… Sau khi về lại nhân gian, hồn nhập lại xác, tôi từ từ mở mắt, thấy người nhức mỏi kinh khủng. Thân xác tôi cùng Tuấn và Nam đều được nằm trên giường. Có một ông lão đang đi đi lại lại chăm sóc chúng tôi. Ông ăn mặc giản dị kiểu người miền Tây Nam Bộ, tuổi tầm 70, trông khắc khổ và chậm chạp, nửa người ông bị liệt nên đi lại khó khăn, miệng đơ nên khó nói.
Do ba ngày nằm im nên cơ thể không vận động và đau nhức, may có ông lão ngày đêm bên cạnh mắc màn xua muỗi, dùng dầu nóng xoa bóp, đẩy người nghiêng bên này bên kia nên cơ thể đỡ bị dính khớp. Chúng tôi vận động nhẹ nhàng nửa ngày là có thể ngồi dậy nói chuyện và đi lại chậm rãi. Việc đầu tiên chúng tôi làm là đi vệ sinh, ba ngày không xả, phân cứng như sắt, đi đau cả đít.
Giữa rừng già bạt ngàn chỉ có bốn người, chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều, ông lão thì kiệm lời hơn. Theo như tôi được biết thì ông vốn là sư thúc của Vương rắm, người Campuchia. Hồi trẻ cũng dùng thuật xuất hồn đại pháp xuống bắt quỷ thú, ai dè vì không có tâm ấn, cũng không có Minh vương lệnh nên bị quỷ sai bắt.
Do chưa tận số nên 3 hồn 7 vía bị bắt lại gần nửa, thành ra nửa người bị liệt.
Khi chúng tôi kể về các trận chiến và các kỉ niệm dưới cõi âm. Ông lão khẩn khoản nhờ tôi tìm giúp cho nửa hồn còn lại dưới ngục, giải phóng cho linh hồn ông để ông sống quãng đời còn lại trong lành lặn. Hơn 30 năm sống tàn tật cũng là cái giá quá đắt cho một thời nông nổi. Ông nói:
- Tuy đã có rất nhiều nhóm xuống âm nhưng đa phần một đi không trở lại, hoặc trở lại thì cũng điên điên khùng khùng hoặc mất trí nhớ. Có đám chúng tôi về là yên ổn nhất…
Ông cũng có vợ con và đàn cháu, mơ ước của ông là được bế ẵm các cháu đi chơi, chứ tàn tật như ông có làm được gì đâu, chăm sóc bản thân còn khó nói chi chăm sóc con cháu. Tuy nhiên ông vẫn hi vọng vài nhóm nào đó có duyên giải thoát linh hồn còn lại của ông, vì đêm đêm trong giấc ngủ, ông vẫn thấy một tay một chân đang bị xích, và nhiều tiếng la hét kêu khóc dưới ngục, giờ thấy chúng tôi, ông như có thêm hi vọng mới.
Ông bật khóc vì hi vọng lại nảy mầm… còn tôi thì thẫn thờ, làm sao tôi có thể trả lời.
…
Khi bà lão OLD GIRL SHIT đi về phía con rồng, tôi cố nhào tới túm tay bà giữ lại và gào lên:
- Bà già phân, nguy hiểm lắm…
Bà lão từ từ biến đổi thành phụ nữ trung niên nhỏ nhắn và lanh lợi, tôi bất ngờ nên buông tay, vị phụ nữ đó nhìn tôi mỉm cười nói:
- Con làm tốt lắm…
Tôi bất giác bật lên gọi: Thầy…
Đây là người mà tôi tôn kính, là người dạy đạo cho tất cả các sư huynh tỷ chúng tôi. Thầy mỉm cười rồi lại thay đổi lần nữa thành ngài Quan âm Bồ Tát. Thầy đưa tay ra, viên ngọc minh châu bay xuống tay Thầy to như cái thúng, màu sắc sặc sỡ, tỏa hào quang rất đẹp. Thầy nói:
- Đây là viên ngọc long châu, đại diện cho trí tuệ viên mãn, ta tặng cho con để con được thêm thông minh đột biến, trí tuệ khai mở, hiểu âm thông dương…
Tôi nói:
- Dạ thưa Thầy, kiến thức là do Thầy dạy và do chúng con cố gắng tiếp thu cùng trau dồi lý đạo, chứ không phải do viên ngọc hay cái gì mang tới, không học không nỗ lực mà mong chờ ngoại cảnh mang tới chỉ là hư ảo thôi ạ. Nên con xin không nhận.
Thầy gật đầu mỉm cười rồi nói tiếp:
- Vậy ta cho con vị Long thần này để con đi thăm quan nơi đâu con muốn, có thể trừ tà trấn quỷ, phổ độ chúng sinh..
Tôi thưa lại:
- Con chỉ mong bình an tu học, chứ không dám nghĩ tới phổ độ ai hết, thân con còn đang tè le ra, phổ cho mình còn chưa được, thì độ được ai hả thầy.
Thầy nhìn tôi cười rồi nói: tốt, hiểu vậy là được rồi.
Rồi xoẹt một cái, vị Diêm Vương xuất hiện trước mặt ngài Quan âm đảnh lễ, hai người trao đổi gì đó rồi trước mặt tôi xuất hiện tấm thẻ bài màu vàng. Ghi chữ quái gì chả đọc được, Thầy nói:
- Con vượt qua được mấy bài thử nên ta xin cho con mượn Minh Vương lệnh để đi lại hai bên nhân gian và dương gian. Các quỷ sai hai cõi sẽ không gây khó dễ khi con đi tham quan để hoằng dương đạo pháp. Nên nhớ tất cả Thiên cơ đều an bài, nên con không cần xen vào những chuyện không phải của mình. Lo học là chính nha con.
Tôi dạ 1 tiếng, Thầy nói với Minh Vương:
- Xin ngài chiếu cố cho đứa học trò này.
Minh Vương đảnh lễ, Tuấn và Vương được thơm lây nên Minh Vương không bắt tội, tha cho về dương gian, không được xuống âm giới gây chuyện nữa….
…
Sau 2 ngày, chúng tôi chia tay ai về nhà nấy, Tuấn và Vương tiếp tục về núi tu luyện và quyết tu Phật sau theo Thầy. Đến tận bây giờ chúng tôi cũng không gặp lại, Tuấn và Vương nói khi nào rảnh sẽ qua thăm tôi chứ họ lang bạt và thường thiền định trong núi rừng, tôi biết chỗ nào mà tìm đâu.
Còn tôi lại xin xuống dưới tiếp tục thăm quan, học hỏi, miêu tả lại cho mọi người biết về cuộc sống sau khi chết để mọi người biết đường mà học đạo, để tiến hóa linh hồn. Giờ không có đạo, không có thánh thần nâng đỡ, chết thì lại trôi lăn mà thôi.
Nhiều đời nhiều kiếp trôi lăn để học đi học lại một bài học mở đầu… nhân đạo.
Nhân công việc của tôi dạng tự do kiểu trình dược viên, nên thường chủ nhật tôi ra nhà trọ đóng cửa xuống âm một ngày thôi, như vậy mới đảm bảo sức khỏe mà không ai nghi ngờ. Sau khi tính toán kĩ, tôi quyết định đi xuống một nơi mà nhiều người hay nhắc tới và bản thân tôi cũng rất tò mò… QUỶ MÔN QUAN…
Tôi trì nằm để hai tay lên bụng, nằm thật thoải mái, rồi nhắm mắt lẩm nhẩm trì ngũ bộ thần chú, một xíu sau hồn tôi bị hút thật mạnh và lao đi rất nhanh, cứ như đang trôi trong cái máng trượt. Lát sau thì cảnh vật thay đổi, hoang tàn đổ nát và âm u, gió rít ghê người, tôi đã tới một hẻm núi có cánh cổng cực vĩ đại. Trên khắc 3 chữ sâu vào vách núi QUỶ MÔN QUAN… (hực ra tôi đoán bừa vậy chứ nó viết chữ gì ấy có dịch được đâu)
Mọi lần tôi thường đi tắt thông qua MINH GIỚI MÔN, cánh cửa của chư Phật tạo ra để giúp một số linh hồn âm và dương có cơ hội qua lại giao lưu với nhau, hoặc thưởng cho người âm về thăm nhà, hay người dương được xuống thăm người âm trong chốc lát.
Còn QUỶ MÔN QUAN là con đường người chết bắt buộc phải qua để tới u minh giới và các đại điện để nghe xử phạt, rồi chia đi các ngục để chịu tội…
Hẻm núi đá vô cùng hùng vĩ với 4 quỷ tướng khổng lồ đưng trấn cửa, cùng các quỷ sai lâu nhâu đứng đầy xung quanh, đa phần các linh hồn có quan niệm Châu Á về linh hồn đều về hết cổng này, còn linh hồn Châu Âu có quan niệm khác nên tư tưởng họ xây lên một cánh cổng khác, nhưng nếu gây tội thì đường nào cũng về thành Roma hết..
Từng đoàn người lầm lũi đi vào cánh cửa đá khổng lồ với nhiều họa tiết kì dị, tôi quan sát kĩ rồi bay về phía cánh cổng
Chào mừng sự trở lại thế giới của người âm…
--------------------
Xem tiếp phần 18: Hắc bạch âm dương sứ
Xem trọn bộ: LUYỆN NGỤC THÚ - TÁC GIẢ BÓNG ĐÊM
Bản quyền thuộc về tác giả Bóng đêm