04/06/2021 11:50 View: 1519

Hồi ký tâm linh: Anh Năm sư huynh (Tập 2)

Các bạn lưu ý: Đây là hồi ký tâm linh nên tác giả buộc phải đổi tên nhân vật và các võ sư, võ đường. Nếu có trùng hợp xin quý vị thứ lỗi, đó chỉ là chuyện ngẫu nhiên, ngoài ý muốn của tác giả. Trân trọng. 

anh nam su huynh 2, that son than quyen

Thấy Tôi nhìn bằng ánh mắt dò hỏi, Thầy tiếp:

“Hồi trẻ, Chú Năm và người bạn, tao không nhớ tên gì, nhưng nó đi lính quân cảnh, cứ kêu nó là Cảnh cho tiện… cùng học thiếu lâm trong một xóm nhỏ. Rồi không biết tại sao Cảnh lại bị ông thầy đuổi, sau đó, chú Năm dọn nhà đi xa nên cũng nghỉ không còn theo học ở đó nữa.

Bẵng đi một thời gian, tình cờ chú Năm đi lính đến vùng đó, nhớ người thầy dạy mình ngày xưa, nên có ghé thăm. Không ngờ cái võ đường cũ trông rất tiêu điều và chỉ có dăm ba học trò nhỏ, chú Năm hỏi thì ông Thầy già mới nói:

-“Mày nhớ thằng Cảnh bạn mày không? Sau này nó trổ mã cao lớn lắm, còn bự con hơn mày nữa, tuần trước nó bận bộ đồ lính vô đây, nói năng mất dạy, chọc tức mấy thằng đệ-tử nhỏ của tao. Tụi đàn anh cỡ mày và nó thì đi tứ tán, còn lớp trẻ, làm sao đánh lại thằng Cảnh?... Vậy mà cũng có 2 đứa nhào ra đấu liều mạng, bị thằng Cảnh đánh nằm một đống !. Tao thì già rồi, sức yếu, tao biết chính tao cũng đánh hổng lại với nó, tao nghe nó học đánh Box trong lính, rồi Taewondo, chưa kể là nó luyện thiếu lâm do chú bác nó dạy nữa. Đánh gục hai đứa nhỏ xong, nó tuyên bố là tháng sau chú và bác ruột của nó đều là võ sư sẽ mở võ đường trong thị xã này, kêu gọi đệ tử tao qua bên đó học.. Thế tao mới hiểu ngày xưa nó qua học tao là tính ăn cắp “Nghề” vì biết cái lò Võ của tao lập ra lâu rồi, nên tụi nó tính phá để câu học trò…

Tao nói:

- “Nó là cỡ đàn anh, nên thắng đàn em là chuyện thường…để tao kiếm mấy thằng cỡ nó đấu mới xứng, ... Nó nói vậy tuần sau nó sẽ trở lại coi võ đường mình có ai thắng nổi nó không? Tao tức lắm vì không còn thằng đệ tử ruột nào còn ở trong xóm mình nữa để đấu với nó …”

Nghe Ông Thầy kể đến đó, Anh Năm tức quá nói:

-“Bộ…bộ… thằng Cảnh bây…bây giờ giỏi lắm sao…sao… Thầy? Để tui…tui đấu thử với nó mới được…”

Ông Thầy già hỏi:

-“Hồi đó mày học Tao đâu có bao lâu, sau này mày có học thêm ở đâu không mà đòi đấu với thằng Cảnh?”

-“Dạ, con cũng..cũng có học chỗ này chỗ…chỗ… nọ ba…ba mứa, Thiếu-Lâm Bắc phái, Nam Phái có…có..đủ…”

-“Đâu mày ra sân dợt 1 bài “tứ-trụ” cho tao coi.” (Tứ-trụ là bài quyền đánh 4 hướng, phải luyện thiếu lâm kha khá mới được dạy)

Mấy trò nhỏ nãy giờ ngồi lặng im buồn thiu nghe sư phụ mình nói chuyện với Đại-Ca, bây giờ liền vỗ tay và cùng nói:

-“Đúng đó sư huynh, sư huynh dợi một bài cho tụi tui học hỏi…”

-“Đại ca đánh bài “ruột” ra nghen…”

 Thế là anh Năm liền ra sân và đánh một bài quyền rất nhanh và đẹp, đàn em vỗ tay quá xá,

-“Chú mày đánh cũng khá, bài này mày học ở đâu vậy, giống bài “Ngũ Độc Thần Quyền" bên Bắc Phái phải không?” 

Anh Năm đáp:

-“Dạ phải, bài này tui học ở Quận 5, Chợ Lớn…vậy mà ở lò võ đó, tui cũng có lên sân tinh võ đấu mấy lần, lý do: thi đấu lấy tiền đi nhậu…”

Nhưng Ông Thầy già lắc đầu và nói:

-“Vậy sao? Mà tao thấy cái “cơ” của mày so với thằng Cảnh thì chỉ một sáu, một mười ! Mày còn thua nó tới 4 phần !.”

Thấy Anh Năm nghe vậy nhìn mình với vẻ ngạc nhiên dò hỏi, Ông Thầy mới nói tiếp:

-“Hồi nãy, sau cái đá “tảo địa” (đá quét sát sân) mày xoay lưng để chuyển qua thế “Tiên Tử Hiến Đào” chậm và nhiều sơ hở. Coi như cái lanh lẹ mày thua. Còn mày coi góc sân xi măng kia kìa, mày thấy chỗ nứt rạn không? Đó không phải do tụi nhỏ này tập, mà là do thằng Cảnh, trước khi ra về, nó dằn mặt tao bằng cách xuống “Trung bình Tấn” dặm một cái nứt sân rồi còn nói:

-“Ông ráng kiếm thằng đệ tử nào có nội, ngoại lực cỡ tui đi”.

Hơn nữa, mày đánh quyền, sức không đủ mạnh, điều hòa hơi thở chậm, chứng tỏ nội lực chưa đủ.”

Nghe Thầy nói vậy, anh Năm xìu luôn, ngồi buồn bực khó chịu vô cùng, anh hỏi:

-“Thằng Cảnh nó…nó..hẹn… hẹn Thầy bữa nào nó trở… trở… lại đây vậy?”

-“Bữa nay đây!, chắc nó cũng sắp tới rồi.”

Anh Năm và ông Thầy cùng ngồi nhắc lại mấy anh em đã học võ giỏi coi họ bây giờ ở đâu, nhưng tính đi tính lại vẫn kiếm không ra ai là người có thể đấu lại được với tên Cảnh…

Một lúc sau, có tiếng xe Honda chạy vào sân, anh Năm nhìn ra thì thấy thằng Cảnh rất hiên ngang trong bộ đồ lính quân cảnh, với cấp bậc “Thượng Sĩ”, anh Năm cũng mặc đồ lính, nhưng anh đi lính tiểu khu, coi như lính…gác cổng với cấp bậc Hạ Sĩ mà thôi! Vì vậy, tuy đang tức, nhưng anh Năm vẫn phải đưa tay lên trán chào theo kiểu nhà binh, Cảnh cũng vội chào lại, bỡ ngỡ nhìn anh Năm một lúc rồi nói:

-“Ủa phải mày không Năm? lâu quá rồi mới gặp…”

Anh Năm hỏi liền bằng giọng cà lăm :

-“Ừ tao nè, tao..tao… mới chuyển…chuyển… về tiểu khu ở đây, nên…nên… tới thăm Thầy, mà…mà…mà sao mày tệ quá dzậy, mày…mày… tới quậy ổng làm chi?” (từ đoạn này trở đi, mình xin viết bình thường mẩu đối thoại của Anh Năm, vì viết kiểu “Cà-Lăm” của Anh Năm…mỏi tay quá !)

Cảnh cười khẩy đáp:

-“Tao đâu có quậy cái gì, tại tao thấy ổng già rồi, còn dạy võ cái gì nữa, nên tao tới cho ổng hay là Chú, Bác của tao…tuần sau sẽ khai trương Võ Đường Song Hùng trong thị xã này…, ai dè mấy thằng nhỏ ở đây cà khịa, nên tao mới dạy cho tụi nó một bài học…mà ‎thiệt ra, ‎ Ý tao cũng muốn nói ổng già rồi, nghỉ đi, để người khác dạy.”

Anh Năm cau mày nói:

-“Sao mày nói kỳ vậy Cảnh? Dù gì ổng cũng đã là sư phụ của tao với mày mà !”

Cảnh trợn mắt hỏi lại:

-Sư phụ cái gì? hồi đó ổng đuổi tao, không thèm dạy tao nữa, mà chính mày cũng đâu có học ở đây được bao lâu đâu mà nói?”

Anh Năm thở ra rồi nghiêm giọng nói:

-“Tao thì nghĩ khác mày, “Nhất tự vi Sư, bán tự cũng vi Sư” ai mà tao có học qua, tao đều kính là thầy, chuyện võ đường này, mày đụng ổng, coi như là mày đụng tao rồi…”

Cảnh nhìn anh Năm một lúc rồi nói:

-“Vậy bi giờ mày tính sao hả Năm? Bộ tao ngán mày sao? Chỗ anh em lối xóm cũ, tao nói cho mày biết: Tao có tứ đẳng Thái Cực Đạo, luyện Thiếu Lâm đến mức được “Tổng hội quyền thuật VN” cấp giấy chứng-nhận “Võ Sư”, được quyền mở võ đường huấn luyện võ thuật VN đó. Mày nhắm mày qua nổi tao không mà nói?”

Anh Năm gằn giọng:

-“Mày nói vậy thì tao thua mày rồi, nhưng dù thua, tao cũng vì danh dự của võ đường này mà đấu với mày một trận.”

Cảnh cười ha hả:

-“Vậy tốt quá, tuần sau, ngày khai giảng Võ Đường Song Hùng, mày tới thượng đài với tư cách đại diện lò võ này để đấu với tao đi, đừng lo, tao sẽ không nặng tay với mày đâu.” 

Anh Năm tức nói:

-“Mày chờ đi, nặng nhẹ gì tao cũng tới !”

Khi Cảnh ra về, anh Năm nhìn thấy ông Thầy già tức đến ứa nước mắt, anh cũng tức, ông Thầy nói:

-“Tuần sau mày lên đài là cho thằng Cảnh mần thịt đó. Nó nói mày đại diện cho lò Võ của tao, nó sẽ đánh mày nhừ tử trên đài luôn, để cho quan khách thấy là Võ Đường Song Hùng của nó là hay, và người ta sẽ cho con cháu tới học. Tao nghĩ chỉ có cách là mày trốn luôn, đừng lên đài đấu với nó, e bỏ mạng đó Năm.”

Anh Năm đáp:

-“Nó có đánh tui chết cũng hổng dễ, ít ra trước khi chết, thế nào tui cũng đánh được nó vài chiêu hiểm chớ… Để nguyên tuần này, tui ngày ngày tới đây, Ông chỉ cho tui luyện mấy miếng “độc” nghen ?”

Ông Thầy lắc đầu:

-“Một tuần hổng kịp học để đấu đâu, họa chăng là có Võ Bùa.!”

Nghe nói vậy, Anh Năm liền sáng mắt ra mừng rỡ, anh hỏi:

-“Ừ đúng rồi, nước này chỉ có Võ Bùa là chơi được nó thôi, mà Thầy biết ai dạy Võ Bùa linh không ?”

Ông Thầy lắc đầu đáp:

-“Thầy Võ Bùa kín lắm, không ai nói ra, nên tao hổng biết, mày cứ ráng dò hỏi thử coi?”

 Anh Năm về, vội xin nghỉ phép 2 tuần, ngày nào cũng đi tìm thầy võ bùa, có lần người ta chỉ đến một lò Võ, khi anh Năm đến, thấy võ sinh mắt nhắm mắt mở, miệng lâm râm niệm chú, còn thân thì múa may đi đường quyền tạp nhạp quá, anh ngẫm nghĩ, “Võ Thần gì mà đánh kiểu này?” nên anh xin phép ông Thầy cho anh đấu thử với “Võ Thần”.

Quả như anh đoán, chỉ trong ba bốn chiêu là anh đá tên võ sinh lăn cù xuống đất, và “Thần” của tên đó…đau quá… “Xuất” ra luôn, vì ...đánh không lại anh Năm ?!!!

Hạ tên đó mà anh càng buồn, càng chán nản hơn, vì anh vẫn hy vọng qua lời đồn đãi là Võ Bùa đánh hay lắm, ai dè lại chẳng thấy hay gì... Đêm đó anh về nhà, gác tay lên trán, thở ngắn than dài mãi mà không ngủ được, đến nỗi bà vợ của anh thấy vậy, nổi cơn ghen lên hỏi:

-“Bộ ông mới gặp con nhỏ nào rồi hả? Bi giờ nhớ nó quá ngủ hổng được phải không ?”

Anh đành kể ra chuyện muốn trả thù cho Thầy mà không được. Không ngờ sau khi nghe anh kể, chị Năm… cười toe nhẹ… bụng vội nói:

-“Dzậy mà mấy bữa nay ông cứ nhăn nhăn, lầm lầm lì lì hổng nói cho tui nghe, làm tui lo ông bịnh tương tư mấy con nhỏ trong quán bia ôm chớ !!! Ông biết không, cái lò võ bùa mà hồi sáng ông đánh thắng đó, là lò dởm ! Thầy Võ Bùa cũng có Thầy cao, Thầy thấp, Thầy xịn, hoặc Thầy học lỏm chớ ! Thằng Út em tui đó, nó học ông Thầy này hay lắm, sáng mai ông chạy tới nhà thằng Út kêu nó dắt vô gặp Sư Phụ của nó là xong, có gì đâu mà lo !”

Sáng sớm hôm sau, anh Năm chạy vô nhà Thằng Út hỏi thì thằng Út lắc đầu nói:

-“Anh Năm hỏi chuyện này tui thấy khó quá, thứ nhứt là Sư Phụ tui kén đệ tử lắm, hổng phải gặp ai cũng dạy. Thứ hai là học “cái này” hổng cho đánh trước, hổng cho thi đấu Võ đài, nếu mà anh có học được, lên đài đấu là bị “Thần” trói tay mình, cho người ta đánh…phù mỏ luôn, “lỗ Mũi ăn Trầu, cái Đầu xỉa Thuốc”! đó ! hổng được đâu !”

-------------

Đọc trọn bộ: (Tập 1)            (Tập 2)               (Tập 3)                  (Tập 4)                         (Tập 5)

(Tập 6)                 (Tập 7)                    (Tập 8)

Tác giả Thày cư sĩ Atoanmt.

Ma