… Tôi đảnh lễ thần thú kì lân lửa và thầm nghĩ, kì lân có khác, uy dũng quá… Bỗng nhiên có một luồng tư tưởng xẹt ngang nói trong đầu tôi:
- Là Đế Thính… linh khuyển của ngài Địa tạng.. ngốc quá đi.
Đệch… Linh khuyển, vậy là cờ hó ư… vậy mà nãy giờ mình cứ xun xoe vì tưởng kì lân trong truyền thuyết. Hóa ra là cờ hó, mỗi tháng vào ngày 25 đến khoảng 30 thì tôi cùng lũ bạn cũng cố chọn ra một ngày giao lưu với ít thịt chó giải đen… hic hic…
Linh khuyển Đế Thính vẫn uy dũng đứng nhìn tôi, tự nhiên tôi thấy ngại ngại… tôi lẩm bẩm tự an ủi:
- Con chó nó chả có tội gì cả… có mỗi tội ngon thôi… mà hàng tháng con ăn có tí à…
Đế Thính vẫn đứng yên và con mắt nhìn tôi không hài lòng.. tôi tìm cách lủi đi thật nhanh rồi cố an ủi, nói nhỏ vậy chắc Đế Thính không nghe thấy đâu… hí hí..
Á… tôi giật mình, nhớ ra rồi… Đế Thính là tên vật cưỡi của Ngài địa tạng và nó có đôi tai nghe được khắp nhân gian. Mình nói thầm vậy là nói với mình chứ sao lòe được Đế Thính, quê chết cha đi được… chuồn thôi.
Tôi hắng giọng: Đi thôi nào Nam
Rồi te te chạy lên trước, thôi thì lánh mặt Linh khuyển đi cho đỡ ngại. Từ khi biết kỳ lân lửa là Linh khuyển vừa cứu mình, trong lòng tôi ợ lên toàn mùi mắm tôm với lá mơ, ghê chết đi được…
Tôi chạy dọc theo cây cầu rất nhanh, bỏ lại phía sau Linh khuyển và Nam đất, chạy một đoạn thì trước mặt tôi xuất hiện lỗ không gian, tôi chui tọt vào đó, cửa không gian khép lại sau lưng. Tôi thấy không gian này khá yên bình, khung cảnh làng quê với ánh sáng vàng nhạt như lúc 5 hay 6 giờ chiều mùa thu, không khí mát mẻ và hiền hòa. Xa xa còn có đình làng, mái chùa cong cong rất thơ mộng.
Tôi đang lơ ngơ xem mình ở đâu thì bỗng nghe tiếng gọi: Tùng đen…
Đm, sao có thằng biết mình ta… tôi quay lại nhìn thì thấy phía sau thằng Đạt chạy tới, nó cười rất tươi hớn hở nói:
- Mày làm đéo gì mà xuống đây vậy, chết rồi à…
Tôi vênh mặt lên đầy tự hào:
- Tao chết thế đéo nào được, có mày chết thì có…
Ừ nhỉ… tôi nhớ nó chết cũng tầm 7 năm rồi, nó vốn là bạn thời sinh viên bốn năm với nhau, học chung, ăn chung, ngủ chung, tán gái chung… sau khi ra trường nó vào Sài Gòn làm được mấy năm thì tai nạn chết. Giờ gặp nhau thấy nó y như hồi còn sống nên chúng tôi vui lắm. Nó rủ tôi về chỗ nó chơi, gặp thêm nhiều bạn bè đã mất như thằng Tiến, thằng Trung, thằng Linh…. và nhiều người họ hàng nữa. Theo lời tụi nó, đây là ngôi làng của những người nghiệp nhẹ sắp được đầu thai, yên ả và hiền hòa.
Tôi và chúng nó ôn truyện hăng say, chia sẻ kỉ niệm và nói hoài không hết chuyện. Rồi tôi hỏi:
- Các chú có dự định gì chưa…
Các chú… các chú… các chú… chú…
Tự nhiên tôi nhớ ra cái gì đó xa xôi lắm mà giờ tôi quên mẹ nó rồi, cố nhớ xem nào… chú… chú… trì chú… là ngũ bộ chú…
Tôi hỏi mọi người, tôi sẽ hướng dẫn mọi người trì chú nhé, trì chú để tăng trưởng công đức, để sớm ra khỏi nơi này, siêu thoát hoặc đầu thai kiếp khác, ở đây hoài sao được. Nghe tôi nói vậy mọi người đều đùn đẩy hoặc thoái thác, tôi cố nài vì đã thấy Ngũ bộ chú thật nhiệm màu và tôi thật tâm muốn giúp bạn bè và người quen dưới này. Tôi bảo tiếp: Dễ đọc mà, ngắn ngủn à, đây này … ÚM LAM…
ÚM…LAM… ÚM …LAM….
Tiếng câu thần chú Úm Lam tôi vừa nói ra bỗng nhiên ong ong trong đầu tôi, tôi thấy rất khó chịu trong đầu, đầu óc bùng nhùng… có cái gì đó không ổn. Tôi thử trì lại… ÚM …LAM…. tôi đọc liên tục khoảng chục biến thì cơ thể tôi lại bắt đầu phát sáng, đầu tôi quay cuồng như đứa uống rượu bị đau đầu… kí ức vô cùng lộn xộn.
Tôi biết tôi đang gặp rắc rối nên trì chú thật nhiều một câu ÚM LAM thôi, cả cơ thể tôi như tràn đầy năng lượng và cảm giác căng phồng lên như trái bóng. Càng trì nhanh thì đầu óc tôi càng tỉnh ra, tôi nhìn quanh thấy đám bạn cùng mọi người và quang cảnh dần biến đổi quái dị… ma cảnh… tôi chỉ nghĩ được vậy rồi trì tiếp.
Cả cơ thể tôi đỏ rục rồi nổ Bùm một cái, chữ Lam trong thân tôi bùng nổ như bom tấn hất văng tất cả mọi thứ, tất cả không gian bị xé rách và đốt cháy như những tấm pano khung cảnh khổng lồ bị rạch ra và đốt, tất cả mọi thứ đều bị thiêu rụi.
Tôi nhìn quanh và phát hiện ra, Linh khuyển vẫn đứng sau lưng tôi, Nam đất cũng vậy… chỉ có tôi tinh thần y như đứa ốm dậy.
Vậy thời gian vừa rồi là sao, tôi cảm thấy rất thực và trải qua thời gian khá dài cơ mà, hóa ra tôi bị mê ngủ hay hôn trầm gì đó chỉ vài phút thôi sao?
Tôi nhìn Linh khuyển và Nam đất để tìm câu trả lời
Nam hất đầu về phía trước, tôi nhìn theo và thấy kết giới bị thần chú Úm Lam thiêu cháy, để lộ ra ngôi chùa rất to, nhưng hai bên cửa chùa này là hai Quỷ thần khổng lồ trấn giữ, mỗi quỷ thần cao hơn 10m, 1 nam 1 nữ…
Đó là theo tôi tự phân biệt chứ thực ra quỷ thần nam là một dạng Atula vương, hình dáng đầu bò thân người có 6 tay cầm binh khí và có linh lực rất cao, được triệu hồi về canh cửa. Bên còn lại là Quỷ mị, có năng lực điều khiển thao túng suy nghĩ người khác, hình dạng như con nhện khổng lồ mang cái đầu của người con gái.
Vậy là cõi âm đâu chỉ có đầu trâu mặt ngựa mà còn vô vàn hình tướng quái dị và ma cảnh do Quỷ mị dẫn dụ tôi vào là một dạng ám tinh thần, nếu không có Ngũ bộ chú và chút cơ duyên, có lẽ tôi kẹt hoài trong đó mà không ra được, vậy là tiêu rồi. Nghĩ lại lúc đó thật vui và cũng rùng cả mình, lũ chúng nó có khả năng đọc được ký ức và thao túng tạo cảnh để đánh vào điểm yếu của chúng ta nhằm đạt được mục đích…
Cõi dương thiếu gì người bị quỷ mị dụ dỗ và thao túng đến mức đâm vợ chém con, giết người vô cớ… hoặc tự nhiên cắt chân móc mắt bản thân ra… nói chung là không thể xem thường.
Trận chiến này chắc không thể tránh khỏi rồi.
Giờ tôi mới biết, các nhà làm phim không phải không có cơ sở khi dựng lên các hình ảnh địa ngục, quái vật, ma quỷ … cho bộ phim. Đó cũng là trải nghiệm của rất nhiều người trong rất nhiều năm tháng, có người chết đi sống lại để kể về những trải nghiệm đó và được những nhà sản xuất dựa vào tổng hợp xây dựng bộ phim ăn khách. Còn tôi giờ đây là một diễn viên chính bất đắc dĩ trong khung cảnh ma mị như này.
Tôi không còn nhiều thời gian nữa, vì khi cơ thể tôi phát nổ áp chế cảnh ma mị, kết giới và các không gian bị xé rách, tôi đã nhìn thấy buổi cúng ở nhà tôi kết thúc, thể xác tôi đang được lay gọi, bóp dầu gió và đắp khăn lạnh lên trán. Mọi người đang lo lắng cho tôi, bà nội thì khóc gọi tên.
Lão Trường bờm có vẻ lo lắng lắm, bất chợt qua không gian bị rách, lão nhìn thấy tôi đang nhòm lên
Lão mừng quá liền đốt một đống lá bùa, huơ chân múa tay gửi cả trăm âm binh của lão xuống bảo vệ cho tôi lên dương gian, nếu tôi không lên được chắc lão sẽ vô tù và mang tiếng xấu, thân bại danh liệt. Vì vậy, lão Trường bờm huy động tất cả pháp lực và âm binh của lão để triệu tôi lên
Đám âm binh được gửi qua đường dẫn là cành phan lúc trước tôi cầm trên tay, nên dưới âm dù không thấy nhưng nó vẫn vô hình bên tôi. Hơn trăm âm binh theo lối đó xuống một cái là gần bên tôi luôn.
Nghe từ âm binh có vẻ người dương rất sợ, nhưng giờ đây hơn trăm âm bình vừa được triệu hồi xuống dưới, vừa hiện thân chưa kịp hiểu chuyện gì thì Atula vương ào tới, 6 tay nó múa như bale, tay đập tay đâm tay chụp… loáng phát đám âm binh tan thành tro bụi… thật là kinh hãi vô cùng.
Hơn trăm âm binh tan tác hết… lần này lão Trường bờm lỗ nặng rồi, trước khi khe hở không gian đóng lại, lão Trường bờm cũng nhìn được cảnh đó và mặt cắt không còn một giọt máu.
Đúng là… ở nhà nhất mẹ nhì con
Ra đường lắm kẻ còn giòn hơn ta…
---------------------------
Xem tiếp phần 11: Ác chiến lôi âm tự
Xem trọn bộ truyện ma có thật:
Bản quyền thuộc về tác giả Bóng đêm (Hoàng Tùng)