Cái cơ duyên đưa em đến với công ty Hàn này cũng lạ. Lúc đó em đã phỏng vấn vào một công ty dược của Thổ bên quận 7 và 90% là ok rồi, chờ vài ngày nữa chủ công ty người Thổ về ký giấy gọi đi làm nữa thôi.
Em bắt đầu công việc mới
Thời gian rảnh rỗi, chủ nhật em và một người bạn chạy xe về Định Quán - Đồng Nai gặp một cô xem bói mới nổi. Em đi ké tò mò cho vui thôi, chủ yếu là anh bạn em muốn xem sắp tới cưới vợ thì có ổn không. Mấy người bạn em ở Đồng Nai đã xem đều khen cô hay lắm.
Lúc xem em hỏi công việc em thế nào, cô xóc đồng xu lên lòng bàn tay thì một đồng sấp trong lòng bàn tay, một đồng xoay tròn ở cổ tay cô rồi ngửa ra. Cô bảo phỏng vấn vậy là rớt chắc rồi, nhưng em sẽ còn có liên hệ với công ty này (em không hề kể em mới đi phỏng vấn về nhé).
Em lại hỏi thế bao giờ em đi làm. Cô bảo giờ là đầu tháng ba âm, chính xác 1/4 âm em sẽ có công việc mới. Cô nói chắc từng câu khiến em không tin, nghĩ cô làm màu đây. Em đã xác định là đi làm cho công ty Thổ rồi.
Xem hết có 50k, người chờ rất đông, may em đến từ sáng sớm. Anh bạn em thì tấm tắc khen cô xem đất cát gia phả đúng lắm.
Em về lại SG, thứ hai đầu tuần công ty Thổ gọi lại thông báo xin lỗi vì hiện công ty gặp khó khăn, sếp bảo dừng tuyển nhân sự mới, và hỏi em có muốn làm part time dịch tài liệu cho công ty không.
Em đồng ý, vậy là cô nói đúng một vế.
Đang bực bội vì mất thời gian phỏng vấn mấy vòng, nay lại phải đi kiếm công ty khác thì em nhận được điện thoại từ một công ty quản lý dự án của Hàn bên Phú Nhuận kêu đi phỏng vấn. Họ xem hồ sơ của em trên net.
Phỏng vấn em là một người Mỹ gốc Việt đầu trọc lóc, tên K, tầm 40t. Ngay khi ông này bước vô phòng em đã thấy khó chịu dù ông rất từ tốn nhẹ nhàng. Phỏng vấn xong ông bước ra khỏi phòng thì em choáng:
- Rõ ràng chỉ có ông và em ngồi trong phòng, sao lúc ông đi ra lại có hai người. Em chỉ kịp nhìn thấy một người lách theo ông ra ngoài cửa.
Em đậu nhưng phòng nhân sự bảo phải chờ sếp Hàn về ký giấy duyệt nhân sự mới. Chờ gần một tháng, đúng 1/4 âm lịch em vào công ty. Vậy là vế thứ hai cô kia phán cũng đúng luôn.
Ngay ngày đầu nhận việc, em đã biết là hỏng bét rồi.
Người phỏng vấn em, ông K. là phó phòng và ngay buổi họp team đầu tiên em đã thấy rõ “một người” lù lù” đi theo ông ấy, chính là cái bóng lách ra khỏi cửa hôm phỏng vấn.
Trước giờ em chưa bao giờ gặp vấn đề tâm linh ở công ty. Một phần trước đó mấy công ty em làm hàng tháng đều cúng kiếng rất hoành tráng, thờ thổ địa thần tài đầy đủ. Còn công ty này tất cả các sếp đều theo Tin Lành nên không thờ không cúng, em không biết có phải vì vậy mà em “thấy” hay không.
Để em kể qua một tí về việc em “thấy” như thế nào. Nó không liên tục, chỉ một số thời điểm trong ngày. Không phải “thấy” một người đi lại kè kè bên ông ấy khắp công ty, mà là khi em nhìn vào ông K, không gian xung quanh ông ấy thay đổi, mờ ảo dần và người đó xuất hiện bên ông K trong không gian đó.
Đừng bỏ lỡ: Truyện ma kinh dị: VONG ÁM (Phần 1)
“Người” ám ông K một phụ nữ châu Á trung tuổi
Tóc đen ngắn ngang vai, mặc đồ ngủ màu trắng đơn giản cũ kỹ. Trông không lồng lộn như mấy con ma trên phim ma đâu ạ, nhưng nhìn dữ dằn và điều làm em ghê rợn nhất là khi em “nhìn” vào nó, thì nó “nhìn” lại em.
Công việc mới áp lực. Em lại phải qua bàn ông K thường xuyên, khi thì trình ký, khi thì team họp hành. Mỗi lần “thấy” là em lại rợn cả người, không tập trung gì được.
Người phụ trách trực tiếp thì không chia sẻ mà lại còn khó ăn khó ở, công việc chất đống nên ngay tuần đầu tiên em đã mệt mỏi, lo tình trạng kia lặp lại, em phân vân giữa đi và ở. Tuy nhiên em có tính lì lợm, người ta càng dữ dằn với mình thì em càng muốn chứng minh mình làm được, làm tốt. Thế là quyết tâm ở lại.
Mọi sự bắt đầu từ việc lẫn lộn giấy tờ.
Rõ em cất ở đây thì hôm sau nó lại ở chỗ khác. Em viết cái nọ lúc sau nhìn lại ra cái kia. Em tự kiểm điểm bản thân rất kỹ để chắc chắn không phải do mình cẩu thả, có lúc đúng là em nhầm, nhưng nhiều tình huống rất khó hiểu.
Công ty có chị T - mama tổng quản người Việt Nam được nhiều người yêu quý, chị theo đạo Tin Lành và rất sùng đạo.
Khi áp lực công việc ngày càng tăng và không được chia sẻ, em có sai sót và mâu thuẫn với người phụ trách trực tiếp. Trong lúc căng thẳng, em mất kiểm soát về cảm xúc và bật ra chuyện mình nhìn thấy như vậy như vậy. Lúc đó trong lòng em đã quyết định nghỉ việc.
Tuy nhiên chị mama tổng quản khi biết chuyện lại rất quan tâm đến em. Chị lắng nghe nghiêm túc, khuyên nhủ, cầu nguyện. Điều quan trọng là chị cũng cảm thấy ông K không bình thường.
Xem ngay: Truyện ma kinh dị: Ma leo cây trâm bầu
Ông K khi biết em nhìn thấy vậy cũng chủ động trò chuyện với em, rất cởi mở.
Ông bảo ông không tin có linh hồn. Chết là lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục. Tuy nhiên khi em tả chi tiết hình dáng người phụ nữ đó thì ông kể năm ông 17t có một lần đi chơi về khuya (ở Mỹ). Ông vừa mở cửa đập vào mắt ông là một người phụ nữ giống như em tả đang ngồi giữa ghế sofa. Ông vừa đóng cửa lại thì người đó biến mất. Suốt đêm hôm đó, chó nhà ông sủa liên hồi, còn mẹ ông thì cứ nghe thấy tiếng chân đi lại khắp trong nhà. Ông bảo ông tin em nói thật, nhưng đức tin của ông không cho phép ông thừa nhận có linh hồn!
Ban đầu chị phụ trách có vẻ cũng tin em. Tuy nhiên khi chị T tỏ ra quan tâm em thì chị phụ trách lại có ý rằng em bịa chuyện làm quà cho số đông người theo đạo trong công ty. Chị ấy hỏi em nghỉ việc hả, phòng chị T đang tuyển người kìa, apply vào đó đi. Em cảm thấy tổn thương ghê gớm dù em biết việc em kể lể là sai, không ai có trách nhiệm phải tin em cả.
Trong thời gian chờ bàn giao công việc (lẽ ra em có thể out luôn, nhưng công ty chưa có người thay nên em chấp nhận nán lại), em cố chịu đựng.
Em phát hiện ra có một sếp nữa, người Hàn, cũng bị ám.
Việc xảy ra 1 buổi sáng khi em và sếp này cùng đi làm sớm nhất công ty và cùng bước vào thang máy. Trong thang chỉ có em và sếp, thang chạy lên đến lầu 4, cửa thang vừa mở ra thì em thấy chính ông ấy đang đứng ngay sảnh văn phòng, nhìn chòng chọc vào em! Em hết nhìn ông sếp đang đứng cạnh mình trong thang, lại nhìn “người” đang đứng ngoài sảnh. Giống hệt nhau. Không phải anh em sinh đôi bởi lúc nhìn vào em nhận ra không gian xung quanh “người” đó cũng mờ ảo, y như khi em nhìn thấy người ám ông K vậy.
Rút kinh nghiệm, chuyện này em không hề hé răng. Chỉ đến khi rời khỏi công ty, em mới nói ra.
Một buổi chiều muộn em đang ngồi làm việc. Văn phòng em đông đúc như quán net vậy, mỗi người một ô, cắm mặt vào máy tính. Hôm đó chị T ôm máy qua bộ phận em, ngồi đối diện em luôn, cách nhau một cái vách ngăn thấp.
Em đang chăm chú gõ máy tính thì nhận thấy dưới gầm bàn có ai đang khều chân mình. Em kêu chị T hả, đừng có chọc em nha. Thì “rầm” một phát, cái thứ đó túm lấy chân lôi tuột em vào gầm bàn luôn. Lúc ngồi lọt hẳn vào gầm bàn rồi, em mới bàng hoàng nhận ra gầm trống trơn, chị T đã bỏ đi từ lúc nào! Thứ vô hình đó giữ chân em rất chắc, em phải quẫy đạp mới bò ra được.
Mọi người xúm lại đỡ em dậy, lúc này chị T mới từ phòng khác chạy qua. Thấy em run lẩy bẩy khóc không ra tiếng. Chị T kêu nghỉ việc ngay và đi theo chị.
ĐỌC TIẾP PHẦN 3: EM BỊ UNG THƯ
Xem ngay: Chuyện tình ly kỳ của chàng trai yêu nhầm nữ "ma cà rồng"
Tamlinh.org
Tổng hợp (Đăng lại vui lòng dẫn nguồn Tamlinh.org đầy đủ)