04/06/2021 11:36 View: 2661

Truyện ma: Bí ẩn U minh giới (Phần 14)

…. Nói về cõi âm, đây là cõi của tâm tưởng, nên ai tâm thức càng mạnh thì linh lực càng cao. Các bạn nếu ai đã xem qua phim holywood bom tấn một thời… Ma Trận… thì có thể nắm bắt được một chút về cách thức hoạt động của các vong, quỷ… hay kết giới ở đây.

U minh gioi, phan 14, coi am, truyen ma co that


Trong phim Ma trận, các nhân vật đưa ý thức của mình vào cỗ máy tính và xử lý tính huống trong đó, nếu trong đó bị chết thì bên ngoài cũng chết. Trong ma trận nhân vật có thể được cài võ công hay một số năng lực gì đó tùy căn cơ của nhân vật. Các thành phố, xe cộ hay con người đều do máy móc trí tuệ nhân tạo xây dựng lên… có các tầng bảo vệ máy chủ và có các bên xung đột lẫn nhau như nhân vật chính, bên máy chủ, bên vi rút…

Quay trở lại cõi âm, chúng ta có thể coi như một ma trận lớn với cõi âm là sự hình thành của tâm thức Ngọc đế, xây dựng nên để trừng phạt người dương phạm tội. Các cung cõi quỷ thần, atula…. là vi rút. Các chư Phật, thiên binh thiên tướng là antivirut.. và đôi khi tôi được chư vị tá vào để kết ấn đánh võ hay hộ thân … giống như được nạp dữ liệu trong Ma trận…

Trong vũ trụ có ba tầng không gian bao gồm nhân gian, u minh giới, cực lạc giới.

Các tầng không gian này nằm song song nhau và chỉ có những người có năng lực tâm linh cao mới đi xuyên qua không gian của nhau mà sang bên phía không gian kia thăm thú hoặc dạo chơi. Nhưng ngoài cực lạc giới thì U minh giới muốn sang nhân gian giới được, năng lực cũng phải dị thường để vượt qua các tầng kết giới bảo vệ. Chúng ta sống ở nhân gian giới, đa phần không có tu luyện nên không thể xuống U minh giới hay cực lạc giới, trừ khi được ân sủng hé lộ một chút tâm linh bằng cách cho đi dạo dạo dưới âm hay thiên đàng.

Dù nhân giới hay u minh giới, nếu chịu tu luyện và linh lực đạt mức nào đó, thì có thể di chuyển giữa hai giới dễ dàng. Nếu cao hơn nữa, có thể thao túng năng lực của hai giới để xưng thần, và có một số năng lực đóng mở hai giới hoặc tạo một kết giới riêng cho bản thân.

Ở đây, lão sư già năng lực vô biên, ngoài việc đi giữa hai giới, lão còn tự xây dựng một kết giới riêng để làm bá chủ trong đó. Đến 4 vị Thiên vương lão còn oánh cho xấc bấc sang bang sau khi tách bốn vị xuống bốn ngục giới khác nhau.

Tôi kéo Nam đất dậy, nó sợ hãi nhìn tôi, tôi sợ hãi nhìn nó, qua khung cảnh bao la xung quanh, 4 kết giới đông tây nam bắc trấn giam 4 vị Thiên vương to gấp chục lần sân bóng và như 4 màn hình chiếu nét căng 4 góc để tôi có thể quan sát được. Bốn vị ngoài việc bị 4 - 5 vị hắc la hán thay nhau tấn công, bị kết giới địa ngục vây hãm giảm linh lực thì còn bị lão sư già vây hãm bằng bùa chú đen.

Lão ngồi trên bông hoa sen đen, hai tay thay đổi kiết ấn liên tục, miệng lầm rầm những bài thần chú lạ. Kết giới dần thu hẹp ép bốn vị Thiên vương vào giữa. Dần dần các vị Thiên vương chống trả yếu ớt rồi kẹt lại, phải xài chước cuối cùng là kim cang kết giới.

Lần lượt bốn vị cắm vũ khí xuống, tay kiết ấn liên tục tạo ra vầng hào quang bao phủ toàn thân, ngăn cản pháp lực của các vị la hán và linh lực đen của lão sư. Nhưng đây là chước cuối cùng khi thất thế và cũng không rõ có thể cầm cự được bao lâu, theo tôi nghĩ là vậy. Lão sư già thấy 4 vị Thiên vương bị giam trong kết giới địa ngục thì sướng cười ha hả…

Tuy không thấy lão mấp máy môi nhưng âm thanh của lão như xoáy trong đầu:

- Hahaha… Thiên vương các ngươi đi nữa, cũng sẽ mãi mãi bị giam tại đây, đây chính là địa ngục vĩnh hằng dành cho các ngươi. Không ai có thể thoát ra được… hahaha…

Tôi sợ vỡ cả mật, bốn vị Thiên vương mà còn bị vậy thì xíu nữa tới lượt tôi thì sao.

Quan trọng bây giờ làm sao làm lão phân tâm một chút không họa bùa nữa, kết giới lỏng ra thì 4 vị Thiên vương có thể thoát ra được rồi bỏ chạy, sau này quay lại xử lý sau. Nhưng làm cách nào đây, tôi không biết phải làm sao…

Điệu cười của lão sư nghe sảng khoái và hùng hồn, tôi cảm nhận rõ sự ngạo nghễ trong nụ cười đó, ngã mạn quá… tôi thấy nóng mắt. Phải làm ngay không để lâu thì muộn, mà giờ ngoài võ chửi ra tôi chẳng biết làm gì. Lợi ít hại nhiều….có thể phải bỏ mạng nếu chui ra khỏi kết giới của trảm quỷ kiếm. Mà kệ, tôi không muốn nghĩ quá nhiều nữa.

Tôi với tay ném cho Nam cây phất trần và dặn nó ở yên trong kết giới rồi xoẹt nhanh về phía lão sư già. Tôi sẽ túm tóc lão, lên gối xuống chỏ và tát tới tấp cho lão biến thành kung fu pan đa luôn, cho lão biết thế nào là uy lực của beckham… Nghĩ là vậy nhưng khi xoẹt đến gần lão thì tôi bị lực vô hình oánh bung ra, thì ra lão có kết giới hộ thân mà tôi không vào tiếp cận được.

Tôi thử lao vào mà không được, dù chỉ cách lão 2 3 m. Thảo nảo lúc tôi dùng trảm quỷ kiếm chém lão, lão chả sao do có kết giới này. Lao vào mãi không thành công, tôi điên tiết và bất lực gào lên thật to:

Lão già cháu bao công, mặt đen như đít nhọ nồi… lêu lêu…

Lão khọm già sắp chết, oánh nhau không … hú hú…

Tôi nhảy nhót đấm đá vào kết giới, miệng chửi bới liên hồi và kết quả cũng được như ý. Lão sư già cau có từ từ mở mắt, đôi mắt đầy vẻ ngạo nghễ và sân hận. Lão không nhếch mép mà tôi nghe tiếng nói trong đầu:

- Ngươi định làm ta phân tâm để cho 4 tên kia thoát hả, không dễ đâu. Kết giới địa ngục vĩnh hằng đã được khởi động thì mãi mãi không ra được… còn mi thì ta có quà cho mi đây…

Vừa nghe xong tôi mới ngớ người ra, chết cha… đây là cõi âm và lão khọm kia có năng lực của nhất đẳng tà thần, tôi nghĩ gì lão chả biết… hỏng rồi… hỏng cmn rồi…

Tôi thấy lão kiết ấn rất nhanh rồi đẩy mạnh về phía tôi, tôi chỉ theo phản xạ đưa hai tay lên che mặt rồi thấy hai luồng sáng nhoáng lên trước mắt, tôi bị hất tung bay rất xa về phía sau. Người tôi bị vặn xoắn như một cái quẩy rồi xé nát bét… duy nhất cái đầu tôi được giữ lại vì hai tay tôi giơ lên che, có ấn chữ vạn từ bàn tay nhoáng lên cản phép nổ của lão sư, còn toàn thân bị đánh tan nát vào hư vô.

Mất thân xác của vong, người tôi nặng trịch như đeo đá, đầu bay vô định, y như bóng đè.

Vậy là hết rồi, đến vong hồn cũng bị đánh tan nát, 4 vị thiên vương cũng không thoát được, tôi liếc về hai bên, thấy 4 vị cũng đang gồng lên duy trì kết giới để cầm cự lão sư già. Sự bi ai không cam tâm trong tôi nổi lên, tôi nhắm mắt lại và nước mắt trào ra… vậy là hết.

Đầu tôi văng cách lão sư rất xa rồi rơi xuống nền đá, Nam đất lao ra ngoài kết giới đỡ lấy đầu tôi và ôm vào lòng, nó gọi tôi miết làm tôi mở mắt ra nhìn nó, thật là thê thảm. Hai đứa chờ chết thôi chứ biết sao. Lão sư già lên tiếng:

- Cho 2 đứa mi cùng chết…

Nói rồi lão quờ tay gom hắc khí như khói đen xung quanh xoắn tại tạo thành một con rồng đen hung dữ, lão vẽ bùa chú vào thổi sinh khí và sai khiến con Hắc long này, chỉ một chút nó lớn như thổi, một loáng nó đã to dài như đoàn tàu hỏa, nó bay vọt lên không gầm rú và tạo ra mây đen chớp giật đì đùng và sau đó từ trên không nó mang theo cả sấm sét nhằm chúng tôi đâm bổ xuống. Vậy là kết thúc rồi…

Khi đang lao xuống, từ trên không trung phía cao có khoảng không gian như bị rách ra, luồng hào quang như mũi tên xé không gian đen tối bắn xuống, găm vào con rồng rồi kéo nó từ trên không lao vèo xuống đất, ghim con rồng vào đất và gần ngay chỗ chúng tôi. Khi con rồng bị ghim xuống, nó giãy giụa gầm rú ghê lắm nhưng không thể thoát ra được.

Từ chỗ bị ánh sáng gim trúng, ánh sáng ngũ sắc dần lan ra, lan ra, tỏa ra ngày càng rộng khiến hắc khí của con rồng bị hóa giải, nó giãy giụa rồi từ từ như làn khói tan biến vào hư không, chỉ còn lại bông hoa sen khổng lồ năm màu dưới đất, chính giữa là cây tích trượng đang rung lên kêu leng keng… tôi chột dạ thốt lên…

ĐỊA TẠNG VƯƠNG BỒ TÁT….

Từ trên không trung với độ cao ước chừng 1km, giữa ánh sáng mờ ảo của cõi âm thì luồng hào quang sáng rực chiếu thẳng từ trên đó xuống bông sen và cây thiền trượng. Trong ánh hào quang đó, rất nhiều cánh sen cứ bay rơi lả tả như hoa anh đào Nhật Bản rơi, lấp lánh nhiều màu sắc. 

Người từ từ hạ xuống bông hoa sen, bên cạnh là Linh khuyển đế thính, đúng là sự xuất hiện không thể đẹp hợn của nhân vật chính. Tôi không có thân xác nên tầm nhìn phụ thuộc vào Nam đất, nó xoay tôi đâu thì tôi nhìn được ra hướng đó, mà nhoằng phát, Ngài địa tạng đã đứng bên cạnh tôi rồi. Tôi dùng suy nghĩ nói với Ngài:

- Con thật bất kính vì không thể nào đảnh lễ Ngài trong hoàn cảnh như bây giờ, xin Ngài lượng thứ.

Ngài địa tạng mỉm cười, đưa tay đỡ lấy 1 cánh sen đang rơi xuống, cánh hoa ngũ sắc bỗng lớn dần lên to như cái chiếu, nó tự cuốn tròn lại rồi Ngài đặt đầu tôi vào đó. Chỉ một tích tắc tôi đã có lại thân xác như xưa. Tôi vội bật dậy rồi quỳ xuống đảnh lễ, miệng lắp bắp:

- Con có thân xác rồi nè Thầy, bằng hoa sen luôn nè Thầy, con cảm ơn Thầy lắm ạ…

Ngài mỉm cười:

- Khi con có tâm vì mọi người, bản thân con đã là hoa sen rồi…

Tôi xấu hổ quá vì bản thân đâu xứng đáng vậy, bất chợt tôi nhớ tới 4 vị Thiên vương đang bị giam giữ.

Thầy ơi, còn 4 vị Thiên vương ạ…

Ngài Địa Tạng mỉm cười không nói gì, từ trong cột sáng các cánh hoa đang rơi xuống bỗng chia ra làm 4 hướng và bay ào ạt như những cánh bướm về 4 kết giới địa ngục. Những cánh sen ngũ sắc bay tới quấn quanh kết giới và các chữ bùa rồi bốc cháy, kết giới nhanh chóng bị phá bỏ, 18 vị hắc la hán cũng bị thu mất linh lực nên té nhào vỡ tan tành.. Bốn vị Thiên vương bay ra khỏi kết giới, thu nhỏ lại chỉ còn to cao như mấy bức tượng hộ pháp trong chùa, họ đảnh lễ Ngài Địa Tạng. Tôi cũng quỳ xuống thi lễ, 4 vị nhìn tôi gật đầu rồi xoẹt một cái thành 4 đạo hào quang biến mất.

Cột ánh sáng từ từ mờ dần rồi tan biến, chỉ còn lại tôi và Ngài Địa Tạng, nhìn kĩ Ngài, tôi thấy ngài khoảng 60 tuổi và giản dị như người ông trong gia đình. Khuôn mặt và ánh mắt toát lên sự từ bi và trí tuệ…. tuyệt nhiên không có vụ tai dài tới vai đâu nha. Ngài nhìn tôi mỉm cười làm tôi bối rối, tôi lắp bắp:

- May thầy tới kịp, không thì 4 vị Thiên vương nguy mất…

Ngài mỉm cười nói: Con nghĩ vậy sao..

Rồi bất chợt tôi nhìn lên không trung, tôi thấy hằng hà sa chư Phật cùng thiên binh thiên tướng đứng đầy hư không, rồi vụt một cái tất cả biến mất.. tôi ngơ ra chưa kịp hiểu ra làm sao cả.

Đột nhiên tôi thấy có bóng đen lao tới quỳ sụp xuống, tôi giật bắn người nhìn lại thì hóa ra là lão sư già. Lão quỳ phủ phục xuống nói:

- Thầy ơi….

Ngài địa tạng nói với lão sư già: Con thua thằng nhóc này rồi..

Lão sư tròn mắt cãi:

- Nếu thầy không tới thì thằng nhóc này không toàn thây rồi, vĩnh viễn không siêu thoát… con sẽ nhốt nó mãi mãi dưới ngục này.

Ngài địa tạng nói:

- Con tu bao nhiêu lâu rồi mà chả tiến bộ gì, địa ngục của con không giam được ai vĩnh viễn cả, mà chính sự đố kị, ghanh ghét, ngã mạn … mới là địa ngục vĩnh hằng nhốt con trong đó, bao nhiêu lâu nay con có thoát ra được đâu.. cái con thua thằng nhóc, không phải là bùa phép thần thông, mà là sự từ bi xả thân vì đạo.

Lão sư già im lặng không nói, còn tôi thì ngẫm nghĩ những lời nói đó của Ngài.

Ồ, thì ra ngay từ đầu các vị đã tính hết rồi, bản thân các vị Thiên vương sẽ không thua được vì thiên đình đã giăng thiên la địa võng ẩn phía sau lưng, có biến là hiện thân thôi. Vậy ẩn ý ở đây là gì nhỉ …

Ngài địa tạng nhìn tôi mỉm cười:

- Khi đứng giữa sự sống và cái chết, biết rõ châu chấu đá xe nhưng con vẫn chấp nhận hi sinh tính mạng vì đại cục, vẫn dâng hiến cuộc đời cho đạo như con đã phát nguyện… con đã qua được bài thử của chúng ta…

Rồi Ngài quay lại nhìn lão sư già:

- Con đã hiểu được cốt lõi vấn đề chưa…

Lão sư im lặng 1 chút rồi nói: Dạ…

Cả kết giới phút chốc rung chuyển, tất cả cảnh chùa chiền tượng Phật này nọ đều sụp đổ bốc cháy và biến mất, tất cả dần dần biến mất như chưa hề tồn tại, bông hoa sen đen thì không cháy và biến mất mà từ từ đổi màu thành bông hoa sen nhỏ khá đẹp, bay vào tay lão sư già. Lão cũng dần biến đổi thành tiểu đồng nhỏ nhắn và xinh xắn, tay cầm bông hoa sen đẹp. Ngài Địa Tạng nói với tiểu đồng như cố tình cho tôi nghe thấy…

Phật và đạo là từ tâm, không phải từ chùa chiền chuông mõ, con đã mất bao nhiêu năm hoang phí cho những thứ tu hình thức đó…

Vị tiểu đồng cúi đầu không nói, còn Ngài Địa Tạng bay lên lưng Đế Thính, trước khi đi ngài kéo tôi lại và dặn:

- Con có duyên và vượt qua được bài thử của ta, để thưởng cho con, ta cho con bài khấn này, nếu ai đã nhận thọ trì Ngũ bộ chú, muốn giúp các vong linh gia tiên và vong nhi sớm siêu thoát, thì đảnh lễ và khấn thêm như này… như này… ta sẽ giúp nếu thấy hợp lý…

Tôi và Nam cúi đầu đảnh lễ, Ngài mỉm cười và cưỡi Đế thính cùng tiểu đồng bay lên 1 chút thì biến mất. Tất cả quang cảnh giờ đây lại trở về khung cảnh vùng sườn núi như lúc chúng tôi đến.

Haiz… phải trở về thôi…

Nam huých tay tôi và tôi nhìn theo hướng Nam chỉ, ngài Thổ thần đang đứng đợi ở đó, tôi chợt nhớ câu nói của ngài thổ thần nếu tôi còn có thể quay ra được…

---------------------------

Xem trọn bộ truyện ma có thật:

Bản quyền thuộc về tác giả Bóng đêm (Hoàng Tùng)

Ma