Sáng sau hôm ngủ lại nhà thầy Zhio (Từ giờ em xin phép gọi là ông Z cho tiện), tỉnh dậy thì thầy đã đi đâu mất. Đến 7h thì thầy về, ba người chuẩn bị bánh gạo, pate, nước uống để vào rừng.
Thằng Việt và ông Z mang theo mỗi người một cái túi vải, trong chứa lắm thứ linh tinh như đèn nến, hương xanh, liềm bằng đồng, dây gì màu đỏ đỏ,… mỗi người đeo một cái gùi sau lưng nữa. Ba người bọn em đi sâu mãi vào trong rừng, thỉnh thoảng hai người lại cúi xuống dung liềm cắt mấy cây lá xanh đỏ tím vàng nào đó bỏ vào gùi, đi tiếp nữa thì đến một cái hang, ông Z soi đèn đi vào trước, đánh tiếng vào trong nói câu gì đó ý như là xin phép, hai thằng bọn em vào sau.
Ông Z đốt cây nhang xanh bằng một lá bùa rồi cắm cây nhang lên nền hang. Ông quay sang bảo em và thằng Việt là nếu thấy đá gì màu đỏ, màu vàng nhìn trong trong thì nhặt bỏ vào gùi thật nhanh, thời gian chỉ có nén hương đó thôi. Thế là hai thằng vào nhặt lấy nhặt để các thứ đá, vừa nghe tiếng thầy kêu là dừng ngay tay lại, chạy một mạch ra cửa hang.
Về đến sân nhà, thầy Z bảo bọn em đập chỗ đá kia vụn ra rồi cho vào cái cối đá đằng kia mà xay cho mịn, nhưng phải đập, xay từng loại, khoogn được để lẫn. Xong thì thằng Việt vào kho lấy hai cây búa tạ ra, hai thằng cùng giương cao búa và đập mạnh, mấy cục đá vỡ vụn quá dễ dàng, chẳng hiểu đá loại nào mà đập cứ như đập vào đá lạnh, hơi dùng sức đã nát hết, qua công đoạn đập vụn là đến công đoạn xay, hai thằng lần lượt bỏ từng xúc đá vào trong cối rồi lặc lè kéo. Dân thành phố chẳng phải động tay động chân gì nên mới xay được gần chục mẻ hai thằng đã thở phì phò, may mà có tập võ chứ không đứng tim ngỏm luôn rồi.
Trong lúc bọn em xay thì ông Z lấy mấy cây lá kia ra, giã lấy nước, còn bã thì thầy se lại rồi bện thành những sợi dây mảnh như sợi dây dù. Hai thằng xay thêm hơn hai tiếng nữa thì xong chỗ đá, đem chỗ đá ra cho thầy Zhio thì thầy bảo lấy can đựng máu chó đen và gà trống thầy mua lúc sáng ra. Thằng Việt vào xách hai can đỏ lòm ra ngoài sân, thầy Zhio rót máu chó đen ra từng bát rồi mỗi bát lại hòa một thứ nước lá vào, sau đó thì bát nào cũng cho bột đá, lại đem chỗ dây kia ra tẩm nước đó vào rồi phơi khô.
Đến trưa, ăn cơm xong, hai người lấy máu chó tiết gà đã hòa ra dùng, thằng Việt bảo em canh giờ cho hai người, hết một phút thì lắc quả chuông con con lên. Thầy Zhio và thằng Việt trải từng tờ giấy vàng, giấy xanh, tía ra hai bàn rồi cả hai hít một hơi, sau đó bắt đầu vẽ bùa. Cứ em lắc chuông một cái là bùa vẽ xong, hai người ngồi vẽ khá là lâu, em nhớ là đã lắc chuông đến cả trăm lần mới xong, lúc này trên mặt bàn hai người ngồi xếp mấy xấp bùa đủ màu đủ hình. Tầm 4h chiều ra sân thì dây kia đã khô, màu đỏ thâm xì lại, thầy Zhio cuộn nó vào thành một cuộn như dây diều. Sau đó thì tất cả nghỉ ngơi ăn cơm từ sớm, đến tầm 7h tối là hai thầy trò thằng Việt đã mỗi người mặc một bộ áo phép rồi, lần này thằng Việt không mặc áo cánh hạc như mọi khi mà mặc một áo choàng nhiều màu, hai bên vai có kết lông chim, đuôi áo treo nhạc, áo của thằng Việt thì sau lững thêu một con rắn trắng đang cuốn quanh một cây trượng, áo của thầy nó thì thêu một vòng tròn màu tím theo kiểu mặt trời.
Đến đúng 8h thì hai người lập đàn xong, thầy Zhio đứng lên đàn còn em và thằng Việt đứng ngoài chạy đàn. Đầu tiên vốc mấy hạt muối rồi đặt trên ngón tay, đưa vào ngọn nến đang cháy, cả bàn tay thầy cháy bùng lên như lúc đốt cồn, thầy khum tay lại đưa lên ngang miệng rồi thổi phù một cái, làn hơi lửa cháy bùng phụt ra từ tay, cháy ngay vào hình nhân đặt trên bàn.Sau đó thầy cầm thanh kiếm vung lên lại vung xuống, người đi đi lại lại như múa kiếm, miệng ca một bài gì đó toàn tiếng dân tộc, lúc này thằng Việt đã cầm một lá cờ to, thêu đủ hình rắn rết, chạy xung quanh đàn vừa chạy vừa phất cờ, vừa gọi to bằng thứ tiếng như thầy Zhio. Một lúc thì bụi tre lay mạnh kẽo ca kẽo cét, mà trời thì lặng ngắt không có gió, sau rồi cây cối quanh nhà cứ ngày càng lắc lư ghê hơn, trời tạnh gió mà từ nhiên em rùng mình liên tục, lạnh toát từ đầu đến chân.
Đứng xem cố được chừng hai mươi phút thì thằng Việt rơi ra ngoài, đưa cho em một đọt lá non gì đó rồi bảo em cài vào sau tai, dúi cho em cái cuộn dây kia, nói:
– Mày đi quanh sân, cầm cuộn dây này cuốn cào 4 cái cọc ở bốn góc rồi chằng dây hết kín đất như cái lần ở Cam ý, nhưng nhớ là đừng có làm rơi cái lá non sau tai.
Em nghe xong thì nhẹ nhàng đi vòng qua cổng trước, dò dẫm chăng dần dây quanh nhà, lúc đi qua cái suối ở vườn sau thì tý nữa em đứng tim, phần vì suýt trượt chân xuống, phần vì khi nhìn qua vũng nước lặng, em nhận ra là ngoài em ra thì quanh chỗ này có một đống “người” nữa, vì vũng nước không lớn cho lắm nên em không nhìn toàn cảnh được, chỉ nhìn thấy năm sáu cái bóng đang đứng, trên nóc nhà còn có một cái bóng đầu đứt lả sang một bên đang ngồi bó gối, tất cả đều nhìn chăm chăm vào chỗ đàn tế. Đi đến cột cuối cùng thì dây cũng vừa hết, giờ em mới để ý là ngoài chỗ dây mới làm hôm nay ra thì phần lớn dây đã làm từ lâu lắm rồi, thảo nào mà chỗ đất rộng như thế lại chăng hết được.
Vào trong sân lại, lúc này thằng Việt đã thôi chạy mà đứng chống cờ một góc. Ở trên đàn,thầy Zhio vốc một nắm cát, rắc đều ra xung quanh, sau đó thì cầm một cái gương bát quái, soi lên ánh trắng rồi rút cái đáy gương ra, giơ qua một cây cung gỗ. Rồi thầy lấy hai cái nhìn như nắp xèng gì đấy, đập beng beng loạn lên, sau úp cả hai lên bàn. Xong thầy cầm cây cung rồi bước ra ngoài. Thầy vừa bước ra ngoài thì cả mâm cỗ ngon lành trên bàn tự nhiên nguội ngắt rồi nhão nhoét ra như bị phân hủy, mùi vừa thối, vừa lợm mửa.
Xong thì thầy cầm cây cung lên, bảo em vào trong nhà ngồi cạnh cái ban thờ nhà thầy, nghe thấy gì cũng đừng có chạy ra hay thưa lại, kể cả nghe thấy tiếng thầy kêu cứu hay thằng Việt kêu cứu cũng cứ ở yên đấy, không trả lời, không ngó nghiêng gì hết. Vừa nghe xong em đã thấy sợ sợ, vội chạy vào nhà, nhưng vẫn cứ thấy lo ngay ngáy cho hai người. Đang ngồi trong nhà được chừng hai, ba phút gì đó thì em nghe ngoài sân có tiếng vút vút liên tục như tiếng ai ném cái gì đó cực nhanh, rồi một lúc sau tiếng thằng Việt vang lên, đọc liền mạch một tràng toàn niệm chú, xen lẫn trong đó là có tiếng gào khóc bốn phía, rồi cả tiếng lạy lục van vỉ. Em đang kinh hãi không biết có chuyện gì thì tự nhiên có tiếng đập cửa, rồi tiếng một phụ nữ nói vọng vào, em mặc kệ vẫn lặng im.
Một lúc sau thì có tiếng thầy Zhio gọi cửa, kêu em lấy cho thầy cốc nước, nhưng nghe cái giọng này thì thấy nó như vọng từ đâu về vậy, sau đó thì có tiếng hoảng hốt của thằng Việt, đập cửa rầm rầm gọi em ra mở cửa cho nó vào, em nghe thì biết ngay không phải là thằng Việt vì giọng này nghe cực giống giọng nó, nhưng mà thằng Việt tính vốn bình tĩnh, gặp chuyện cũng không bao giờ cuống, giọng nó lúc nào nghe cũng rất êm và đều đều, tuyệt nhiên không có chuyện hoảng hốt thế này.
Sau đó lại là tiếng thằng Việt xin mở cửa, rồi có tiếng nó nói là em hãy nghĩ tình anh em sống chết có nhau mà mở cửa cứu lấy nó, em nghe thì mủi lòng, đứng lên định chạy ra mở cửa, em cứ đứng tần ngần mãi trước cái cửa, tay đã đặt sẵn lên tay gióng mà không vẫn suy nghĩ mãi, cuối cùng thì em quyết định là mở cửa cứu nó, có thế nào thì anh em cùng chịu. Bất chợt em nghe có tiếng đọc chú của thằng Việt, nhưng lạ là giữa tiếng đọc chú vẫn là tiếng nó vang lên không ngớt giục em mở cửa, em mới giật mình rụt tay lạy chạy vào chỗ cạnh ban thờ ngồi tiếp, bịt chặt tai lại không nghe gì.
Một lúc sau thì tất cả im ắng, bất chợt cái cửa đẩy két một cái làm em sợ điếng người, định thần nhìn lại thì hóa ra thằng Việt mở cửa cho thầy Zhio đi vào, lúc đó thì em mới bình tĩnh lại. Nhìn hai người lúc này trông mệt nhọc quá chừng, thầy Zhio thì thở không ra hơi, ho sù sụ, thằng Việt phải vuốt lưng cho ông liên tục mới đỡ chút, nhìn sang thằng Việt thì nó cũng chẳng khá hơn là bao, mặt mày tái nhợt, chân tay như nhũn cả ra, lông chim đính trên vai áo nó bết cả lại vì mồ hôi. Em vội chạy vào bếp phá nước đường và đem ít bánh trên bàn ra cho hai người, ăn xong thì thằng Việt hồi dần lại còn thầy Zhio xem chừng vẫn mệt lắm, thằng Việt quay sang bảo em:
– Mày vào bếp lấy chai rượu vào vàng cho thầy.
Em vội làm theo, đem chai rượu ra cho thầy Zhio, thầy cầm lấy tu như nước lã, tu xong một hơi thì thầy đưa cho thằng Việt, nó cũng chỉ nhấp ngụm rồi thôi, thầy Zhio còn cầm chai tu thêm hai ba ngụm nữa mới thôi, cạn đến gần nửa chai. Sau khi uống xong chỗ rượu được một lúc thì thầy hưng phấn hẳn lên, thằng Việt trông cũng tỉnh táo hơn lúc nãy. Nhưng hai người khỏe lại thì bắt đầu say dần, nấc loạn lên, nói lảm nhảm như phim hoạt hình, rồi thằng Việt vào cất cái áo đi xong lăn quay ra nệm ngủ, thầy Zhio thì cứ mặc luôn áo tế mà ngủ, ngáy to như sấm, em loay hoay mãi mới lôi tấm áo ra khỏi thầy Zhio được, rồi bật quạt nhè nhẹ cho mồ hôi khô đi, xong em kéo chăn đắp cho hai người.
Tranh thủ lúc cả hai còn ngủ, em rọi đèn ra sân xem, ngoài sân là một cảnh tượng cực bề bộn, tro giấy bùa bay lả tả khắp sân, đàn tế thì đổ lật ra, rồi mũi tên cắm đầy trên mặt tường nhà sàn, vung vãi cả sân, mấy chiếc ghế đá trụ cạnh bàn đá thì lăn đổ hết cả, cây cảnh trong vườn xơ xác như vừa có bão. Không biết hai người bày trò gì mà khiếp thế này, em đánh bạo ra bờ suối xem tiếp, ngoài bờ suối không hiểu sao mà nước gì cứ nâu sình, thối không tả được, đoạn này như bùn bám lại, dần dần thì nước suối rửa trôi sạch, em đảo mắt tìm sợi dây chăng tối qua thì thấy nó vẫn y nguyên, sờ thử vào thì thấy rát hết cả tay như bị con gì đốt.
Đang đứng tự nhiên thấy gai gai khắp người, sống lưng lạnh toát, em vội xách đèn phi thẳng vào trong nhà, ngồi cạnh hai người, nghe thầy Zhio nói lè nhè cái gì toàn tiếng Trung, rồi thằng Việt cũng thế, một lúc thì thằng Việt giọng ngai ngái gọi em liên tục, hỏi gì thì nó như điếc, vẫn cứ nói nói, đại ý như là mấy bữa nữa đi đánh con trùm cuối, trấn yểm cho nó không ngóc đầu lên được, em nghe xong thì thấy là lạ, trùm cuối thì trấn yểm cái quái gì nhỉ, thôi kệ thằng say rượu vẫn mê game, em cư ngồi thế, chẳng biết là ngủ mất lúc nào
----------------
Đọc lại: (Tập 1) (Tập 2) (Tập 3) (Tập 4) (Tập 5) (Tập 6) (Tập 7) (Tập 8) (Tập 9) (Tập 10) (Tập 11) (Tập 12)
(Tập 13) (Tập 14) (Tập 15) (Tập 16) (Tập 17) (Tập 18) (Tập 19) (Tập 20) (Tập 21) (Tập 22) (Tập 23)
(Tập 24) (Tập 25) (Tập 26) (Tập 27) (Tập 28) (Tập 29) (Tập 30)