04/06/2021 11:41 View: 3817

Truyện ma: Lời nguyền Ngải Đen (Tập 3)

Nghe ông Cừ vừa nói vừa run lại chỉ tay về phía cổng như vậy thì bà Đỉnh cũng dõi mắt nhìn theo cánh tay của ông. Nhưng bà chẳng thấy ai ở ngoài đấy cả, ngoại trừ mấy cái dây leo chằng chịt vẫn bám ở cánh cổng sắt như thường ngày.

loi nguyen ngai den truyen ma co that

Bà vuốt vuốt ngực ông Cừ rồi trấn an ông:

- Làm gì có con ma nào ngoài ấy, khéo ông đang ngủ lại nửa tỉnh nửa mơ nên mới tưởng tượng ra đây thôi. Thôi đi vào nhà ngủ đi, ở ngoài này khéo lúc nữa lại cảm lạnh thì chỉ khổ cái thân tôi thôi.

Bà Đỉnh lên tiếng thúc giục. Ông Cừ cố nén sợ hãi, cũng phải nuốt nước bọt lật đật đi vào trong buồng, ông trèo lên chiếc giường gỗ nằm xuống mà mắt cứ mở to thao láo không sao ngủ nổi. Ông cứ suy nghĩ đến cái hình ảnh vừa rồi mà ông nhìn thấy, cái bóng trắng xuất hiện lướt qua cái cổng sắt lập lòe.

Bà Đỉnh chui vào buồng rồi nằm xuống cạnh ông, được một lúc bà vẫn cứ thấy ông chằn chọc mãi thì liền hỏi:

- Ông vẫn cứ nghĩ đến chuyện ấy hả? Già rồi nhìn gà hóa quốc chứ ma quỷ gì?

Ông Cừ phân trần:

- Mấy hôm nay tôi ngồi tôi cứ suy nghĩ, nghĩ đến cái chết của ông Hải mà tôi không sao yên được bà ạ.

Bà Đỉnh hỏi:

- Ông nghĩ cái gì?

Ông Cừ trả lời:

- Tôi có một chuyện này vẫn luôn giấu bà, giấu con nhưng chắc nay mai tôi phải nói ra cho hai người biết thôi. Chứ cứ để thế này tôi cũng thấy bứt dứt lắm. Cái bóng người lúc này khéo lại là ông Hải anh trai tôi về tìm tôi chứ chẳng phải ai khác...

Bà Đỉnh không cho là đúng, bà xua tay nói:

- Ông cứ nói linh tinh với vẩn cái gì thế! Công an người ta đã có kết luận rõ ràng rồi mà lại. Cái chết của ông Hải là do trúng gió mà chết, vì ông ấy đi trời mưa chứ ma quỷ cái gì.

Ông Cừ cãi lại ngay:

- Thế bà giải thích cho tôi tại sao cả vợ, cả con nhà bác ấy đều chết hết sau khi bác ấy chết?

Bà Đỉnh cũng định đôi co với chồng cho bằng được, nhưng chợt nghĩ lại trong vấn đề này đúng là có điểm kỳ lạ thật.

Bà cứ lắp bắp cãi ngang chống chế:

- Thì... thì cũng rất có thể là do cả nhà bác ấy hôm ấy cùng trúng gió nên mới chết hết!

Ông Cừ liền nạt ngay:

- Nói vớ va vớ vẩn, nói như thế mà cũng nói được!

Xong rồi ông Cừ quay đầu nằm nghiêng sang một bên, nghĩ lại chuyện hồi nãy mà cũng chẳng thèm phân bua gì thêm với bà Đỉnh thêm nhiều.

Sáng hôm sau, ông Cừ thức dậy từ rất sớm, cho gà ăn rồi băm bèo cho lợn. Thành vừa mới dậy thì cũng phải đến trường ngay nên không có ở nhà.

Đến sẩm tối, cả nhà lại quây quần lại quanh mâm cơm. Khi này ông Cừ mới trịnh trọng nói:

- Lát nữa ăn cơm xong, thằng Thành không cần phải học hành gì cả. Ngồi ở trên này để tao nói chuyện. Cả bà nữa, cũng đừng có đi đâu.

Ông Cừ căn dặn một câu như thế thì không còn nói gì nữa, mà cứ im lặng ăn xong cho hết bữa cơm.

Đúng bảy giờ tối, cả ba người mới lại một lần nữa tụ họp ngồi quanh chiếc bàn uống nước ở gian khách. Ông Cừ chợt bê cái hộp gỗ mà thường này ông hay cất giữ như báu vật đặt xuống bàn.

Thành thấy lạ lắm, lạ vì thường ngày ông Cừ cứ giữ cái hộp ấy khư khư không cho ai xem. Vậy mà hôm nay ông lại chủ động cầm nó xuống đây thì hẳn phải có chuyện gì quan trọng lắm thì mới khiến ông làm như vậy.

Bà Đỉnh cứ bồn chồn suốt ruột không yên cứ nhấp nha nhấp nhổm mãi. Cả hai mẹ con cứ chăm chú nhìn ông Cừ mà không biết ông định làm cái gì.

Ông Cừ ngồi chết lặng hồi lâu, một lát sau mới cất giọng trầm trầm phá tan bầu không khí căng thẳng, ông nói:

- Thường ngày mọi người cứ thầy tôi giấu giếm không cho ai xem cái hộp này nên chắc hiếu kỳ lắm có phải không? Vậy chứ cả hai người có biết bên trong cái hộp này có chứa thứ gì hay không?

Bà Đỉnh nóng lòng nói ngay:

- Thì ông có cho ai xem bao giờ đâu mà biết được!

Thành cũng gật đầu hưởng ứng. Khi này anh cũng có cảm giác tò mò và nóng ruột y như bà Đỉnh, chỉ chờ ông Cừ giải thích. Ông Cừ thở dài một chặp rồi đáp lại:

- Tôi nói thật với hai người, trong này chẳng phải là thứ báu vật liên quan đến tiền bạc gì như hai người nghĩ. Mà nó chỉ là một khúc xương.

- Một khúc xương ư?

Thành tự động buột miệng hỏi như vậy. Ông Cừ cũng không chờ lâu mà liền giải đáp ngay:

- Câu chuyện này để lời truyền kỳ mấy đời nay trong dòng họ nhà tôi rồi. Ngày xưa thì truyền khắp làng người nào cũng biết, nhưng đến thời hiện đại rồi thì lắm người xứ khác đến. Thành ra cái việc ấy nó cứ nhạt dần rồi người làng quên hẳn. Đến bây giờ thì ngoài những người trực hệ chính thống của dòng họ mới biết còn ngoài ra thì không ai rõ ràng chuyện này hết.

Ông Cừ nói xong lại trịnh trọng mở chiếc hộp gỗ, cầm cái xương người trắng ởn đã bị đục khoét hết một nửa đặt xuống bàn cho cả hai mẹ con của Thành nhìn rõ rồi nói tiếp:

- Đây là khúc xương của tổ tiên dòng họ Nguyễn nhà mình. Bác Hải cũng vì chuyện này mà chết. Là vì dòng họ nhà mình có dính một cái lời nguyền âm độc của ngải, lời nguyền ngải đen.

Bà Đỉnh với Thành nghe đến đây thì cứ há hốc mồm miệng hết cả ra không tin nổi. Ông Cừ vẫn tiếp lời:

- Lời nguyền ngải đen này cực kỳ tàn ác. Là vì ngày xưa họ Nguyễn mình ở cái làng này đến sớm nhất nên đông lắm, đông quá nên sau có kẻ ghen ghét muốn trừ bớt người họ nhà mình. Nên bày trò hạ ngải đen để cho ma ngải đen đuổi cùng giết tận dần dần hết những người trong họ. Người họ nhà mình vì dính cái lời nguyền ngải đen này nên chẳng ai sống thọ, ai cũng có kỳ hạn phải chết. Người sớm thì mới hai mươi đã phải lìa đời, còn người may mắn muộn hơn một chút cũng chẳng ngoài sáu mươi. Bác Hải cũng vì kỳ hạn đã cận kề nên mới làm liều, cố liều mình đi đào mả tìm xương cốt tổ tiên để giải lời nguyền ngải đen này. Mà vô tình chọc phải ma làng, dẫn đến việc nó vật chết cả nhà ông ấy, rồi ma ngải đen cũng ứng chú ngay.

Bà Đỉnh trước nay không hề tin chuyện ma quỷ, nên nghe thấy chống nói việc ấy thì thất thần lâu lắm. Thành cũng vì việc này mà kinh ngạc không sao có thể tin nổi.

Một lát sau ông Cừ lại nói tiếp:

- Hôm qua tôi thấy cái bóng trắng lấp ló ở ngoài cổng thì tôi biết chắc là bác Hải về tìm tôi để nhắc tôi là kỳ hạn của tôi cũng sắp đến rồi, chắc là muốn dặn tôi nhanh nhanh lo việc này trước khi xuống mồ. Nên hôm nay tôi mới họp mặt hai người kể ra chuyện này, để khi tôi chết thì mọi người cũng rõ tường tận việc mà mình đang gặp phải.

Ông Cừ nói xong thì lại cất cái khúc xương người đã mục quá nửa bỏ vào trong hộp gỗ, rồi căn dặn Thành:

- Nay bố chỉ có mỗi mình mày là con trai, cũng là người duy trì hương hỏa cuối cùng của dòng họ Nguyễn nhà mình. Nên chỉ căn dặn mày là từ sau khi bố chết, cố gắng tu chí mà làm ăn rồi lấy vợ sơm sớm đi. Còn về việc giải lời nguyền ngải đen mà bác cả mày nói làm được thì làm, không làm được thì cũng đừng có cố quá kẻo lại chết ngược vì lũ ma làng. Chuyện đến đâu thì đến, mệnh người có số có kiếp rồi con ạ.

Ông Cừ căn dặn xong thì liền cầm cái hộp gỗ đặt lại vị trí cũ, rồi quay đầu lau nước mắt đi thẳng vào trong buồng mà không quay ra nữa.

Bà Đỉnh với Thành cứ ngồi thất thần ở ghế thật lâu, lát sau mới tỉnh táo được mà đứng dậy.

Thành hôm nay chẳng có tâm trí nào mà bỏ đi chơi. Một việc là vì cái hình ảnh người đàn bà trong huyệt mộ cứ ám ảnh anh làm anh không sao chú ý sang việc khác được. Một việc là vì chuyện ông Cừ vừa nhắc đến cũng khiến anh hoảng sợ không sao kể xiết. Vì thế cho nên mặc dù hôm nay ngoài bờ rào, thằng Đạt đã huýt sáo mấy lần để gọi anh ra bàn bạc mà anh không có ra.

Nửa khuya đêm hôm ấy. Ông Cừ đột nhiên thức dậy, đi ra bên ngoài ngồi xuống cái ghế ở sân, cầm điếu thuốc lào lại hút vài hơi rồi ngồi yên vị ở đó như chờ đợi một điều gì.

Bà Đỉnh đang nằm ở giường, không thấy ông Cừ đâu thì cũng liền nhổm dậy. Bà chạy ra ngoài sân thì thấy ông Cừ đang ngồi ở cái ghế giữa sân. Mắt ông Cừ cứ chăm chăm nhìn ra cánh cổng ngoài vườn như đang chờ một ai đó. Bà Đỉnh đến gần chồng rồi chợt ân cần hỏi:

- Sao khuya rồi mà ông không ngủ, còn chạy ra ngoài này làm gì thế?

Ông Cừ thở dài nói:

- Tôi đang chờ, chờ bác cả về dặn dò tôi.

Bà Đỉnh cũng lắc đầu thở dài không nói gì, bà quay đầu bước vào trong nhà. Bà lại lượn qua chỗ buồng của Thành xem Thành đã ngủ chưa hay vẫn còn thức khuya để nghịch điện thoại.

Cái buồng của Thành nằm ở góc nhà bên trái, ngược với buồng của ông bà là ở góc nhà bên phải. Trong cái buồng ấy chỉ có duy nhất một cái cửa sổ hướng ra vườn sau nhà.

Bà Đỉnh vừa ló mặt vào, định nom xem con đã ngủ hay chưa thì chớp mắt bà liền lập tức kinh hãi. Vì tự lúc nào ngoài cái cửa sổ chỗ buồng của Thành, ngay gần chỗ Thành đang nằm. Có một cái bóng trắng nhởn đang đứng lù lù ở đấy. Mặt mũi nó tím ngắt, cái lưỡi đỏ lòm thò dài ra với sợi dây mắc trên cổ, đang mở to hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Thành ngủ.

Bà Đỉnh hoảng sợ quá liền ngã bật xuống đất kêu la thất thanh. Ông Cừ đang ngồi ngoài sân nghe thấy tiếng vợ kêu thì liền chạy vào ngay, tới nơi thì ông thấy mặt mày của bà Đỉnh đã xám như tro, bà túm lấy cánh tay của ông rồi thều thào nói:

- Trời ơi ông ơi, vừa rồi tôi nhìn thấy con ma thắt cổ. Nó đứng ở ngay ngoài cửa sổ buồng thằng Thành ông ạ, nó cứ nhìn thằng Thành chằm chằm mà không nói gì cũng không làm gì. Cái lưỡi nó thè dài ra đỏ lòm. Tôi hãi quá mới ngã gục xuống đất kêu lên, khi ngoảnh ra thì đã không thấy nó đâu nữa.

Ông Cừ đỡ bà Đỉnh đứng dậy, rồi mới chạy đến gần cái cửa sổ mà khép ngay cái cửa lại giúp Thành. Rồi mới chạy ra hỏi bà Đỉnh tiếp:

- Thế nó vóc người như thế nào? Mặc bộ quần áo ra sao?

Bà Đỉnh nói:

- Nó cao chừng tôi thôi, hình như cũng là đàn bà con gái thì phải. Nó mặc bộ đồ màu trắng, tóc dài mà đen lánh. Cái miệng thì thò ra cái lưỡi đỏ lòm dài lắm ông ơi.

Ông Cừ nghe đến đây, liền mường tượng đến cái cảnh tượng mà đêm hôm qua chính mắt ông đã nhìn thấy. Thì cái vóc người áo trắng lập lò mà ông đã thấy cũng hệt như những gì mà bà Đỉnh vừa kể. Vậy thì cái hồn ma ấy nào đâu phải là của ông Hải anh trai ông, mà nó là một cái hồn khác. Cái hồn của một con ma thần vòng đến tìm con trai ông. Nó đã bắt đầu đến đây từ hôm qua, nhưng đến hôm nay mới tiếp cận gần Thành.

Ông Cừ cũng run lẩy bẩy hết cả chân tay, ông chẳng dám ngồi ở ngoài sân nữa mà chỉ nhanh nhanh chóng chóng hối bà Đỉnh:

- Bà nhanh ra đóng hết cửa nẻo lại, rồi thắp mấy nén hương khấn vái các cụ nhanh lên. Kỳ này là con ma thần vòng nó ám thằng con trai nhà mình rồi chứ chẳng phải đùa. Bà thắp hương lên khấn các cụ để các cụ về bảo vệ nó thì may ra mới kịp.

Bà Đỉnh nghe ông Cừ hối như thế thì liền vội vã đi làm ngay. Khi bà vừa kịp đóng cánh cửa nhà chính là thì ở phía ngoài cổng, lần này lại xuất hiện thêm một cái bóng trắng nữa đang lướt tới. Bà hãi hùng quá không dám nghĩ nhiều, mà chạy ngay đến ban thờ thắp hương. Vừa khấn vái vừa mếu máo khóc gạt nước mắt liên tục.

Ông Cừ cứ thất thần ngồi ngay ở cái bệ cửa, chẳng dám đi đâu cũng không sao ngủ nổi.

Còn đối với Thành, thì anh đang chìm trong mộng cảnh nên không biết những việc bên ngoài. Anh chỉ mơ thấy đầu tiên là có người đứng ở ngoài cửa gọi anh mở cửa cho nó vào. Anh đang ngồi trong nhà mà cái tiếng người ấy cứ lục khục âm ỉ mãi. Trong giấc mơ ấy anh liền nhớ lại lời nhắc của cái hồn ma dưới huyệt mộ nói: "Cậu phải nhớ kĩ đêm mai, người thứ hai đến tìm cậu là tôi, đến lúc ấy thì hẵng trả lời, nhớ kĩ..."

Nên Thành ghi nhớ việc ấy rõ lắm nên người kia có gọi thế nào thì anh cũng không mở cửa. Đợi một lúc sau rồi thì cái người ấy cũng đột nhiên biến mất mà không gọi cửa nữa. Đến lượt thứ hai, thì có một giọng nói khác nghe rất quen vang lên:

- Cậu Thành, mở cửa cho tôi đi...

Nghe đến đây, Thành liền chạy ra mở cửa ngay. Lần này thì thành thấy đó chính là người phụ nữ dưới huyệt mộ, chỉ có điều hôm nay cô ta đến gặp Thành thì với gương mặt hoàn chỉnh không lộ ra cả xương như lúc trước nên trông rất xinh đẹp. Cô ta nói:

- May mà cậu nghe lời tôi đấy nhé, vừa rồi con ma thần vòng nó đến tìm cậu. Nếu cậu mà mở cửa ra là chết với nó ngay. Đây là trong mộng nên chỉ có cậu mới quyết định được việc cho nó vào hay không. Đáng nhẽ nó không định đi ngay đâu. Nhưng giờ bên ngoài bố mẹ cậu đang thắp hương khấn vái hương hồn tổ tiên của cậu về phù hộ nên nó không dám ở lại, vậy nên tôi mới vào đây được với cậu.

Thành hỏi:

- Vậy chứ cô không sợ hồn ma tổ tiên tôi cũng đuổi bắt cô?

---------------------------

Xem tiếp: (Tập 1)             (Tập 2)                    (Tập 3)                    (Tập 4)

Bản quyền thuộc về tác giả Ngạ Quỷ

Ma