Tiếng chim lợn bỗng dưng xuất hiện. Nghe cách tôi khoảng mười hai bộ về phía bên trái. Tức tốc tôi chạy về phía ấy. Mặc kệ có cái gì đang ở phía sau, giờ này tiếng chim lợn không còn là tiếng báo tử nữa, nó đang mở lộ sinh cho tôi. Đến gần, tôi nghe thấy những tiếng thì thầm.
Nhoài người xuống nghe ngóng, trước mặt tôi là hai kẻ người không ra người, dạng không ra dạng, còn như thế nào, chắc phải nhìn thêm chút nữa. Bỗng tôi nhớ lại, làng tôi trước đây cũng chịu một kiếp nạn, tuy chưa có ai chết, hay là người làng nghĩ vậy, nó vẫn gây nỗi ám ảnh một thời.
Vào những ngày hạ chí, cả làng nóng như đổ lửa...
Ánh mặt trời chiếu sáng cảm giác như muốn thiêu mọi thứ. Nhưng chỉ vài ngày sau, những cơn mưa bắt đầu đổ xuống, rả rích nhiều ngày liền. Nguyên do là vì làng tôi vốn len giữa những rặng núi, bao quanh thành cánh cung, nên khí ẩm từ ngoài biển cứ thế tuôn vào. Mưa đến, tất nhiên cả làng đổ xô nhau đi cày cấy, dặm mạ non, trong làng chỉ còn đám trẻ nhỏ ở lại. Thích thì chúng tắm mưa, không thì ngồi tụ tập lại chơi đánh đáo, ô ăn quan. Kể cũng vui, vì người lớn đi cả, chúng muốn làm gì thì làm mà chẳng sợ la mắng.
Có mưa, tất nhiên mây đen cũng kéo đến. Dù cho ban ngày, cả làng vẫn âm u như lúc chạng vạng. Nhà nào sang thì đèn vẫn để chút dầu, mỗi lúc trời chuyển tối, đám trẻ lại mở đèn, nhưng chỉ vài nhà sáng. Nhà tôi vốn cũng chẳng nghèo khó gì, hoa phẩm đủ ăn suốt vài mùa mà không lo cái đói. Vì vậy tôi cũng được bà để lại chút dầu trong đèn. Tuy trời có âm u, nhà tôi vẫn sáng như có nắng chiếu vậy.
Mà mấy nhà được vậy đâu, chỉ có nhà tôi; nhà A Lý, vốn từ tỉnh Vân Nam chạy loạn mười ba quân Tây đến đây; nhà Vân Lệ, chuyên thu mua nông sản; nhà Cát Lân, vốn cho thuê trâu bò là có điều kiện. Bốn nhà nhưng lại sát cạnh nhau, rốt cuộc cả làng chỉ có một đốm sáng duy nhất..
Còn cả làng, âm u đến kinh sợ.
Chuyện bắt đầu khi thằng Bảo, vốn là con trai của bác Tư Sinh, một bần nông trong làng mặt tái mét chạy đến nhà tôi vào giữa trưa, năn nỉ tôi cho vào tá túc. Dù nhà nó nghèo, nhưng đám bạn tôi cũng chẳng có mấy đứa giàu, vì vậy tôi chẳng khinh miệt mà cho nó vào. Tôi lấy bao bánh nếp bà để cùng vài hòn đá vuông, định rủ nó chơi ô ăn quan. Nhưng khi ra thì chẳng thấy nó đâu, phải gọi vài tiếng, nó mới khe khẽ trả lời rồi rúc từ gầm bàn mà đi ra. Tôi gặng hỏi nhưng nó chẳng trả lời, cứ ngồi bó gối ở góc giường, có gọi cũng chẳng dám bước đi.
"Vậy cũng chẳng chơi được gì!" Tôi nghĩ vậy liền lấy cái cót tre của bà định đội mưa sang nhà Cát Lân, rủ thằng Tráng đi chơi thì thằng Bảo bỗng dưng đứng phắt dậy, kéo mạnh tôi vào trong làm tôi ngã chỏng gọng.
Nghĩ nó bị điên, tôi la mắng đuổi nó đi. Vùng vằng mãi chẳng đuổi nó ra được, tôi gọi người hầu. Tuy là chuyện của con nít ranh, nhưng dù sao tôi cũng là cậu ấm của nhà, họ đành kéo thằng Bảo ra ngoài dù trời đang mưa.
Nó quỳ xuống mà lạy, miệng mếu máo xin tôi: "Tao... không! Con xin cậu Cả Duật, cậu thương tình mà cho con ở đây, làm trâu ngựa cũng được! Cậu mà bắt con đi ra, con chết mất!"
Nào tôi có chịu nghe. Tôi lại nghĩ nó đang điên nặng hơn nữa.
Thế là tôi la hét, bắt người hầu ném nó ra ngoài, xong đóng chặt cổng lại. Nó đứng giữa trời mưa, đập cửa ầm ĩ mà gào khóc. Được một chốc, tiếng gào khóc im bặt.
Đó là lần cuối tôi thấy nó. Chẳng ai biết sau đó nó đi đâu. Cha mẹ nó tìm mỏi mắt cả ngày trời cũng không thấy tung tích. Nghĩ là do yêu ma bắt đi, hai người thỉnh thầy cúng về nhưng không được, vì ma quỷ nào có xuất hiện ban ngày!
Kể từ đó, nhà nó hận tôi lắm. Mỗi lần đi qua, tôi đều nghe tiếng cha mẹ nó chửi rủa. Nhưng vốn người sang nói một thành mười, kẻ hèn kém nói trăm chẳng lựa được một, dù cha mẹ nó có nói thế nào, ai cũng nói thằng Bảo phát điên mà bỏ xứ đi. Có lẽ giờ đã rũ xác nơi nào đó rồi. Bẵng đi vài hôm, cha mẹ nó lại mời thầy cúng đến. Dù là buổi trưa, thầy cúng đến thật. Ông vào nhà nó một chốc rồi đi ra, rồi lại lập bàn cúng. Cúng đến chiều, ông thầy bỏ đi, mang theo một số tiền mà cha mẹ thằng Bảo đưa, được để vào trong một bọc màu xám đã sờn rách đôi chỗ.
Trưa hôm sau, tiết trời vẫn âm u thế nhưng lại có chớp giật.
Sợ thiên lôi đánh nhầm người, cả làng bỏ ruộng đồng mà về cả. Lúc bấy giờ, từ nhà thằng Bảo phát ra những tiếng rú ghê rợn. Cả làng xúm vào xem, chỉ thấy cha mẹ nó ngồi ôm nhau, mặt tái mét, ai hkir cũng không trả lời. Một lúc sau, ông Tư Sinh mới run run mà chỉ tay vào trong buồng thằng Bảo. Tôi cũng cùng vài người nữa vào xem.
Căn phòng thằng Bảo tuềnh toàng như cái nhà của nó, trơ trọi mỗi cái chiếu tre được dựng một góc, thêm cái bàn được làm từ củi vụn đặt sát đầu giường. Chẳng có gì ghê rợn, vậy tại sao ông bà Tư Sinh lại kinh hãi đến thế?
Chỉ đến khi một người mỏi chân, ngồi vào giường thằng Bảo, mọi người mới thấy lạ. Người này vừa ngồi vào, lập tức đứng dậy, mặt cắt không còn gịot máu mà chạy về nhà. Sinh nghi, cả làng gặng hỏi, lúc này ông bà Tư Sinh mới trả lời. Vốn từ khi thằng Bảo bỏ đi, buồng của nó chằng ai sử dụng, chỉ có bà Tư Sinh mỗi buổi đi làm đồng về lại quét dọn chút bụi bay vào. Vào một sáng, bà Tư Sinh không ngủ được nên dậy sớm, tiện thể quét dọn phòng con luôn. Được một lúc, bà nghe thấy tiếng thằng Bảo gọi "mẹ ơi!" thảm thiết. Nghĩ con đã về, bà vội chạy lại nơi có tiếng kêu nhưng chẳng thấy người, chỉ có mỗi cái áo thằng Bảo mặc lúc bỏ đi là còn lại. Tìm khắp nơi không được, bà gọi cả ông Tư Sinh dậy. Hai người đi tìm một lúc, thất vọng mà quay về phòng con.
Lúc vào phòng, hai người thất kinh khi trên giường có cái quần thằng Bảo đã mặc, được để gọn gàng, một ống gác thành chữ chi. Nhưng cái ghê sợ hơn là cả hai nhìn thấy thằng Bảo đứng ngoài cửa sổ mà trông vào, mặt tái nhợt. Cả hai chạy lại kêu thằng Bảo thì nó bỏ đi, tuy chẳng nhanh nhưng không tài nào đuổi được. Cái lạ là dù có la hét thế nào, trên đường tuyệt nhiên không có bóng người nào, mà cũng chẳng ai mở cửa ra xem.
Đuổi theo một đoạn, hai người thấm mệt mà dừng lại nghỉ ở gốc đa đầu làng, thằng Bảo vẫn đứng đấy nhìn chằm chằm, lúc bấy giờ mới thấy rõ nó không mặc quần áo, mà trên một cánh tay lại đeo băng màu trắng. Hai người nhắm mắt lại một chút, đến khi tỉnh dậy mới nhận ra đã gần trưa. Đi hỏi thì chẳng ai thấy hai người nằm ở đó, cứ như bị giấu đi. Cho là có sự lạ, cả hai mời thầy cúng về. Ông thầy chỉ nói cả hai thần hồn nát thần tính, nên thằng Bảo về cho hai người yên tâm, chẳng có chuyện gì lạ cả. Xong ông tụng kinh cầu siêu cho nó, nói cả hai tính đường lo hậu sự cho con.
Tiễn thầy cúng đi, cả hai đưa cho thầy một ít tiền, hẹn sáng hôm sau quay lại.
Thế nhưng chờ đến trưa chẳng thấy ai tới, thêm phần có giông chớp, nghĩ thầy bị mắc mưa mà không đến, cả hai vào buồng thằng Bảo mà dọn dẹp. Trên bàn, có một túi được để sẵn, cả hai kinh ngạc nhận ra đó là túi tiền họ đưa cho ông thầy cúng. Lúc này trời trở lạnh, cả hai chợt nhìn ra cửa sổ thì thấy bốn cây cột trắng nhờ ngoài đó. Thấy lạ, cả hai ngước đầu ra cửa sổ mà xem. Lúc này mới thấy, thằng Bảo và ông thầy cúng đang cúi đầu nhìn xuống, đôi chân cao lêu nghêu lạ thường. Thất kinh, cả hai rú lên thì thằng Bảo và ông thầy cúng bỗng dưng biến mất.
Còn về người đã ngồi giường thằng Bảo, gặng hỏi mới nghe ông trả lời mà lạnh sống lưng. Lúc ngồi xuống, ông vô tình nhìn qua kẽ giường mới thấy rõ con nhà Tư Sinh và một người nữa, mặt trắng nhợt đang ở dưới, ngước lên nhìn mà cười kinh dị.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Đến vài ngày nữa, dân làng mới biết kiếp nạn này thật sự khủng khiếp thế nào.
***
Từ sau chuyện trên, biết được người thằng Bảo gặp cuối cùng là tôi, bà tôi liền dặn người hầu không được để tôi ra ngoài một mình. Tốt nhất là cứ để tôi trong nhà, vì có thành hoàng mà bà cố nội tôi trước đây rước từ một làng bị bỏ hoang ở Hải Dương về thờ cúng. Có thành hoàng trấn giữ, ma quỷ chẳng dám lại gần.
Được vài ngày, đến tiết lễ hạ chí, cả làng mở cỗ linh đình để cúng thần.
Cả nhà tôi vốn là một trong bốn nhà lập làng, phải có mặt đầy đủ. Bà tôi đành dẫn cả nhà đi phụ, người hầu cũng phải theo. Trước khi đi, bà khóa cổng lại và dặn tôi dù cho chuyện gì xảy ra cũng không được bước ra. Đến trưa, bà sẽ về dẫn tôi ra nhập hội. Thế là cả làng đều ra ngoài đình cả, còn tôi ở lại trong nhà, lấy bi ve mà tự chơi một mình. Được một chốc, trời đổ mưa nặng hạt hơn. Tiếng trống làng mà tôi vẫn nghe được, nay đã bị tiếng mưa át hẳn.
Mà nói trong làng không có ai cũng chẳng đúng. Trời thì đổ mưa to, cả làng lại bận rộn, vì vậy đám trẻ con đều ở nhà. Chúng gọi nhau í ới, rủ tôi ra chơi. Nhưng cửa đã khóa, chẳng có cách nào mà đi ra cả. Muốn leo ra, tôi cũng chẳng muốn. Bà tôi sẽ đánh đòn, mà bà đánh thì đau lắm. Như chị Liên người hầu đã nhiều năm, vì làm mất túi tiền của bà mà bà đánh đến ba hôm cũng còn chưa khỏi.
Nhưng tiếng gọi của lũ bạn làm tôi bồn chồn. Thế là tôi định leo ra, trước khi bà về thì tôi vào lại, chắc bà sẽ không biết. Tôi chạy đi tìm cái thang tre mà bà đã cất phía sau nhà kho, lúc lấy được quay lại thì lũ bạn đã đi mất. Trẻ con vốn thế, chẳng kiên nhẫn được lâu. Tiếng bọn nó cũng không xa lắm nên tôi dựng thang mà đi ra. Nhưng cái thang vốn nặng, mang ngang thì còn được, chứ dựng lên thì quá sức. Tôi cứ hì hục dựng cái thang lên, bỗng cái thang nhẹ bẫng như có người nâng giúp vậy. Tôi hí hửng leo lên, vừa được bậc đầu tiên, tiếng ai đó làm tôi chột dạ.
"Cậu không cảm ơn tôi sao? Cậu Cả Duật?"
Tôi hết hồn vì đó là tiếng thằng Bảo. Ngoái lại sau, nó đã đứng ngay sau lưng tôi. Đôi chân nó cao lêu nghêu như hai ngọn tre lâu năm, người tái nhợt, không mặc quần áo gì. Ngực nó thì hằn rõ những cái xương sườn như bị đói. Nó cúi xuống mà nhìn tôi chằm chằm. Lúc này tôi mới thấy cái đầu nó to lạ thường, phải gấp đôi đầu người lớn.
Tôi thét lên mà chạy vào trong nhà, vứt cả cái thang lại. Tôi trốn ngay dưới gầm thờ mà quên đóng cửa. Nó thì từ từ tiến lại gần. Khi đứng trước cửa nhà, chỉ thấy mỗi đôi chân của nó. Nó cúi xuống, nhìn vào trong, giọng nói như từ cõi khác.
"Chơi với tôi nào, cậu Cả Duật!"
Nói rồi nó thò tay vào trong, bò hẳn vào nhà. Thành hoàng cái quái gì chứ, con quỷ nó đang vào hẳn bên trong kìa!
Nó bò lại gần chỗ tôi, đôi chân vì quá dài mà vẫn còn thòng ngoài cửa. Thấy vậy, tôi cố lấy hết dũng khí mà chạy ra phía sau nhà. Tiếng nó vẫn gọi với theo.
"Cậu Cả Duật, chơi với tôi nào!"
Chạy được đến nhà kho, tôi đóng chặt cửa lại, nín thở không dám phát ra tiếng động gì. Tôi vẫn nghe rõ tiếng nó đang bò ngoài kia, những tiếng sột soạt cứ gần hơn, một lúc sau nó dừng trước cửa. Chờ một lúc lâu, lại tiếng sột soạt ấy đi xa hơn. Cuối cùng chẳng còn nghe gì nữa ngoài tiếng mưa rả rích. Tôi len lén nhìn hé qua cánh cửa sổ. Bên ngoài chẳng có gì ngoài mưa tạt vào, phun mù trước mặt.
Tôi lại mở cửa rộng hơn một chút, cũng chẳng thấy gì. Tôi cứ mở đân dần, chẳng biết từ bao giờ cánh cửa sổ đã mở toang. Không có gì cả, chỉ có hai cây cột chỏng chơ dựng trước cửa. Tôi định nhìn thêm, bỗng chột dạ nhớ lại lời bà Tư Sinh "chỉ thấy bốn cây cột trắng nhờ, chỏng chơ ngoài kia...". Tôi rút đầu lại, nhưng chưa kịp đóng chặt cửa thì cái đầu thằng Bảo thò vào, miệng nó cười làm lộ ra hàm răng trắng hếu.
"Tìm thấy cậu rồi!"
Tôi đứng chôn chân, nhìn nó từ từ bò vào cửa.
Bên ngoài, tiếng bà tôi gọi giật:
"Thằng Duật, thằng Duật đâu rồi!"
Tôi nghe thấy giọng bà, liền hét lên mà chạy ra cửa, giật tung cả thanh ngang mà tôi đã gắn trước đó.
"Cứu... cứu cháu bà ơi!"
Tôi cứ chạy mà không dám nhìn lại đằng sau. Đến khi thấy bà, tôi lao vào cả người bà khiến bà ngã khuỵu xuống.
Chưa kịp mắng tôi, bà đã lắp bắp, chỉ tay về phía sau.
"Cái... cái gì.. thế kia..."
Thằng Bảo với đôi chân cao lêu nghêu, bước chậm rãi ra ngoài cổng. Tiếng nó vẫn còn văng vẳng.
"Không vui, không vui nữa rồi!"
***
Trưa hôm ấy, cả làng rú lên kinh hãi. Có tổng cộng mười bốn hộ, với mười chín đứa con nít mất tích. Chẳng ai biết chúng đã đi đâu. Đến nay, vãn còn vài người kể lại chuyện họ thấy vào chiều hôm ấy.
Hai mươi mốt người với đôi chân cao lêu nghêu, tái nhợt, không mặc quần áo. Trong đó có một người rõ là đã đứng tuổi, còn lại hai mươi người đều là con nít, cùng nhau đi một vòng quanh làng, rồi tiến ra phía sông. Từ đó mất dạng.
Có thể vì chuyện đó, mà cả làng tôi khi xây nhà, đều dựng một thanh ngang ngay giữa cổng. Để làm gì, chắc ai cũng hiểu...
CODEZONE - JIN (Thế giới truyện kinh dị, trinh thám (TGTKD,TT)
(Đăng lại vui lòng dẫn nguồn tác giả & Tamlinh.org đầy đủ)