đến xã An Thọ.
Tiếp đó, Trinh hỏi dần người đi đường, tả rõ về gia đình có con gái chết cách đây hơn nửa năm thì người làng, người xã cũng có một số người biết. Cuối cùng Trinh tìm đến được ngôi nhà hai tầng màu vàng của bố mẹ Nhi. Đúng với những gì mà cách đây hơn nửa năm khi về viếng đám ma Trinh đã thấy.
Tuy nhiên ngôi nhà đóng cửa, khóa ngoài, dường như là chẳng có ai ở nhà cả. Ngay cả cổng cũng khóa nốt….Sân xướng, vườn tược lá rơi rụng lả tả, nhìn quang cảnh ngôi nhà hình như đã lâu rồi ngôi nhà không có người ở. Đang loay hoay không biết hỏi ai thì đúng lúc đó có một bà bác đang đạp xe đạp, phía sau gác ba ga còn đang treo hai cái thùng gì trên cái thanh đòn đi tới. Trinh vẫy tay rồi khẽ hỏi :
-- Bác ơi, bác cho cháu hỏi một chút với.
Bà bác dừng lại kéo cái khẩu trang che kín cả mặt xuống đáp :
-- Cô hỏi gì tôi đấy..?
Trinh tiếp :
-- Dạ, bác có biết ông bà Hiến - Ngoãn, chủ nhà này này, mà có cô con gái chết cách đây hơn nửa năm rồi ở đâu không ạ…?
Bà bác hỏi lại :
-- Thế cô là gì với nhà người ta..?
Trinh trả lời :
-- Dạ, cháu là bạn học của con gái hai bác ấy, hôm nay cháu về đây thăm gia đình….Tìm mãi mới thấy nhà, mà đến nơi thấy nhà đóng cửa, hình như lâu rồi không có ai ở nhà hay sao ấy bác ạ..?
Bà bác gật gù :
-- À, ra thế...Cô đoán đúng rồi đấy, nhà này là họ bán hết đất đai nhà cửa đi rồi. Trước cũng thuộc dạng khá giả của xã, thế mà nửa năm nay chẳng còn gì. Cô muốn tìm họ chứ gì…?
Trinh gật đầu, bác bác dựng chân chống xe đạp rồi chỉ tay về phí cuối con đường nhựa đã cũ kỹ, đầy ổ gà, bà bác nói :
-- Đây nhá, đi đến cuối con đường này, xong có một cái lối rẽ bằng đất, ngay đầu lối rẽ ấy có cái cây keo tai tượng to lắm. Lối nhỏ nên không đi được oto vào đâu, đỗ ngay dưới bóng cây keo tai tượng ấy là mát nhất rồi. Xong đi vào một đoạn, thấy ngôi nhà cấp 4, có cái mái tôn xanh trước sân, đấy là nhà Hiến Ngoãn mà cô đang tìm.
Trời tự dưng âm u tù mù, mặc dù sáng sớm mới hửng nắng. Nhìn chỉ đường thì có vẻ dễ nhưng đi chắc không đơn giản, Trinh đáp :
-- Vâng, vậy cháu cảm ơn bác...Mà bác đang gánh cái gì đấy ạ..?
Bà bác mở luôn hai cái nắp thùng ra, một mùi thối bốc lên nồng nặc, bà bác cười :
-- Đúng là dân thành phố có khác, nhìn mà cũng không biết là cái gì, phân đấy, cứt để tưới rau chứ còn gì nữa….Mà thôi tôi đi đây, trời này không khéo lại mưa to, tưới rồi lại phí hết cả cứt. Tôi cũng là hàng xóm của cái nhà mà cô vừa hỏi đấy….Sát nhà luôn….
Thấy bà bác nhiệt tình giới thiệu quá mức, lại thêm mùi thối đang bốc ra từ hai thùng phân, Trinh vội vàng chào rồi bịt mũi lên xe phóng thẳng. Vừa đi chậm vừa chú ý lối đi có cây keo tai tượng mà bà bác chỉ, cuối cùng Trinh cũng tìm thấy. Đánh gọn xe vào gần gốc cây, Trinh lấy balo rồi bước xuống, đi vào trong con đường đất nhỏ hẹp, đi khoảng hơn 10om thì Trinh đứng trước cổng của ngôi nhà cấp 4, có cái mái tôn xanh trước khoảng sân hẹp.
So với ngôi nhà ngày trước thì ngôi nhà này quá tồi tàn, sập xệ...Trong khi Trinh biết, bố mẹ Nhi cũng thuộc dạng khá giả, gia đình có học vấn. Không hiểu vì lý do gì mà chỉ sau nửa năm họ lại trở nên như vậy. Đứng ngoài cổng gỗ tạm bợ, Trinh gọi :
-- Có ai ở nhà không…?
Từ trong gian nhà nhỏ, mái ngói , cũ kỹ một người phụ nữ chạy vội ra, trên tay vẫn cầm đôi đũa, là mẹ của Nhi…..Với bộ dạng lếch thếch, suýt chút nữa Trinh không nhận ra đây là mẹ của Nhi. Ngày xưa Nhi và Trinh còn học chung đại học, thi thoảng mẹ Nhi cũng lên thăm con, khi ấy bạn bè Nhi ai cũng trầm trồ, bởi mỗi lần mẹ Nhi lên là lại đem bao nhiêu đồ ăn, thức uống, dáng vẻ đầy học thức, gia giáo của bà khiến cho bạn bè của Nhi vô cùng ngưỡng mộ. Cũng bởi vì thế nên bố mẹ Nhi rất khắt khe trong các mối quan hệ ngoài luồng của con. Họ luôn coi danh dự, thể diện là trên hết. Trước đó khi đám ma của Nhi diễn ra, Trinh cũng có gặp bố mẹ Nhi, nhưng họ không đến mức như thế này. Thấy có người gọi, bà Ngoãn mẹ của Nhi tất tưởi chạy ra hỏi :
-- Ai đấy…? Ai gọi gì đấy..?
Trinh đáp :
-- Cháu chào bác, bác có nhận ra cháu không ạ.
Nheo nheo đôi mắt, bà Ngoãn vội trả lời :
-- Cháu...cháu là bạn của cái Nhi phải không..? Nhưng bác xin lỗi, bác không nhớ tên.
Trinh mỉm cười :
-- Dạ, đúng rồi bác, cháu là Trinh bạn của Nhi…..Cũng hơn nửa năm rồi, sau đám ma của Nhi hôm nay bác cháu mình mới gặp lai nhau. Cháu có công việc về Hải Phòng, nên tiện ghé qua thăm gia đình một chút.
Bà Ngoãn vội vàng mở cổng mời Trinh vào trong nhà, bà Ngoãn rối rít :
-- Quý hóa quá, mời cháu vào nhà….Nhà cũ bác bán rồi mà cháu vẫn tìm được đến đây thì giỏi thật.
Trinh nhớ ngoài bố mẹ ra thì Nhi vẫn còn một đứa em trai, Trinh hỏi :
-- Bác trai với em đâu hả bác..?
Bà Ngoãn lắc đầu buồn bã :
-- Em nó đang học đại học trong miền Nam, khổ, đi xa thế vì là có người nhà trong đó lo liệu cho. Còn bác trai….
Vừa nói bà Ngoãn vừa rơm rớm nước mắt, dẫn Trinh vào trong nhà, bà Ngoãn chỉ tay về phía giường rồi nói tiếp :
-- Bác trai ốm nặng đã nửa năm nay, trước khi cái Nhi chết, bác trai bị tai nạn, ban đầu vết thương cũng đỡ, đám ma cái Nhi còn đi lại được một chút. Nhưng sau khi chôn cất nó xong thì lại trở nặng, giờ bại liệt rồi…..Bác phải bán hết cả nhà cửa, đất đai vườn tược đi để lo cho bác ấy, nhưng bây giờ chẳng còn gì, mà bệnh tình không khá hơn được…..Ông ấy nằm như vậy cũng đã 4 tháng nay rồi, khổ lắm cháu ạ.
Hóa ra đây là lý do khiến cho bố mẹ Nhi suy sụp sau một thời gian ngắn như vậy. Trinh đột nhiên suy nghĩ :
“ Những ai dính đến nó đều có một kết cục bi thảm. Mình nghĩ gia đình anh Quân chịu đựng cái Nghiệp của nó đã điêu đứng rồi, vậy mà đến cả bố mẹ đẻ của nó cũng không tránh khỏi….Thật là đáng sợ, một người lại khiến cho nhiều người khổ sở đến như thế..”
Ngồi xuống ghế, bà Ngoãn có lẽ cũng đã lâu rồi không biết trút bầu tâm sự với ai, trên ban thờ kia là di ảnh của Nhi, từ lúc bước vào nhà đến giờ Trinh cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, bây giờ ngước lên trên ban thờ Trinh mới thấy cảm giác đó là từ bức ảnh thờ của Nhi. Như một phép thể hiện lễ nghĩa, Trinh đứng dậy thắp hương cho Nhi, lấy nhang, bên cạnh có một bao diêm, Trinh quẹt diêm thắp nhang nhưng mãi mà nhang không cháy, cứ âm ỉ rồi tắt ngúm.
Bà Ngoãn thấy vậy nói :
-- Để đấy, để bác châm cho mà thắp.
Chẳng hiểu sao, nhưng khi bà Ngoãn quẹt diêm thì que nhang cháy bùng. Nhận lấy nhang từ tay bà Ngoãn, Trinh cũng chắp tay lạy ba lạy rồi cắm nhang vào bát hương, sau đó ngồi lại xuống ghế nói chuyện, bà Ngoãn rót cho Trinh cốc nước rồi bắt đầu than thở :
-- Chắc có lẽ gia đình bác bị quả báo đấy cháu ạ...Nói ra thì xấu hổ, nhưng ngày trước hai bác cũng đã làm chuyện có lỗi với con cái, mà không chỉ riêng cái Nhi, còn cả đứa con trong bụng nó nữa. Giá mà, giá mà ngày đó hai bác không vì cái sĩ diện với bà con, họ hàng mà chấp nhận nó thì sau này đâu đến cơ sự thế này.
Trinh biết mẹ Nhi đang nhắc đến câu chuyện Nhi ăn nằm với người khác rồi có con, nhưng do cả hai bên gia đình không chấp nhận nên Nhi đã bỏ cái thai rồi một mình bươn trải trên Hà Nội. Đên sau này thì Nhi gặp được Quân. Trinh hỏi :
-- Vậy anh Quân có về đây thăm hai bác không ạ..?
Bà Ngoãn trả lời :
-- Hồi cái Nhi mới mất độ đâu 1-2 tháng thì anh ấy cũng có về, nhưng sau này không thấy về nữa, mà nghĩ cho cùng cũng có còn liên quan gì đâu..?
Trinh nói :
-- Mẹ anh ấy mất, hai bác có biết không..?
Trinh hỏi như vậy là bởi vì trong đám ma mẹ Quân, Trinh không nhìn thấy gia đình của Nhi xuất hiện, bà Ngoãn sững người, bà ấp úng :
-- Sao...sao cơ…? Cháu bảo mẹ thằng Quân mất rồi à..? Bác...bác không biết…
Trinh khẽ gật đầu :
-- Dạ vâng, bác Tâm mới mất cách đây gần 2 tháng….Anh Quân cũng khổ lắm bác ạ.
Tin bà Tâm đã chết như sét đánh ngang tai khiến cho bà Ngoãn rùng mình. Bởi sau đám ma của Nhi, Quân có về đây rồi xin lỗi bố mẹ vợ. Quân cũng nói Nhi chết, một phần cũng do lỗi của mẹ con Quân…..Bà Ngoãn cũng biết chuyện do trước khi Nhi bỏ đi, mẹ Quân có gọi điện về hỏi han, chất vấn quá khứ từng phá thai của Nhi. Nghe tin bà Tâm đã chết, bà Ngoãn nghĩ ngay đến cái chết của bà Tâm là do hồn ma Nhi báo oán.
Hơn nửa năm nay, khi đã mất tất cả, bà Ngoãn cũng cho rằng, mình và chồng bị thế này là do mắc tội với con gái. Chính vì thế, bà Ngoãn phải lập riêng một ban thờ nhỏ để hương khói cho con….Bà Ngoãn bất thình lình đứng dậy, bà muốn thắp thêm một nén nhang nữa, nhưng nhìn lại bát nhang, nén nhang ban nãy mà Trinh vừa cắm vào đã tắt ngúm từ bao giờ.
-------------------
Đọc trọn bộ: MA BÚP BÊ - TRƯỜNG LÊ
Bản quyền thuộc về tác giả Trường Lê