04/06/2021 11:36 View: 1657

Truyện ma: Luyện ngục thú (Phần 13)

…..Rồng quỷ hung ác uốn lượn trên đám mắt bão đang cuồn cuộn, trên đó tôi nghe vẳng xuống muôn vàn tiếng xì xào cầu khấn. Kì Lân truyền tâm cho tôi hiểu, dưới âm không có bão, những thứ như bão kia chính là những tạp niệm tà ác và gian tham của con người.

luyen nguc thu phan 13, truyen ma kinh di, u minh gioi
 

Kì lân trợ linh lực cho tôi nghe rõ hơn những tiếng trên đó vẳng xuống thì toàn nghe thấy những tiếng cười nói, tiếng cầu xin, tiếng khóc lóc… đại loại xin mua may bán đắt, xin tình duyên công danh sự nghiệp, xin trúng số, xin lên chức….

Nói chung là lòng tham con người như nào thì ở đó có hết.

Khi con người nảy lòng tham như nào thì ở cõi dương chúng ta không thấy, nhưng ở cõi âm sẽ thấy, và nhiều con quỷ hấp thu những tham khí tà ác đó để phát triển, có khi giúp chúng ta để đôi bên đều có lợi, rồi sau đó cả hai đều phải trả quả theo đúng nhân quả.

Đó là lòng tham của một người đã vậy, của 7 tỷ người thì nó vô cùng lớn, như một cơn bão khổng lồ cuồn cuộn dưới cõi âm. Các cụ thường nói: Âm siêu thì dương thới…ý là cõi âm ổn thì cõi dương mới ổn, có sự tương tác qua lại giữa hai cõi, tuy 2 mà 1.

Mà bây giờ âm có siêu được đâu, dưới này cơn bão hình thành thì trước sau gì vài bữa cõi dương cũng có bão và ngược lại, như cõi âm bị động mộ thì cõi âm không yên, mà cõi âm không yên thì cõi dương cũng đâu có yên được. Ad giải thích lòng vòng chút cho mọi người hiểu sự tương tác qua lại giữa hai cõi là thế.

luyen nguc thu phan 13, truyen ma kinh di, u minh gioi


Con rồng quỷ nhào lộn giữa đám mây tham ai và hấp thụ đám mây đó, chẳng mấy chốc nó to lớn và biến đổi dị thường, trông hung dữ và dị hợm, Cao biền thì vẫn đọc chú điều khiển, quanh người các kí tự hay các lá bùa vô hình chạy nhảy tùm lum. Kì Lân biến trở lại thành Da xua như trước rồi truyền tâm cho tôi:

- Đừng để bề ngoài đánh lừa, sức mạnh lớn nhất là sức mạnh của sự từ bi và thấu ngộ được tánh không…

Sau đó Da xua lững thững bước rồi từ từ biến mất…

Trời…. đựu…

Đang nước sôi lửa bỏng thì tự nhiên đem con bỏ chợ, chán vãi ra ấy… giờ thì phải xoay sở sao đây. Tôi cố gắng hiểu lời khai thị của Kì Lân. Nếu Cao biền đại diện cho cái ác, sự tham lam, thì đối chọi lại điều đó, mình không thể dùng cái ác được, mà là dùng sự từ bi… còn cõi âm thường thì dùng ý niệm để khởi lên bùa phép thì tâm chư Phật lại là tâm buông xả trống rỗng. Trống rỗng mới chứa được cả càn khôn, còn nắm bắt chấp giữ, nhiều cũng chỉ là hữu hạn…

Lại nói 1 chút về cõi âm…

Có hai dạng sử dụng sức mạnh chính, một là sức mạnh hình thể, dạng này thường hấp thụ linh lực hay suy nghĩ tạp niệm nói chung là tùm lum để cường hóa bản thân trở lên to lớn dị thường, càng hấp thụ nhiều thì càng dị hợm và to lớn, dùng sức mạnh cơ bắp để trấn áp đối thủ. Loại này thường không có đầu óc và chỉ là dân đầu sai tiền tuyến.

Dạng hai là hấp thụ linh lực để tạo thành một dạng linh lực cao hơn, luôn rình mò và ẩn núp phía sau để ra tay hãm hại. Loại này dùng đầu óc nên khá nguy hiểm, tuy nhiên chúng không lộ mặt mà chỉ đứng sau xúi giục hay hãm hại. Những vong linh lên trần thường là dạng này.

Còn dạng thứ ba là tổng của hai loại trên, vừa có sức mạnh, vừa có trí tuệ… dạng như Cao biền trở nên nên rất nguy hiểm. Bởi mỗi cuộc tấn công hay phòng thủ chúng đều có mưu chước hết rồi. Ngay như tấn công Đại Việt, chúng đều mật báo con cháu ngày giờ, chuẩn bị những gì, sang Việt Nam phá những gì…

Nhưng trong 4000 năm qua, Việt Nam sống được lòng trời, hiền lương lại có nhiều người tu đạo, nên dù trải nạn binh đao vẫn có các Thánh nhân xuống trần cứu thế giành độc lập chứ không như nhiều quốc gia khác, bị oánh là mất và dần đồng hóa mất đi tính dân tộc riêng của mình.

Tôi đã nghĩ ra rồi, tôi phải từ bi hỉ xả để tâm từ trải khắp nơi, hóa giải những linh hồn tội ác kia, hóa giải ác nghiệp của dân tộc. Vậy tâm phải trống rỗng và đầu tiên phải nhìn kĩ Cao Biền để có thể thấy được nỗi đau của nó mà thương nó, mà xuất tâm từ.

Tôi ngồi xuống khoanh chân tĩnh tâm và cố quan sát Cao biền, dùng thần nhãn nên có thể quan sát rất rõ.

Lão mặt nanh ác, chòm râu dài, tóc búi phía sau như nhà nho, mặc đồ đạo sĩ, còn có ria mép nữa chứ… nhìn thấy ghét, lại đang đọc chú lầm bầm như một con mụ bán cá đang chửi đổng khách. Càng nhìn càng ghét, chỉ muốn song phi cho lão ột phát lộn từ trên thảm bay hay cái gì bay được ấy lộn xuống cho bõ ghét. Chả từ bi nổi…

Rồng quỷ đâm bổ từ trên cao xuống, nó liên tiếp phun ra những quả cầu lửa khổng lồ vào đám quân bên ta, tuy chúng tôi và các thần nhân bên này ra sức chống đỡ và dùng tất cả mọi thứ để cầm cự nhưng thế rồng quỷ quá mạnh khiến bên chúng ta thương vong rất nhiều. Mỗi khi quả cầu lửa rơi xuống liền phát tiếng nổ lớn và cháy rừng rực như bom napan… các linh hồn bên Đại Việt bị thiêu cháy và tan biến, nhưng hầu như các cụ đều không kêu la khóc lóc như bên TQ hay như các cửa ngục tôi từng thấy ở các tội nhân.

Một dân tộc gan dạ và anh hùng…

Bên ta thương vong vô số, tôi cầm trảm quỷ kiếm ngũ sắc lao đông lao tây chống đỡ mà không ăn thua, con rồng cứ nhào lượn rồi phun hỏa châu xuống như rải bom. Sức người có hạn nên không thể chống cự được, quân lính bên ta cũng tập trung từng tốp để dùng linh lực chống lại uy lực của hỏa châu, tuy nhiên chỉ được phần nào. Vương và Tuấn cũng cố gắng đến đuối người…

Tôi chạy qua chạy lại cản những quả cầu lửa giúp mọi người, nhưng càng chạy lâu, dưới chân tôi càng nhiều người bị thương, họ là cha ông chúng ta, họ đang xả thân để bảo vệ con cháu, có nhiều người cụt chân cụt tay, nhiều trẻ con nữa… mà vẫn ra trận chống âm binh giặc Trung Quốc. Tôi thấy mình bất lực quá… mắt tôi nhòe đi, nước mắt cứ thế tuôn ra nhỏ xuống ướt cả hai bàn tay.

Tôi thấy có ông cụ già lắm, bị lửa của hỏa châu xé nửa người, sắp tan biến về hư không, cụ ngã cách tôi 3 4 m. Cụ thấy tôi khóc, cụ không nói gì mà mỉm cười và giơ về phía tôi hai ngón tay biểu tượng Víchtory…

Tôi không kiềm chế được nên đã òa khóc, ngay cả khi viết những dòng này tôi cũng khóc…

Một sự bi thương và bất lực tràn ngập trong lòng…. cha ông ta đang dần nằm hết xuống… quyết tử cho tổ quốc quyết sinh….

Tôi cắm thanh kiếm xuống đất, ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng bi ai… đầu tôi đầy sự đau thương, bất lực và trống rỗng, tôi không còn có thể nghĩ gì được nữa. Chỉ để nước mắt trào ra, giống như buông xuôi vậy..

Đột nhiên trảm quỷ kiếm (vốn là kiếm ngũ sắc, do tôi khoái đặt tên theo kiếm hiệp cho oai) bừng sáng. Rồi xung quanh, năm cột ánh sáng khổng lồ phóng vụt lên trên bầu trời, sáng trưng và rực rỡ cả không gian. Sau đó 5 luồng ánh sáng như 5 dải lụa quấn lấy nhau xoay tròn như cơn lốc và từ từ tụ lại thành bông hoa sen khổng lồ 5 màu rực rỡ giữa trời, ánh sáng nó chiếu ra như mặt trời giữa không gian u tối. Xua tan mây đen bão tố và các loại bùa ngải..

Giờ tôi cũng hiểu thêm tại sao Phật pháp hay được ví như hoa sen. Vì những nơi càng tanh hôi ô uế, thì hoa sen nở càng đẹp và càng mạnh mẽ. Nơi thâm sâu của địa ngục, của oán hận và lòng tham, chỉ hoa sen mới hấp thu được và tỏa hương thơm ngát của sự từ bi…hóa giải mọi hận thù xưa cũ.

Rồng quỷ hình thành từ bùa phép và oán niệm nên giờ bị phân giải, từ từ rơi xuống đất và tan biến thành những cục đất đá như xưa. Bông sen sau khi xong nhiệm vụ cũng từ từ tan biến vào hư không.

Tất cả chúng tôi đều tròn mắt nhìn một sự thật hiển hiện trước mắt, tôi lau nước mắt và nhìn như không còn tin vào mắt mình nữa. Bên Tung Của cũng có rất nhiều người tin vào Phật Pháp, nhưng chấp mê bất ngộ. Nay thấy Phật pháp hiển linh giữa chốn ngục tù nên chợt khởi tâm từ, quay đầu là bờ… đột nhiên giác ngộ nên siêu thoát lên cảnh giới mới.

Quân binh Tung Của vơi đi quá nửa so với ban đầu, thật lành thay.

Cao Biền nổi điên dậm chân họa chú

Những cục đất rơi xuống ban nãy từ từ hồi sinh thành những con quái vật to lớn và si ngốc, hàng ngàn con, chúng thức tỉnh vì phép thuật triệu hồi nên theo kẻ điều khiển rầm rập tiến về phía chúng tôi. Có nhiều tiếng quân sĩ phía sau nói xôn xao:

- Đánh thôi, không thể để con cháu nó xem thường được.

Tiếng nói ngày càng tan rộng xuống toàn quân, tôi chưa hiểu ý gì thì thấy rất nhiều người tràn lên chạy lên trước với gươm đao giáo mác lao vào lũ quỷ quái…

Người chạy ngang qua chúng tôi đã quay lại nói với tôi một câu trước khi lao vào trận đánh và cụ muốn tôi nói lại với các bạn rằng.. ..
 
Cha ông chúng ta đã sống như thế… không bao giờ chịu cúi đầu…

----------------------

(Tôi muốn kể dài hơn mà xúc động quá viết không nổi, từ từ viết tiếp vậy, chính vì chứng kiến những điều này rồi thấy nhiều bạn xem qua quýt hời hợt nên rất bức xúc. Haiz)

Xem tiếp phần 14: Đánh...

Xem trọn bộ: LUYỆN NGỤC THÚ - TÁC GIẢ BÓNG ĐÊM 

Bản quyền thuộc về tác giả Bóng đêm

Ma