Quân răng vàng thiếu nước nuốt luôn chiếc đèn pin vào trong bụng, hắn hồn vía lên mây đứng chôn chân một lát rồi cuống cuồng chạy sang nhà chị dâu.
Hắn vừa lao đi vừa ú ớ không thành tiếng vì đèn pin vẫn ngậm trong mồm.
Giữa nhà hắn và nhà chị dâu là cái tường đất bùn trộn rơm cao chừng mét rưỡi, dày cũng phải 2-3 chục phân, có xẻ cái lối đi ngay sát nách nhà. Bình thường cái tường này khá chắc, thế mà chả biết thần lực nào hỗ trợ, Quân răng vàng nhằm chính giữa tường phi như chỗ không người, cái tường đổ “uỳnh” một phát chấn động cả xóm, hắn bụi đất đầy người tót vào trong nhà huơ tay múa chân loạn cả lên.
Lúc này nhà bà chị dâu cũng đã đèn đóm sáng trưng, mẹ già hắn cũng tỉnh dậy, thằng cháu đích tôn 14-15 cũng dụi dụi mắt bước ra ngoài. Thấy cảnh kỳ dị, đứa em chồng mồm ngậm đèn pin, chân tay khua khoắng ú a ú ớ, bà chị dâu hỏi có việc gì thế chú?
Bà mẹ già cũng đã ra tới nơi nhìn thằng con như bị dại cũng khò khè:
- Mày làm sao thế hở con?
Quân răng vàng vẫn tiếp tục hoa chân múa tay và ú ớ, hàng xóm lúc này nghe tiếng tường đổ rồi đèn sáng cũng lục tục chạy qua. Hai ba thanh niên người đè người rút cật lực mới lôi được chiếc đèn pin ra khỏi họng
Răng vàng, rảnh mồm hắn gào lên và chỉ trỏ loạn xạ:
- Đầu người … đầu người … giết người ….
Cả nhà hỏi dồn: đầu người ở đâu? Hắn chỉ tay sang phía sân nhà hắn rồi nói ngắt quãng:
- Vứt … vứt ở sân kia.
Mọi người nghĩ chắc có án mạng mới khua đèn chạy qua sân nhà Quân, hắn cũng lẽo đẽo chạy theo. Đâu, đầu người ở đâu? Cả chục cái đèn pin loang loáng soi khắp sân, nhao nhao người hỏi. Quân răng vàng ú ớ, hắn nhìn khắp sân làm gì có cái đầu người nào, chỉ còn cái bao ướt là vẫn nằm yên chỗ cũ.
Thấy vậy hắn chỉ cái bao:
- Đây đây … cái bao.
Ngay lập tức có 1 người cầm cái bao dốc ngược ra, đầu người chả biết có hay không nhưng đổ ra từ cái bao nhung nhúc toàn là đỉa trâu dài cả gang tay đen sì sì, có dễ đến lưng bao đỉa. Đám đàn bà con gái nhảy choi choi, mấy bố đàn ông cũng giật mình lùi lại.
Lấy đâu ra nhiều đỉa thế nhỉ?
Lũ đỉa được giải phóng khỏi cái bao giờ bò lổm ngổm khắp sân. Quân răng vàng mắt tròn mắt dẹt, hàng xóm cảm thấy bực hết cả mình, có người quát tháo:
- Lũ chúng mày toàn đứa vô công rồi nghề, tối rượu chán chê lại còn đi bắt đỉa về dọa nhau.
Rồi: Thằng này thần hồn nát thần tính ấy mà, thấy cái bao lùm lùm nó lại tưởng cái đầu người. Rồi họ lục tục ra về, bà chị dâu và đứa cháu cầm chổi quét lũ đỉa gom thành một đống quây rơm đốt, mẹ già chống gậy ngồi bên thềm thở ngắn than dài, Quân răng vàng tối oai phong là thế mà giờ thu lu núp sau lưng bà cụ.
Lông tóc hắn dựng hết cả lên, lúc mẹ với chị về bên nhà thì hắn cũng líu ríu theo sau chứ không còn gan nào ở 1 mình bên này nữa. Lúc đi qua cái tường đổ, từ đâu cái giọng éo éo âm u bỗng vẳng bên tai hắn:
- Cho chị lên Bắc Thái chơi điiii … Quân ơiiiiii ….
Hắn rùng mình chạy tót vào nhà bà chị dâu, phi lên giường trùm chăn rên hừ hừ, thi thoảng lại nấc lên:
- Chị ơi, chết em rồi, mẹ ơi chết con rồi ….
Răng vàng cứ nức nở như thế, mặc mẹ già với chị dâu sốt sình sịch hỏi han:
- Làm sao mà chết? Ai chết hả con? Mày làm sao hở Quân kia?
Hỏi han hỏi chê mà hắn chỉ lắc đầu nước mắt lưng tròng, bà chị dâu đi lấy dầu gió xoa xoa hai bên thái dương hắn. Mẹ già thì sụt sịt nhang đèn:
- Ối ông Đoàn ơi là ông Đoàn, ông về đây mà xem thằng con ông đây này, nó dở không ra dở điên không ra điên, ối ông Đoàn ơi iiii…
- Ối thằng cả ơi là thằng cả, về đây mà xem em mày này … hu hu hu… ối giời ơi… ối giời ơi …
Lúc bấy giờ trời cũng tảng sáng rồi, gà gáy le te khắp nơi, bà chị dâu bảo:
- Thôi bà đừng khóc nữa, chắc chú ấy say quá thôi, bà đi nằm một lúc đi, còn xuống bếp nấu ít cháo hoa cho chú ăn mau tỉnh.
Nói là làm, bà chị dâu hắn mở cửa bước ra sân định xuống bếp nổi lửa nấu cháo cho em, bà chị xuống gần cửa bếp thì tự nhiên quay ngoắt người chạy tuốt vào trong nhà đóng cửa hổn hển:
- Ối mẹ ơi ma, có con ma ngoài sân …
Mẹ già Quân răng vàng hớt hải:
- Ma đâu hở con …? Chị dâu líu hết cả lưỡi:
- Con ….con … đi đến gần … cửa bếp … chỗ chỗ cây cau thì thấy có cái bóng trắng trên …. trên cây … tụt … tụt xuống nó … nó ôm con … lạnh toát …
Bà mẹ nấc lên:
- Thế … thế nó đâu rồi?
Chị dâu nghẹn ngào:
- Nó bay … bay ra chỗ bể nước rồi mẹ ơi … nhanh lắm … vèo một cái … nó đã ngồi trên nóc nhà chú … chú Quân rồi ….
Khỏi nói, Răng vàng loáng thoáng câu được câu chăng, nghe đến đây thì ngất xỉu luôn trên giường
… Ối … ông Đoàn ơi … ối ông Đoàn ơi … về mà cứu con ông này … Ối thằng cả … ơi …
Bà mẹ già lại cất giọng rền rĩ, vừa khấn vừa khóc vừa vái lấy vái để. Chị dâu Quân răng vàng cũng quỳ trước ban thờ lạy như tế sao.
Vừa lúc ấy ngoài ngõ xôn xao:
- Bà Đoàn dậy chưa bà Đoàn ơi
Rồi tiếng người nhấc cái cánh cổng đan bằng liếp loẹt xoẹt và bước nhanh từ ngõ vào nhà rồi gõ cửa lách cách. Lúc này trời đã sáng hẳn rồi, chị dâu Răng vàng lấy hết can đảm ra hé cửa nhìn rồi hỏi:
- Ai thế? Em Ánh vợ Chương đây, anh Quân có bên này không chị?
Bà chị dâu thở phào quay mặt về phía mẹ già:
- Cái Ánh mẹ ạ, Ánh vợ thằng Chương gù xóm bên.
Đoạn chị dâu Quân mở tung cửa cho Ánh bước vào, con chào bà, bà dậy sớm thế, nói đoạn chị chàng chạy ngay ra chiếc giường tre vỗ vỗ mạnh vào mặt Quân Răng vàng:
- Dậy dậy anh Quân ơi, anh Quân ơi!!!
Quân vốn bất tỉnh nhân sự vì quá hãi nhưng vì bị vả bôm bốp vào mặt nên đau đành mở mắt, chưa kịp ô ê gì đã bị hỏi dồn:
- Anh có biết Chương nhà em đâu không? Tối hôm qua sang nhà anh uống rượu giờ vẫn chưa về.
Quân lúc này phần vì trời đã sáng bảnh, phần vì ăn mấy tát, phần vì lo cho thằng bạn nối khố thân thiết từ tấm bé nên cố gắng ngồi dậy ú ớ:
- Tao …. tao … có biết đâu … Chết rồi, có khi say rượu ngã chỗ nào rồi cũng nên.
Mắt Ánh giờ đã rơm rớm con tôm.
Đi tìm nó thôi, Quân bật dậy, giờ hắn đã quên nỗi sợ đêm rồi trải qua, trong lòng chỉ còn sự an nguy của thằng bạn thôi thúc. Nói dại nhỡ nó chết bờ chết bụi có phải mang tiếng sang nhà mình uống rượu rồi chết không, hắn bụng bảo dạ. Quân nhảy tót về bên nhà, xách chiếc xe đạp ra ngõ, cứ thế hắn và vợ Chương gù phóng như bay đến nhà đám bạn nhậu đêm qua để hỏi han.
Lướt hết một vòng các nhà, đứa nào đứa nấy đều lắc đầu không biết, đêm qua về phát ngủ luôn, có hai thằng nữa cũng vác xe đạp lên đi tìm cùng.
Ra đến giữa làng cả bọn gặp một bà đi tát nước sớm, vai vác khau sòng, mấy xe đi nhanh tí lao vào người ta, bà vác khau mắng váng lên:
- Tiên sư chúng mày,mù à, đi đâu đi như ăn cướp thế.
Vợ Chương gù nhanh nhảu:
- Cô Thước đi tát về sớm thế, bọn cháu đi tìm anh Chương, đêm qua đi đâu chả thấy về.
Bà già nghe thế ô lên:
- Tao tát nước ở cửa Đình thấy thằng chồng mày tha thẩn ở nghĩa trang ngoài ấy từ sáng sớm mà, nó cứ lúi húi như dọn cỏ dọn cây ấy.
Nghe thế cả bọn mừng rú lên, phóng xe như bay ra nghĩa trang cửa Đình.
----------------------
Đọc trọn bộ: TRUYỆN MA CÓ THẬT: CÔ HƯỜNG
Bạn nào là tác giả bộ truyện này thì nhắn để ad thêm tên & bản quyền vào nhé