… Theo như những gì tôi biết thì sẽ tới Cầu Nại Hà, tôi lướt nhanh tới phía trước, trên con đường tôi đi thì đằng sau vẫn trùng trùng điệp điệp đoàn người đi vào cõi vĩnh hằng.
Đi một đoạn thì thấy cây cầu đá khổng lồ bắc ngang qua môt cái vực sâu hun hút, tôi đứng nhìn và nghĩ.
Quái, sao có mấy cái sách vở truyền thuyết kể thì có thấy đâu.
Cái thứ nhất là Tam sinh thạch (đá 3 đời), ghi lại chuyện của đời trước, đời này và đời sau. Tôi không có thấy, đoàn người vào ùn ùn như vậy, mỗi người đứng trước viên đá mà xem ba đời thì hết xừ nó ngày. Về cơ bản thì linh hồn mỗi người đều trải qua vô vàn kiếp đầu thai luân hồi để tiến hóa linh hồn, bị kìm giữ bởi vô minh và thân xác, khi chết lìa bỏ thân xác, rất nhiều dữ liệu cũ được khởi động lại và họ nhớ được vài kiếp gần nhất, cũng như tội phước của kiếp này.
Ban đầu khi qua Quỷ môn quan thì còn luyến tiếc và day dứt, chứ còn càng vào sâu âm giới, họ chấp nhận việc họ đã chết nên lầm lũi tiến vào… Giống như một đoàn người đi giữa sa mạc vậy… đường lùi không có nên cứ phải đi lên phía trước vậy thôi.
Vậy nên phiến đá tam sinh thạch là không có, ít nhất là tôi không thấy.
Điều tiếp theo là Đình Mạnh Bà với canh mạnh bà trong truyền thuyết tôi cũng không thấy, nếu lẻ tẻ vài chục mạng kéo qua cầu Nại Hà thì còn phát canh cho mọi người được, chứ đoàn người đông tới cả vạn người mỗi ngày, ùn ùn kéo xuống thì có 100 Mạnh Bà phát canh cũng chẳng đủ, chưa kể nó cầm bát canh lên còn khóc lóc kể lể thì chắc giao thông nó xuống phạt Mạnh Bà vì cản trở giao thông.
Tuy nhiên chỗ gần cầu có cái Đình rất lớn và rộng, có nhiều quỷ sai canh giữ và có các quan tra xét.
Cái Đình này mục đích là để nghe người dân nào mất đi, nghiệp ít phước nhiều, có lòng mộ đạo, muốn giúp người nhà hiểu về cõi âm thì trong vòng 49 ngày sau khi chết được xem xét duyệt cho về nhà thăm con cháu, làm một số điều kì bí cho con cháu hiểu chết chưa phải là hết, từ đó biết tìm hiểu thờ cúng và biết đến tâm linh. Đình này giống như đồn biên phòng vậy, xét duyệt những tâm nguyện cuối cùng của người mới chết.
Đột nhiên tôi thấy một đám đông ầm ĩ và khóc lóc quá trời
Mọi người dạt ra cho quỷ sai khiêng 5 - 6 người vào, già trẻ lớn bé có cả, tôi lách vào xem thì mấy người được đưa đến bùa dán đầy người, nằm ngay đơ như khúc gỗ. Sau khi đưa vào, một quỷ sai tới báo với quan xử án đại khái mấy người này chết, thầy bà phán chết giờ xấu nên dán bùa để khỏi về bắt con cháu, nên họ bị dán chi chít lên người khiến mắt mù, tai điếc, cấm khẩu, khóa chặt tứ chi... không ai gỡ được bùa vì giờ ai cũng là ma cả rồi.
Đám đông đang vây quanh lố nhố, tôi ngứa tay xé mẹ cái bùa trên miệng một người, và việc đầu tiên người này làm là khóc ré lên, kể lể ầm ĩ... Mọi người quay lại nhìn tôi y như người trên trời rơi xuống. Mà tôi từ trển rơi xuống thật chứ chết đâu, mấy quỷ sai nhìn tôi rồi chạy vào báo quan, vị quan coi sóc ở đây trông mặt mày hung dữ nhưng chắc thấy tôi có Minh vương lệnh với có tu học (chả biết họ nhìn cái gì là nhận ra ngay) nên lật đật chạy xuống chào tôi, tôi cũng vội vàng vái lia lịa.
Xuống đây tôi cũng đã tự nhủ, phải ngoan, chứ đắc tội với họ rồi họ giữ lại âm giới thì trên trần chắc chỉ còn cái ảnh đẹp nhất của tôi mà bố mẹ tôi sẽ kín đáo dấu nó sau nải chuối cho trẻ con khỏi nghịch…
Vị quan nói nhờ tôi gỡ giúp mấy lá bùa, vì nếu không lại phải nhờ bộ phận bên trên trực thuộc Diêm La vương xuống gỡ giúp, tôi đành vâng lời gỡ giúp cho mấy người đó.
Với người âm là bùa chứ với người dương thì y như giấy lộn, xé vài phát là xong. Mấy người đó sau khi được gỡ bùa thì kêu khóc kể lể trách tội mấy lão thầy pháp. Quan sai nghe xong đập bàn quát, đi điều tra, đúng vậy thì ghi sổ bộ trừ phước đức….
Hai quỷ sai đón lệnh bay đi, giờ tôi hiểu sao mấy thầy bà mang tiếng giúp người mà hay dính trấu. Có lẽ giờ họ đang vui vẻ và hả hê vì dán bùa trấn trùng giúp gia chủ, biết đâu họ đang bị kiện tè le dưới âm, và sắp bị trừ hết phước, trừ hết phước thì bị nghiệp phá. Lúc đó lại than sao giúp người mà cứ khổ…
Đó là một số bộ phận nhỏ có yêu cầu về thăm nhà hay kiện cáo gì thì xử lý qua ở đó, còn không xử lý được sẽ được đưa tới Diêm La điện để xem qua Nghiệp kính đài và Diêm la trực tiếp xử lý.
Theo như truyền thuyết ghi thì có đủ thứ, nào là Tam sinh thạch, vọng hương đài… rồi người chết lên đó nhìn về quê hương, khóc rống lên một hồi rồi mới chịu chết… nhưng tôi thấy không hề có, chắc truyền thuyết rồi… Đoàn người rùng rùng đi như biểu tình, ai cũng leo lên cái Vọng hương đài để kêu khóc với uống canh Mạnh bà thì có mà loạn.
Tôi thấy âm cũng như dương… đều có sự quản lý chặt chẽ và có tổ chức chứ không làm bừa làm ẩu được. Ai muốn nhớ quê hay thăm quê đều phải vào đề xuất và xét duyệt trong phạm vi 49 ngày. Nếu bị bác đề xuất thì tiếp tục ra cầu Nại hà để đi sang cõi bên kia.
Cầu Nại Hà ở đây bắc qua một cái vực lớn, phía dưới theo truyền thuyết là Vong xuyên hà.
Ai yêu nhau thì nhảy xuống đó đợi 1000 năm hay gì đó sẽ gặp được người yêu kiếp này… tuy nhiên đó chỉ là truyền thuyết không có thật. Bởi vì Vong xuyên hà vốn là một con sông hình thành từ những tham sân si của của con người, nên nó rộng và cuồn cuộn vô cùng.
Trên cầu Nại Hà, cầu đá to và rộng dẫn sang bên kia nhưng chỉ khoảng 1km là thành cầu cụt, bắt đầu từ chỗ cụt đó trở đi, bất cứ ai đi tiếp thì phước và nghiệp sẽ hình thành mặt đá để đi tiếp.
Ví như làm toàn việc tốt khi sống thì cứ bước, bước tới đâu thì sẽ hiện ra viên đá cho đi sang tới bên kia. Nếu làm nhiều việc xấu hơn việc tốt thì đi một lát hết phước, không hiện ra viên đá nữa thì rơi tòm xuống dòng sông Vong xuyên hà, dưới đó nhung nhúc những người vẫn còn tham sân si.
Dưới tác động của dòng sông toàn oán khí, người ta đều hóa quỷ.. nên từ trên cầu nhìn xuống, toàn thấy quỷ ma kêu gào khóc lóc, muốn bắt người thế chỗ để đi lên mà không được, trải qua hàng trăm hàng ngàn năm, oán khí và tham đắm vơi đi, họ mới lên được bờ sang bên kia để luân hồi chuyển kiếp. Đó là họ bị như vậy chứ không phải cam tâm nhảy xuống chịu 1000 năm để gặp người thương…họ đâu có ngu…
Hoàng tuyền lộ, mọc loài hoa Bỉ Ngạn.
Hoa chờ người đã hẹn biển thề non
Duyên phận trái ngang, sắt son đành lỡ dở.
Trái tim hồng xin hóa 1 nhành hoa
Chẳng phải thần tiên, nên cải mệnh sao ta?
Nguyện bên người dù nay chia mãi mãi
Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu.
Sinh tử biệt ly chẳng chờ được người yêu?
Nên gửi hoa 1 tình yêu nồng cháy
Có hoa không lá, như yêu người ko đổi dạ
Cầu Nại hà, chỉ mong ước thế thôi
1000 năm cuộc đời dẫu mãi trôi
Nếu còn yêu xin 1 lần đứng lại
Diện kiến 1 lần, vạn chén cũng chẳng say.
….
Có ai đợi 1000 năm chỉ vì yêu không, tôi chẳng thể trả lời. Bởi dưới đó quỷ ma nhung nhúc, có lẽ cũng có vài tấm chân tình cam tâm tình nguyện chăng…
Haiz….
--------------------
Xem trọn bộ: LUYỆN NGỤC THÚ - TÁC GIẢ BÓNG ĐÊM
Bản quyền thuộc về tác giả Bóng đêm