04/06/2021 11:36 View: 2321

Truyện ma: Bí ẩn U minh giới (Phần 12)

 Trải qua bao nhiêu việc liên tiếp dồn dập đến trong một thời gian ngắn, tôi chỉ biết tiến lên phía trước mà thôi. Cơ bản không còn đường lùi nữa rồi. Dù sao thì so với hàng tỷ người trên thế giới, họ không thể nào có cơ hội du lịch cõi giới khác như tôi, trừ khi họ chết.

u minh gioi phan 12, truyen ma co that, coi am

Tôi trước đó khá ham đọc truyện và tìm hiểu về thế giới khác nên cũng từng rất say mê truyện Hành trình về phương đông, nghe cách họ diễn giải tôi thấy mê tít và cảm thấy ngưỡng mộ quá đi. Giờ đây trải qua nhiều năm tu học và được dạy dỗ thì tôi hiểu rằng, vị giáo sư đó chỉ được mật khải chuyện cõi âm qua một vài vong linh bé nhỏ.

Giống như ta đi thăm quan một khu sinh thái ở nước ngoài rồi về khoe… nước ngoài đẹp lắm, văn minh lắm … thực ra ngoài cái khu sinh thái bé tẹo hiền hòa và đầy hiếu khách thì bên ngoài đó là cả một xã hội đấu đá giành giật giả dối và đâm chém nhau ầm ĩ. Mỗi người được tiếp xúc hay mật khải về cõi siêu hình chỉ là biết được một mảng nhỏ về nó mà thôi. Muốn hiểu kĩ hơn thì phải tổng hợp tất cả ý kiến mọi người thì mới phác thảo lên được, mà điều đó gần như là không thể.

Sau khi đánh bại hai quỷ vương, ngôi chùa hiện ra rõ nét, cổ kính và thanh bình.

Một ngôi chùa mang dáng dấp của Trung Quốc và Nhật Bản với các họa tiết đẹp và kì lạ. Tôi và Nam tiến lên đẩy cửa và bước vào phía trong, đi qua cái sân rộng với nhiều cây cảnh bon sai khá đẹp, các tượng con vật, linh vật… y như cõi dương làm tôi thấy yên bình trong lòng, tuy nhiên do kinh nghiệm lúc nãy nên tôi triệu hồi thanh “trảm quỷ kiếm” rồi giắt ra phía sau lưng cho ăn chắc.

Tôi và Nam tiếp tục đẩy cửa đi vào chánh điện của chùa, phía trong này cũng bày biện giống như trên cõi dương: Hai hàng tượng, 2 bên tượng 18 vị la hán, rồi trên ban là tượng 3 vị tam thánh. Cũng có đèn nhang hoa quả đầy đủ, phía trước điện thờ là một vị sư già đang ngồi quay lưng lại gõ mõ niệm Phật, đọc kinh… Tôi không nghe rõ vị này đọc kinh chú gì mà chỉ thấy ê a ê a… rồi boong… một tiếng chuông.

Điều kì lạ ở đây là tôi thấy người ông như bốc khói, nói như nào nhỉ, nó giống như vị sư ngồi trên chiếc lốp xe đang cháy, khói đen nghi ngút. Nhìn kỹ lại thì tôi thấy ông đang ngồi trên một bông sen màu đen. Nhưng thực sự mà nói, bông sen này đẹp chứ không phải không đẹp. Người ta cứ nói màu đen đại diện cho hắc ám này nọ… tuy không phải không có cơ sở để nói thế nhưng về nghệ thuật học, hoa sen học mà nói… nhìn bông sen rất đẹp và ấn tượng. Ít nhất cái màu của nó cũng không ai được thấy bao giờ.

Đúng là cao thủ luôn ẩn thân trong những hình hài quá đỗi bình thường.

Trong hình hài vị sư già ngồi yên bình gõ mõ, ai cũng thấy an toàn, bình an và khởi lòng tín Phật. Nhất là trong không gian thanh tịnh của ngôi chùa cổ này… hic hic. Nhưng chả mấy ai nhìn thấy khói đen bốc lên xung quanh..

Chúng tôi bước tiếp về phía vị sư già, miệng trì chú theo tiếng chuông của ông. Tôi thấy vị sư già một tay gõ mõ, một tay tháo tràng hạt đeo trên cổ đưa lên trời, người vẫn quay lưng lại với chúng tôi.

Bỗng “Phựt” một tiếng, chuỗi tràng hạt đứt tan và các hạt trên đó to như nắm tay bắn tung tóe về phía chúng tôi như những viên đạn. Cũng nhanh không kém, phất trần được văng lên quay tít tạo thành cánh quạt hào quang lớn chụp lấy chúng tôi, đánh văng những hạt minh châu đen ra chỗ khác. Trảm quỷ kiếm của tôi vọt lên không sáng rực, nhìn như ánh sét ngang trời rồi bổ thẳng xuống vị sư già.

Một tiếng “ÙNG” vang lên rung chuyển cả ngôi chùa, trảm quỷ kiếm hóa bóng ảnh khổng lồ sáng rực tự khởi động tấn công bổ xuống vị sư già mà vị sư không hề hấn gì cả.  Tấm khiên bằng chữ bùa chạy quanh người lão nên sát kiếm ngũ sắc bổ xuống bị chặn lại. Lão vẫn gõ gõ cái chuông cái mõ…. giờ tôi lại thấy ghét.

Các hạt minh châu đen bay loạn xạ trong ngôi chùa đã bị pháp khí của chúng tôi đánh bật ra văng tùm lùm, nhưng cứ văng ra nó lại đập vào đâu đó rồi lại bay vèo về phía chúng tôi. Cứ luẩn quẩn như vậy không sao dừng được, cây phất trần chỉ có thể tạo hào quang bảo vệ chứ không giam được mấy hạt đó lại, nó cứ văng mãi đến khi nào mình sơ sẩy là oánh cho mình tan hồn bạt vía.

Tôi được gia trì lực, kiết một cái ấn lạ rồi chỉ tay lên trời, trảm quỷ kiếm bạy vọt lên.... khi tôi chỉ xuống đất, bóng kiếm hóa khổng lồ cắm thẳng xuống, như muốn chẻ đôi ngôi chùa ra. Bên tai tôi vang lên tiếng nói:

- Thiên sát…

Ánh kiếm đâm bổ xuống phát ra luồng lửa đỏ rực, trên thân thanh kiếm xuất hiện các chữ bùa kì lạ, nó hằn lên cây kiếm như được xăm vào, thanh kiếm cắm xuống đất phát ra tiếng u u u… như bị cộng hưởng nên kêu vậy đó. Các hạt minh châu bị đánh bạt văng khắp nơi, và điều kì lạ lại xảy ra.

Hạt minh châu đen bị đánh văng ra và văng dính vào các bức tượng rồi từ từ chìm vào các pho tượng. Thế là các pho tượng bắt đầu toát ra hắc khi, mặt mày biến đổi cau có, giận dữ rồi to lớn dần lên, toàn bộ không gian bắt đầu nở ra và to ra...

Vị sư già quay người lại khiến tôi giật mình và suýt phì cười.

Tôi cố bụm miệng lại kiềm chế, nên chỉ phát ra tiếng hị hị hị… thật là khó chịu quá đi. Bởi mặt lão sư già đen xì y như bao công, như có đứa nào quẹt nhọ nồi vào, còn thêm khuôn mặt cau có nhăn nhó như bị táo bón… tôi cứ hị hị… với khục khục mà quên cả diễn biến xung quanh. Tới khi nhìn lại thì thấy ngôi chùa to khổng lồ với các bức tượng khổng lồ kì dị. Tôi thầm hỏi: Không biết nó to lên hay tôi nhỏ lại đây…kì dị và hoành tráng quá…

Lần này tiếng trì chú của lão sư già lầm rầm làm tôi chú ý, từ người lão, các chữ tượng hình uốn éo bay ra cũng với hắc khí khiến lão trông rất đáng sợ và nguy hiểm. 18 vị la hán giả cũng to lớn vô cùng. Lúc tôi vào thì đi giữa 2 hàng la hán thân thiện đủ tư thế ngả ngón… còn giờ thì tôi đứng chưa bằng ngón chân của họ, vẫn khuôn mặt các vị la hán đó mà nụ cười trông méo mó ngờ nghệch, đôi mắt thì quai quái sao sao. Quan trọng là tôi bị quây vào giữa các vị la hán này rồi. Thật là chả có tí an toàn nào hết.

Xoẹt một phát, lão sư già đã biến mất và xuất hiện ở phía xa, nhìn chỉ như một con ruồi đang bốc khói, kết giới thay đổi và tôi thấy tất cả đang ở trong khoảng không vũ trụ bao la, 18 vị la hán quây quanh,.... Tôi với Nam đành thủ thế, không biết làm sao…

18 vị la hán phát động tấn công, những con chữ bùa ào ạt tuôn ra cũng với những luồng hào quang đánh xuống hai con kiến chúng tôi dồn dập. Chúng tôi đâu có cách gì công kích lại đâu, chả kinh nghiệm gì hết, lúc này tôi với Nam chắc như hai thằng rồ trong cuộc chiến. Nam đất thì cứ quay quay cái phất trần tạo hào quang để cản hào quang từ phía các la hán ép xuống. Thanh trảm quỷ kiếm của tôi sau lưng tạo bóng ảnh kiểm to ra khiến cho chúng tôi như chui vào thân kiếm trốn, chữ nghĩa bay tùm lum… Nếu nó bay bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh có lẽ tôi cũng hiểu được chút ý nghĩa, đây chẳng hiểu chữ gì.

Dù có đến lớp kết giới bảo vệ nhưng áp lực từ các vị la hán cùng sự hỗ trợ của Tà thần phía sau dồn dập áp xuống khiến đầu tôi y như bị say máy bay. Đầu ong hết cả lên, khó thở và tức ngực vô cùng, nếu cứ đà này thì chút nữa là chịu không nổi, mà chịu không nổi là đi bán muối luôn.

Mà cũng chả hiểu sao người ta xuống âm đi vi vu tí xíu, tôi bị ép xuống dây vào mấy chuyện đâu đâu không … hic hic… Tôi cố giữ bình tĩnh và trì chú… trì nhanh không được thì trì chậm vậy… cứ ÚM LAM…. rồi hết 5 câu tới BỘ LÂM… hoài như vậy thì chịu không nổi. Thằng Nam mặt đờ ra rồi, quần áo xác xơ mặt mũi bơ phờ… tôi thì đúng thằng say máy bay rồi, tai ù đi chả nghe được gì nữa. Phất trần quăng một góc, chỉ còn nhờ kết giới của kiếm ngũ sắc mà cầm cự.

Lão sư già thấy vậy càng đọc chú nhanh hơn… tiếng ong ong … ê a… ngày càng rõ…

Tôi thở hắt ra, lợm cả giọng, mắt hoa và tai ù đi, các chữ quanh thân kiếm mờ dần và bị hào quang cùng chữ bùa của lão sư già xâm chiếm, kết giới bóng kiếm của chúng tôi càng bị xâm chiếm bao nhiêu thì tình hình của chúng tôi càng tệ bấy nhiêu…. Nam thì gục luôn, còn tôi bắt đầu mê sảng….

Úm lam… úm xỉ lâm… úm ..cứu con với..
Úm … heo mi la…. con chưa muốn chết …

Tôi đọc mà đầu óc mông lung. Cuối cùng còn một chút tỉnh táo tôi liền khấn… nếu còn kiếp sau, con vẫn xin đi theo chư Phật, đi theo học đạo và nguyện dâng cả cuộc đời con để phục vụ đạo… ÚM MANI PAD ME HUM….
….
….

SUỲNH…. Một ánh hào quang xẹt xuống chém vào cánh của các vị la hán làm mấy vị bên cánh đó bung người xẹt về sau né tránh. Tôi nhướng mắt lên nhìn… Đông phương trì quốc Thiên vương

(Đông Phương Trì Quốc Thiên Vương: tiếng Phạm gọi là Dhrta-rastra, dịch là Đề Đầu Lại Sa, Đề Đa La Sa, Đa La Sa, còn gọi là Trì Quốc Thiên, An Dân Thiên, Thuận Oán Thiên. Vì Ngài có thể hộ trì đất nước, bảo hộ chúng sanh nên gọi là Trì Quốc Thiên. Cư trụ phía đông núi Tu Di, mặc giáp trụ, nét mặt phẫn nộ, tay cầm đàn Tỳ bà. Trì Quốc Thiên Vương biểu thị lòng từ bi, dùng âm nhạc để cảm hóa chúng sanh quy y Phật Pháp. Chủ quản Đông phương Phất Đề Bà Châu)

Được cứu rồi…. tôi chỉ kịp nghĩ vậy… vậy là chưa chết rồi.

RẦM… RẦM RẦM….Thêm ba ánh hào quang xẹt xuống ba góc. Khi xẹt xuống hiện thân là quất ba vũ khí vào 3 góc của đám hắc la hán gây ra những tiếng động kinh hồn. Rung chuyển và rách cả kết giới…

..(Nam Phương Tăng Trưởng Thiên: tiếng Phạm gọi là Virudhaka, dịch là Tỳ Lưu Đa Thiên, Tỳ Lưu Ly Thiên, Tỵ Lưu Trà Già Thiên, Tỳ Lâu Lặc Thiên, Tỳ Lâu Lặc Xoa Thiên…Vì Ngài có năng lực hộ trì chúng sanh tăng trưởng thiện căn nên gọi là Tăng Trưởng Thiên. Cư trụ ở phía Nam núi Tu Di, nét mặt giận dữ, mặc giáp trụ, tay cầm bảo kiếm bảo hộ Phật Pháp không cho tà ác xâm phạm. Chủ quản Nam phương Diêm Phù Đề Châu.

Tây Phương Quảng Mục Thiên: tiếng Phạm gọi là Virupaska, dịch là Tỳ Lưu Bác Xoa, Tỳ Lưu La Xoa, Tỳ Lưu Bà Xoa, Tỵ Lâu Bác Xoa, Tỵ Lưu Ba A Xoa…Vì Ngài có thể dùng Thiên nhãn thanh tịnh quán sát thế giới hộ trì chúng sanh nên gọi là Quảng Mục Thiên. Cư trụ phía Tây núi Tu Di, hiện tướng giận dữ, mặc giáp trụ, tay quấn con rắn (hoặc rồng). Chủ quản Tây phương Anh Da Ni Châu.

Bắc Phương Đa Văn Thiên: tiếng Phạm gọi là Vaisravana, dịch là Tỳ Xá la Bà Nã, Tỳ Thất La Muộn Nẵng, Phệ Thất La Mạt Nã, Tỳ Xá La Môn, Tỳ Sa Môn…Vì Ngài từng bảo hộ đạo tràng của Như Lai, do đó được nghe Như Lai thuyết pháp nhiều, nên có tên là Đa Văn Thiên. Cư trụ ở phía Bắc núi Tu Di, hiện tướng phẫn nộ, tay cầm bảo tán (hoặc bảo tháp), biểu thị phước đức đa văn, chế phục chúng ma, bảo hộ tài bảo của chúng sanh. Chủ quản Bắc phương Úc Đơn Việt Châu.

Tứ Đại Thiên Vương cùng Phạm Thiên và Thiên chúng thuộc cõi trời dục giới, là những vị thần bảo hộ Phật Pháp, cũng như hộ trì chúng sanh tu tập thiện pháp, tồi phá trừng phạt những kẻ tà ác bất thiện xâm hại Phật Pháp.)

…. lần này thì vui rồi đây…

---------------------------

Xem tiếp phần 13: Địa ngục vĩnh hằng

Xem trọn bộ truyện ma có thật:

Bản quyền thuộc về tác giả Bóng đêm (Hoàng Tùng)

Ma