04/06/2021 11:37 View: 4978

Truyện ma: Cô Hường (Tập 11)

Bóng ma cô Hường rợn rợn quát lên the thé giọng ngắt quãng:

- Quân bay … xông vào …. vật chết lão già kia … cho ta...

Lũ quỷ trâu, quỷ ngựa “hực” lên một tiếng, gõ móng cồm cộp, đoạn từng đàn bóng đen hình thù cổ quái kỳ dị lướt qua đám cọc xông vào tế đàn

co huong phan 11, truyen ma co that

Hơi lạnh ở đâu bỗng ào đến thể như âm khí từ âm ti địa ngục thoát ra cô đặc không gian.

Sau này nghe mấy ông chú nhà em kể lại thì lúc mà đám oan hồn đầu trâu mặt ngựa ấy xông vào trong đàn thì bỗng dưng đèn nến như bị sương đen nuốt chửng, đêm tháng Giêng vốn đã tối, vậy mà lúc ấy ai cũng cảm giác như mình bị nhúng đầu vào chậu mực tàu vậy.

Thế nhưng khi đám lệ quỷ ấy vừa vặn chui hết vào trong vòng tròn cọc tre thì đèn nến lại sáng trưng như chưa có gì xảy ra.

Cụ Tự lúc này mới đứng dậy tay cầm kiếm thất tinh, tay cầm cờ tam giác, cụ chỉ kiếm về phía đống hình thú đặt trong đàn miệng quát lên đanh gọn: Thu!

Lời vừa thốt thì cây cờ nhỏ xíu hình tam giác làm bằng nhiễu đen cũng phất xuống 1 cái. Ngay lập tức những tấm phù dán trên đám hình thú kết bằng cỏ năn ánh lên lao xao như đom đóm lập lòe, rồi đám hình thú ấy thay nhau động đậy, lăn lộn dịch chuyển, tiếng trâu lồng, ngựa hí rộn rã trong đêm. Cụ Tự phất cờ thêm cái nữa rồi trầm giọng: Định! Giây lát sau đám hình thú nằm im chịu trận, vẻ như đã bị tỏa hồn phù của cụ khuất phục, thảy đều bị giam cầm không sót con nào.

Cô Hường vẫn hiện lên mờ mờ ảo ảo một màu trắng ởn, vỗ vỗ đứa trẻ trên tay

Cô lướt vèo vèo vòng quanh tế đàn và rít lên ai oán :

- … a … thì ra … lão già mày …cao tay… bắt hết quân tao … tao … giết …

Vừa nói dứt lời cô ngoác cái miệng đen sì rộng đến mang phun ra một luồng khí hôi thối nồng nặc về phía kẻ thù, chưa hết tay cô bỗng tự nhiên dài ra như chiếc sào với móng vuốt nhọn hoắt vồ lên đầu cụ. Cụ Tự cũng nhanh không kém, tay cầm kiếm huơ lên một vòng trước mặt, tay kia tung cái túm gấm lên và quát lớn: Hấp! N

gay lập tức đám khí đen tanh tưởi, hôi thối đầy chết chóc ấy bị cuốn trọn vào miệng túi, cụ thít luôn dây buộc lại, cánh tay cô Hường vốn là muốn bóp vỡ sọ cụ nhưng gặp kiếm thất tinh chém ra một đường cũng vội vã thu về.

Con quỷ thấy ra đòn bị thua thiệt thì cay cú lắm, nó loáng một cái đã bay đỉnh ngọn sấu, bỗng đâu từ trên cao gạch đá tuông xuống ào ào

- Hé hé hé … lão già … mày chết đi … nó cười lên man dại giữa đêm.

Giữa tế đàn cụ Tự đứng sững, chỉ kiếm lên trời, ba cái phướn vẽ ba hình kỳ dị lúc sáng cụ treo cạnh bàn tế tự dưng như dài rộng ra che trên đầu cụ, múa gạt khắp nơi đánh văng đám đá gạch sang một bên.

Thấy cụ vẫn bình yên sau cơn mưa củ đậu, bóng trắng lại lướt xuống, lần này nó lướt đi trong yên lặng, tay vẫn bế đứa trẻ con, mắt nó quắc lên xanh lè tựa hai nắm đấm. Nó nghiến răng trèo trẹo vẻ căm tức vô cùng, cứ lướt như thế vài vòng đột nhiên nó phóng cái lưỡi dài đỏ lòm như đòn gánh thẳng về phía bụng cụ Tự

Nhanh như cắt cái hình vẽ thánh Độc cước trên phướn bên phải bỗng dưng lóe lên, từ đâu bỗng xuất hiện một cánh tay giáp trụ vảy vàng mờ mờ ảo ảo chộp luôn lưỡi nó. Cụ Tự ngay lập tức vồ lấy cái chuông bạc trên đàn rung lên liên hồi ting-tong, ting-tong, ting-tong và quát lên:

- Nhập đàn!

Bóng trắng bị bàn tay kia giật mạnh cái lưỡi một cái bay qua đám cọc lướt sâu vào trong vòng tròn cọc tre. Nó cố gắng vẫy vùng mà không tài nào thoát khỏi vòng tròn, phần vì đầu lưỡi bị bàn tay Độc Cước nắm chặt, phần vì phù chú dán khắp nơi ngăn cản nó không cho ra. Vật vã một hồi nó mới run rẩy

“Xin… xin … thầy tha cho … thầy tha cho …”

Nó vừa bế đứa con vừa quỳ trước đàn tế, cụ Tự lúc này chỉ kiếm thẳng mặt ác quỷ hô lớn:

- Yêu nghiệt ở đâu tới đây tác họa, bản chức đêm nay nhất định diệt ngươi, chém làm ba đoạn, đày xuống địa ngục vĩnh viễn.

Con quỷ nấc lên éo èo èo:

- … xin thầy … tha cho … ta biết tội rồi … chẳng qua chúng nó … phạm ta …

Cụ Tự quát lớn:

- Dương có dương luật, âm có âm quy, mày trái luật trời không về âm ti mà ẩn náu dương gian giết người vô tội, một lời phạm thì có thương thiên hại lý gì, mày tàn mày ác, bản chức vâng mệnh chư thiên đêm nay giết ngươi tại đàn.

Tingtong, ting-tong, ting-tong.

Ba tiếng chuông lại vang lên, cụ Tự cầm kiếm xuyên mấy lá phù rồi châm lửa, nhập hình, nhập hình, tiếng cụ gằn đanh. Hai lá bùa dán trên lưng hai hình nhân mẹ con được treo trên cái sào cạnh đàn chợt ánh lên, ngay lập tức bóng trắng và đứa bé trên tay bị hút vào trong hai cái hình nộm một lớn một bé mất tăm mất tích

Cụ Tự vuốt luôn một lá phù dài dán lên thân sào đoạn hô: trấn!

Chiếc sào rung bần bật 1 lúc lâu rồi đứng sững lại, đến đây cụ mới thu kiếm ngồi xếp bằng lên bồ đoàn cói trước đàn. Lại xì xà xì xầm một hồi rồi cụ đứng lên chắp tay hô to:

- Bản chức cung kính thỉnh Chung Quỳ lão đạo xuất kiếm hàng yêu!

Từ trên chiếc phướn treo phía trái đàn, cái hình ông râu xồm cầm kiếm lóe lên một cái, đám quỷ trâu quỷ ngựa bị khốn trong hình nộm nằm lăn lóc dưới sân lúc này chợt động đậy liên hồi, cứ như là biết chúng nó sắp bị chém đến nơi. Lạ cái là đống hình nộm ấy lăn cỡ nào thì lăn, cứ chạm cọc tre là bị hất văng trở lại, mỗi lẫn như thế lại vẳng nghe tiếng kêu rống thê lương.

Vùng vẫy một hồi biết là không thoát nổi, lại bị phù lực chấn cho tơi tả, chúng nó đành năm im chịu chết.

Lúc này cụ Tự mắt sáng quắc, tay cầm chuôi kiếm, tay đỡ lưỡi kiếm dõng dạc trầm bước lên, dáng vẻ khác xa con người xuất hiện ở xóm em từ ban sáng, mà trông thần thái hệt hình vẽ Chung Quỳ. Cụ cất giọng ồm ồm:

- Oan ngưu, oán mã, hùa theo ác quỷ gây tội khắp nơi, bản chức vâng mệnh chư thiên bắt các ngươi đền tội.

Rồi “Phập” “phập” “phập” … ngọt xớt vang lên, chừng đôi ba phút cả đống hình thú đều bị chém làm ba đoạn nằm lăn lóc. Giữa lúc Chung Quỳ trong hình hài cụ Tự xuất kiếm trảm yêu thì hai cái hình nộm quan ôn vốn đã bị cụ bẻ gập chân quỳ cạnh tế đàn bỗng rung rinh rồi từ từ đứng dậy. Chúng nó âm thầm lướt đến chân cây sào treo lủng lẳng hai mẹ con cô Hường và phun ra cái thứ gì màu đen nhuộm kín lá phù.

Hé hé hé … Chung Quỳ ta đi đây ….

Sợi dây treo hai mẹ con cô Hường đứt làm cái “phựt”, hai bóng trắng tụ lại thành hình mờ mờ, rồi mẹ bế con lướt ra phía sau tế đàn. Hai hình nộm quan ôn xong việc cũng xụi lơ, nằm quay đơ dưới chân cột, đàn tràng quay mặt hướng Nam, cái hướng con quỷ lướt đi là hướng Bắc, mấy lá phù dán trên cọc tre có thể khốn được đám quỷ trâu, quỷ ngựa ma lực yếu kém chứ khốn làm sao được nó.

Tưởng thoát đến nơi ai dè đúng đến sát chân rào rồi bỗng dưng máu chó phân gà ở đâu phun ra tạo một màn sương đỏ ô uế tỏa mùi tanh lợm giọng trùm kín lên bóng trắng mờ. Nó lăn lộn trong đám sương ấy nghiến răng ken két căm hờn:

- … thì ra… mày giỏi … đốt đèn dầu thơm che cái thứ này … hừ … hừ …. hừ …. tưởng khốn được ta sao.

Cụ Tự lúc này vẻ như đã không còn thần lực của Chung Quỳ nữa chầm chậm vung kiếm bước tới:

- Xử được quan ôn như thế, mày đã cướp mạng bao nhiêu người rồi?

Từ trong đám sương màu đỏ tanh mùi máu có cái giọng eo éo vang lên:

- Chung Quỳ, Độc Cước thật tao còn phải tránh chứ pháp lực của mày thì mời được bao phần?

Cái tiếng này tuy là eo éo âm u na ná tiếng cô Hường, nhưng nó lạnh băng gấp mấy, lại có mùi sát khí ghê rợn bội phần. Cụ Tự rùng mình lẩm bẩm:

- Vẫn biết mày theo về dưới xuôi đã lâu, nhưng ta còn chưa truy mày ẩn chỗ nào, nay đã giáp mặt, sao còn không hiện hình một lần quyết chiến. Bản chức lập đàn tràng nơi đây, bằng sắc có đủ, chư thiên chứng giám, nội nhật đêm nay ta sẽ liều chết diệt ngươi.

- Hé hé hé …

Tiếng cười ghê rợn vừa dứt thì trong đám sương hồng ấy phóng ra đứa trẻ con màu đỏ hỏn

Nó trần truồng khoanh tay nhe hàm răng trắng ởn đứng đối diện cụ già.

- Bản tọa thành tinh đã mấy trăm năm, uống biết bao nhiêu là tinh huyết, ăn vô số kể phách hồn, lần này vâng mệnh tôn chủ về bắt đứa con gái này, thấy nơi đây còn chưa có chủ mới tính thu thêm bộ hạ, nhãi nhép như mày lập đàn trừ yêu khiến ta phải xuất đầu lộ diện, không nhai nuốt được mày đêm nay cho hả giận ta thề không quay trở về.

- Mày là giống yêu nghiệt miền rừng, đã theo về giết người ta thì chớ, lại còn tỏa hồn, khốn phách bắt nó phải làm việc ác cho mày, tội mày tày đình như thế không tha được, xem kiếm ta đây.

Cụ Tự rùng mình một cái rồi trợn mắt nhảy lò cò như người bị cụt một chân tay kiếm tay bùa tiến về phía đứa trẻ con trước mặt, miệng hô lớn "Độc Cước hiện thân”. Thằng bé thấy vậy chỉ nhếch mép ngoan độc:

- Mày cầu được mấy phần thần lực của nó, nhìn tao đây.

Nói rồi chưa kịp để cụ ném bùa vung kiếm thoắt cái nó đã đứng đỉnh ngọn sào, từ trên cao nó cầm cái chùy bằng xương người đen sì nhằm hướng Độc Cước nhảy đến giã luôn 1 cái, cụ Tự ngã ngồi phệt xuống đất, kiếm bùa lăn lóc, tóc tai rũ rượi thở hồng hộc.

Hé hé hé tiếng cười man dại, ma quái lại cất lên

Chớp mắt cái đã thấy nó nhảy đỉnh tế đàn giơ cái chày xương đập thẳng vào bức tranh Độc Cước, từ trong bức tranh đôi mắt dữ tợn của vị thánh một chân chợt vằn lên sống động chiếu thẳng con yêu. Nó khựng người lại một chút rồi thẳng tay vung chày, bức phướn cứ như thế mà bị rủ xuống, xụi lơ như cờ đám ma rồi mủn dần rụng rơi tơi tả.

Cụ Tự thấy con ác quỷ nhảy lên phá đàn mới cuống cuồng giơ chuông bạc lên lắc lấy lắc để: ting-tong, ting-tong … nghe tiếng chuông nó quay lại ngoác cái mồm đầy răng trắng ởn chế giễu:

- Trấn Quỷ Chung thật thì tao còn nể vài phần, cái thứ đồ giả trong tay mày thì dọa ai chứ đừng dọa tao hé hé hé hú hu hu

Thoắt cái cái tay nhỏ xíu của nó đã thò trước mắt cụ giật lấy cái chuông và ngoác cái miệng đỏ lòm nuốt luôn vào bụng rồi cười ré lên điên cuồng. Loắng cái nó lại hiện hình trên tế đàn, tay vung chùy nện luôn vào bức tranh Chung Quỳ râu xồm bên phía trái

"Keng” 1 tiếng ngân trầm bỗng vang lên, con ác quỷ ngẩn người ra rồi lạnh giọng:

- Mày đỡ chùy tao đã gãy gươm chưa?

Nó dứt lời thì bức tranh Chung Quỳ cũng chịu chung số phận với bức tranh Độc Cước. Được thể nó giơ tay tính giã chùy vào chiếc phướn chính giữa thì bỗng đâu có tiếng xì xầm rất khẩn trương, nó quay lại thấy cụ Tụy đang nghiêm cẩn ngồi xếp bằng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, ngón trỏ ngón giữa dựng lên rung rung đọc chú liên hồi, bên mép cụ máu nhỏ giọt tành tạch.

Con ác quỷ gào lên the thé:

- á … á … mày dám cắn lưỡi thành huyết chú để bắt tao à … mày giỏi … Chết này.

Vừa dứt mồm thì nó đã vung tay táng cái chùy xương màu đen tuyền ấy về phía cụ Tự, đúng lúc ấy từ chính giữa đàn tế chiếc phướn có hình người ba đầu sáu tay tự dưng rực hồng lên phóng to gấp mấy lần phồng lên như cái vó cuốn luôn con ác quỷ vào trong rồi túm lại. Không gian trong tế đàn bỗng ngập tràn âm thanh trầm bổng, hùng hồn “Om ma ni pad me hum” như phát ra từ trong sâu thẳm bức tranh.

Cái phướn dần dần thu nhỏ lại thành một bọc, tiếng niệm Phật vẫn vang rền, con ác quỷ bên trong giãy giụa đầy oán hận:

- … thằng nhãi kia … biết điều thả tao ra ngay … mày còn bao nhiêu máu để giam tao … bản chủ thoát ra sẽ xé xác mày … tao bắt mày đi làm nô vĩnh viễn …

Cụ Tự lúc này mặt mũi bơ phờ mỏi mệt, râu tóc bạc thêm mấy phần, hình dong tiều tụy lắm rồi. Trong cái bọc, con ác quỷ miền rừng vẫn vùng vẫy không thôi, nó nghiến răng trèo trẹo, căm hận vô cùng. Cứ như thế chừng nửa tuần trà thì cụ Tự nhăn mặt phun ra một bụm máu, tiếng trì chú đột ngột dừng lại, tiếng Phật hiệu trong chiếc phướn đang trói chặt ác quỷ cũng nhỏ dần, nhỏ dần.

Phừng! chiếc phướn đột ngột bung ra: hé hé hé hé … con ác quỷ đỏ hỏn cười như điên dại nhảy choi choi ra ngoài tay vung chùy lên nện thẳng xuống đầu cụ Tự.

“Đinh-đang”, “đinh-đang”, ối…hự … “Đinh-đang”

Tiếng chuông ngân rền từ trên cao xuống mặt đất, kèm đó là tiếng “huỵch” như rơi từ trên cây xuống vậy. Ác quỷ vốn là đang hung hăng tột đỉnh, bất ngờ nghe tiếng chuông ấy nó sững người như chết trân, tiếng chuông thứ 2, thứ 3 vang lên nó như một thứ vô tri vô giác hết thần hết khí tự động cuốn trôi về phía làn sương máu chó, phân gà còn đang bao phủ hồn ma cô Hường.

Tiếng chuông ấy không những làm con quỷ xiêu hồn bạt phách mà nó còn khiến cụ Tự đang chín chết một sống vội đứng bật lên nhìn ra phía góc vườn nơi có cây nhãn sum suê, cụ thốt lên vui mừng “Trấn Quỷ Chung”!!!

Cây cờ nhỏ trong hình tam giác hướng về phía gốc nhãn nơi phát ra tiếng đing- đang vừa rồi phất lên một cái, ngay lập tức tiếng đing-đang nhộn nhịp vang lên, từ đằng xa, một vật nhỏ màu đen trong nháy mắt đã nằm gọn trong lòng bàn tay cụ. “Ui da … ui”, cùng lúc một bóng đen xuýt xoa lồm cồm bò dậy đoạn tót ra phía cổng nhà cô Hường phóng mất dạng.

Nắm vật ấy trong tay cụ Tự như quên hết đớn đau, mệt mỏi đã trải qua từ tối đến giờ, cụ thì thào trong nỗi phấn khởi:

- Chuông trừ quỷ, thật là cố vật quy nguyên, mệnh ta chưa tận.

Không hề chậm trễ, cụ pháp sư già quay lại tế đàn, nơi ấy bốn cái hình nhân bằng cỏ năn còn nằm lăn lóc, cụ vớ lấy một lá phù màu vàng để trên bàn có vẽ Huỳnh Cân lực sỹ đang quắc mắt giương oai, lẩm nhẩm đọc chú rồi vuốt lên ngực mình. Lá phù lóe sáng rồi ẩn đâu mất thể như đã lặn tít sâu trong da thịt cụ già.

Nhập lá phù xong, cụ Tự da dẻ bỗng trở nên hồng hào, khí sắc hưng vượng, đạo bào có hình âm dương trên người phình căng như được bơm hơi, chẳng còn đâu vẻ tiều tụy điêu linh trước đó. “Chuyển” tiếng lão pháp sư trầm hùng, ngay lập tức khối sương máu chó, phân gà bao phủ mẹ con cô Hường bỗng nhúc nhích rồi từ từ bay từ đằng sau ra đằng trước tế đàn theo cờ hiệu trên tay cụ phất.

Cụ Tự lúc này oai phong lẫm liệt, chỉ kiếm thẳng khối sương máu trừng mắt lên quát:

- Yêu nghiệt đã biết tội chưa?

Đing-đang, đing-đang tiếng chuông lại ngân lên lanh lảnh tựa ngàn mũi tiêm đao đâm xé quỷ hồn.

Từ trong khối sương có tiếng rên rỉ âm u rờn rợn phát ra:

…ta chịu phép rồi … chịu rồi … đừng lắc chuông nữa …

Lão pháp sư lại sang sảng:

- Ngươi là giống ma xó thành tinh rừng thiêng nước độc, chuyên bức hại người vô tội, nay bản chức chém ngươi tại đàn để thỏa nguyện các oan hồn.

Đing-đang, đing-đang, đing-đang

Đám sương máu trôi nổi lập lờ trước mặt lão pháp sư rung bần bật theo từng tiếng chuông rồi im bặt, không còn dấu hiệu phản hồi. Nhanh như chớp cụ dựng 2 hình nhân mẹ con cô Hường lên lầm rầm đọc chú rồi phất cây cờ nhỏ, từ trong đám sương máu 2 màn khí trắng mờ một nhỏ một lớn bay ra và chui thẳng vào trong lớp cỏ năn xanh mướt.

Ngay khi hai làn khí trắng ly khai, làn sương đỏ thẫm ấy bỗng tụ thành từng giọt máu chó đỏ tươi trộn lẫn lốm đốm phân gà rơi lộp độp xuống nền đất ẩm rồi bốc khói nghi ngút. Dán thêm 1 chiếc bùa nữa lên mặt 2 con hình nhân ấy rồi cụ phất tay, lập tức chúng lướt đến tựa lưng vào tế đàn, cái hình nhân cô Hường thì đứng im bất động, còn hình nhân đứa trẻ con tựa như đang cố sức vặn vẹo để thoát ra, các nút lạt tre cố định chân tay nó kêu ken két.

Lão pháp sư nhón tay với chiếc hồ lô vẫn mở nắp từ hồi chiều để trên bàn há miệng hớp một ngụm to, cụ phun thứ chất lỏng ấy đẫm thanh kiếm sắt rồi hét vang: “Thất tinh trảm yêu”. Thanh kiếm đen sì chợt lập lòe ánh lửa rồi theo cánh tay điêu luyện của cụ già lướt qua lướt lại 3 lần hình nhân đứa trẻ con.

Cỏ năn tươi xanh là thế, ấy vậy mà lưỡi lửa xanh lét vừa quét qua thì bốc cháy phừng phừng như được tẩm dầu

Ba đoạn hình nhân vương thành 3 đống lửa lăn lóc dưới chân đàn, mùi khét lẹt, hôi ám, tanh tưởi kèm tiếng nổ lách tách rộ lên như rang ngô. Yêu nghiệt ma xó thành tinh rên la thảm hiết, quằn quại oằn mình chịu hỏa ngục đốt thiêu quỷ hồn, rồi cứ thế mà tan thành khói bụi đền tội cho mấy trăm năm tác quái.

Diệt xong ác quỷ thành tinh, cụ pháp sư hẩy mũi kiếm, ngay lập tức hai hình nhân quan ôn mặt đen sì bị dựng lên, ba vòng kiếm xanh biếc lướt qua, chín đoạn nhân hình bốc cháy lên thê thảm:

- Hai đứa mày vốn là quản sự Âm tào – Địa phủ chốn này, vậy mà dám hùa theo ác quỷ hại người, nay dùng thần hỏa tiễn các ngươi về Địa ngục.

Hai con ôn quỷ lúc trước vốn đã bị khốn trong hình nhân nhưng chúng pháp lực cao hơn lũ đầu trâu, mặt ngựa nên trong lúc ác quỷ gặp nguy vẫn cố sức bình sinh lướt đến phun chất ô uế làm hỏng tấm phù chấn cột sào. Nay bị chém làm ba, thần hỏa nung nấu, rốt cuộc chịu chung thảm tử.

Bấy giờ đã qua giờ Dần, đó đây gà gáy le te, nến xung quanh vòng tròn đã cháy hết tim tắt lụi chỉ còn vương sáp, nến trên tế đàn cũng đã tàn, chỉ còn ngọn chủ đăng đốt bằng dầu thơm vẫn le lói sáng. Một người xõa tóc, chống kiếm trước đàn, một hình nhân bằng cỏ năn xanh rờn đối diện.

Lão pháp sư giờ đã hết sức Huỳnh Cân trở ra mỏi mệt bơ phờ, khóe mép vẫn còn vết máu khô mằn mặn, ba phướn treo lúc chiều giờ chỉ còn một, cũng nhàu nhĩ xác xơ, nội trong mấy canh giờ mà cảnh vật vốn là nghiêm cẩn, oai linh bỗng trở ra hoang tàn, thảm hại.

– Nhờ lão Huynh thu xếp hộ cái tàn cục!

Tiếng cụ Tự khàn khàn uể oải vang lên, ông nội em vội đốc thúc cháu con ra dọn dẹp tế đàn, người lau người quét xôn xao. Lão pháp sư sau khi thu lại các vật dụng hành nghề thì đích thân túm cổ cái hình nhân cô Hường vào trong nhà rồi đặt lên chiếc giường cũ của cô vốn đang buông màn.

Xong cụ bước tới và đổ vật xuống chiếc sập gụ phía gần cửa sổ rồi thiếp đi trong cơn mệt mỏi rã rời.

----------------------

Đọc tiếp PHẦN 12

Đọc trọn bộ: TRUYỆN MA CÓ THẬT: CÔ HƯỜNG 

Bạn nào là tác giả bộ truyện này thì nhắn để ad thêm tên & bản quyền vào nhé

Ma