04/06/2021 11:36 View: 3687

Truyện ma: Bí ẩn U minh giới (Phần 4)

… Người đánh xe ngựa đi đến gần, tôi liền cất tiếng hỏi:

- Chú ơi, đường về làng đi lối nào ạ.

Người đánh xe ngựa vẫn cúi mặt lầm lũi bước dù tôi hỏi 3 4 câu. Giờ tôi mới để ý, tất cả mọi người xung quanh đây đều lầm lũi làm, không ai nói gì nhìn gì y như bị cấm khẩu vậy.

U minh gioi, truyen ma co that, mat tong


Tôi nhìn quanh và phát hiện người đánh xe ngựa đã đi xa và dần biến mất vào sương khói cuối đường, tôi liền lao về phía đó. Ít nhất hướng người đó đi tới ắt có hi vọng hơn. Dù sao cũng đỡ hơn đứng hoài giữa cánh đồng như này.

Tôi chạy một lúc thì dần vào ngôi làng ma. Ma ở đây cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn, im lặng như tờ, những rặng tre dưới ánh sáng nhờ nhờ tạo nên khung cảnh quái dị.

Không một tiếng kêu, không một âm thanh, lác đác một số bóng trắng đi lại vật vờ.

Tất cả đều im lặng, trong cảnh đêm tối như vậy, tôi phát hiện ra phía trước có ánh sáng nên tiến đến đó. Khi tới gần tôi thấy có chỗ trú chân và đây giống như cái đình làng theo kiểu miền Bắc, có mấy cái cột gỗ và mái ngói vảy rồng cong cong, không xây tường.

Một phía của đình đặt tượng đá tạc đơn sơ hình ngài Địa tạng vương, bên cạnh là ngọn nến đang cháy, còn tất cả mọi người, già trẻ lớn bé đều ngồi xổm gục đầu im lặng, tất cả đều mặc quần áo vải xô trắng kéo mũ che mặt. Không hương khói, không kinh sách, không nói chuyện… không gì cả. Vì vậy tôi không thể hỏi được gì, chỉ quan sát thôi.

Theo như lời hướng dẫn xẹt qua tâm thì đây là những người vô thần, khi sống không theo tín ngưỡng và không tín gì hết. Tuy nhiên cũng không làm việc gì ác nên giờ ở đây sám hối và hình thành sự tín tâm, ban đầu cứ lạy tượng đã.

ngoi lang cua nhung linh hon, u minh gioi, truyen ma

Ở giữa làng ma quái này, tôi thấy sợ hãi nên khấn xin chư vị giúp qua chỗ nào khá khẩm hơn, giờ đây tự tin hơn, vừa muốn đi khám phá, vừa muốn lão Trường bờm canh chừng triệu hồi khi nguy cấp, chứ chết ở đây là tiêu rồi. Nghĩ vậy tôi liền hít một hơi và tĩnh tâm trì ngũ bộ chú, vừa nghĩ trong đầu khấn xin chư vị giúp.

Trước mặt tôi xuất hiện một đốm sáng vàng giữa không gian, nó từ từ lan rộng dần và khi đủ rộng để tôi chui qua thì tôi liền chui qua ngay, miễn thoát khỏi ngôi làng như nghĩa địa đêm là tốt nhất rồi.

Tôi bước sang bên này, cánh cửa ánh sáng kia đóng lại ngay, chỗ tôi sang là một con phố nghèo, đường xá bé ti và lát bằng gạch đỏ, kiểu đường lát gạch từ thời phong kiến. Những căn nhà cấp bốn cũng bé, diện tích mỗi nhà chỉ lầm 2x4m và cao tầm 2.5m thôi, mọi người ở đây có vẻ giống với người dương.

Hai bên dãy phố có treo hai hàng đèn lồng nên có ánh sáng vàng và nhìn rõ nhau hơn.

Mọi người đi lại nói chuyện và buôn bán khá nhộn nhịp. Con đường gạch tôi đi chỉ rộng khoảng 5m. So với đường phố chính thì quá nhỏ, nhưng người ở đây toàn đi bộ nên chắc cũng không ảnh hưởng lắm.

Tôi thấy một cái đền nhỏ, trong đó có thờ ngài Trần Hưng Đạo. Bước vào đó thắp nén hương và quay sang nhà kế bên thì tôi thấy hai chiếc quan tài, trên đó có để ảnh hai thanh niên trẻ và khoảng chục người nhà ngồi xung quanh. Có một phụ nữ đang đếm tiền viếng, toàn tiền âm phủ. Tôi mạnh dạn hỏi:

- Ủa, sao 2 cậu này trẻ vậy đã chết rồi…

Người phụ nữ trả lời:

- Hôm nay hai đứa nó sẽ bị tai nạn xe máy chết, mọi người đang đợi nó xuống…

Đệch…. vậy là số phận đã được an bài. Tôi bước đi và suy nghĩ miên man về việc người âm biết trước con cháu sẽ bị bắt chết. Vậy nhân quả là điều khó có thể giải thích.

Đang nghĩ ngợi thì tôi thấy có đứa nhóc tầm 15 hay 16 tuổi lẽo đẽo đi theo, chắc nó thấy tôi là lạ nên cứ bám theo nhòm ngó. Đang cô đơn một mình nên tôi gọi:

- Ê nhóc, lên đây nói chuyện chơi, nấp ló làm gì vậy.

Nó thấy vậy liền tiến lên bắt chuyện, sau những chuyện trên trời dưới biển, tôi biết nó tên Nam, 16t, quê Thanh Hóa, vì cứu người chết đuối nên bị chết, do có công cứu người nên được ở đây đợi đến lượt đầu thai.

Sau khi chuyện trò một lát, tôi hỏi nó:

- Có trò gì vui không e

Nó bảo:

- Có, đi theo em, đi kiếm đồ ăn.

Tôi bám vào lưng nó và nó chạy kéo tôi đi theo, vụt một cái, nó chui qua bức tường và khi đi xuyên qua, tôi đã ở con phố trên dương trần tầm 11h khuya. Tôi và nó giờ là hai bóng ma, tôi cũng phát hiện trên trần gian có nhiều bóng ma như tôi và nó.

Nó dẫn tôi bay tới một ngôi nhà có đứa trẻ nhỏ, nó cấu nó véo đứa đó cho đứa trẻ khóc ré lên. Một lát sau ông bà nó chịu không nổi, thế là mang đồ cúng ra cúng cho chúng tôi… a hahaha… được một mớ luôn. Vài vụ như vậy thì tôi thấy thằng Nam cười khoái lắm, ý như cho tôi thấy tài lanh của cậu ta.

Tôi cũng khoái và tà tâm nổi nên, tôi bảo với Nam:

- Ê, hay lúc anh lên trần, mày cháo hành người ta, anh đến hóa giải, nó trả tiền. Anh lấy tiền mua tiền âm đốt cho mày. Vậy là hai bên đều có lợi.

Há há há… Hai anh em đều cười khoái chí.

Nhưng tôi chợt nhận ra, ánh sáng từ tôi nó tối dần.

Tôi sợ quá nghĩ. Đù, nói giỡn thôi mà. Tôi liền khấn chư vị:

- Là con nói chơi thôi, chứ có làm thật đâu, đùa đùa ấy mà….

Ánh sáng lại từ từ sáng lại, Nam nói:

- Ở đây có rất nhiều người làm như anh nói, họ kết hợp với các thầy pháp để kiếm ăn, có ba loại thầy pháp mà em biết. Một là chả có khả năng gì cả, cầu cúng vớ vẩn hên xui thôi. Loại hai là có chút ít khả năng tâm linh và kết hợp với người âm để làm màu gia chủ kiếm sống cho cả hai. Loại ba là có năng lực cao hơn, có thể bắt tay với quỷ thần để làm việc. Đấu đá lẫn nhau kinh lắm anh.

Tôi liền hỏi:

- Vậy sao e không đi theo 1 pháp sư nào đó cho sướng.

Nam nói:

- Ở đây hầu như ai cũng tội nhẹ, nên ráng ít thời gian rồi đi đầu thai lại, chứ theo pháp sư thì khi các quan và thánh thần phía trên truy bắt, tội nặng lắm, lại phải vào mấy cái ngục như anh đi qua đó, khổ lắm nên không ai dám đâu. Mấy đứa kia điếc không sợ súng thôi.

Ồ, vậy là cuộc sống người âm cũng có việc phân chia hành xử như người dương vậy. Đúng là các cụ nói, trần sao âm vậy cấm có sai.

Tới một nhà khá giàu, tôi bảo

- Nhà này giàu chắc cúng dữ lắm, vào xem sao.

Tôi chui qua cửa vào trong, còn Nam đi sau, khi tôi đang ngó nghiêng trong nhà thì bỗng thấy sét oánh cái đùng, Nam văng ra ngoài đường mặt mũi xám ngoét. Tôi liền nhao ra và hỏi, sao thế em. Nam lắp bắp:

- Nhà này có dán bùa thỉnh của đức thánh Trần, em không vào được, chắc anh có tu tập nên không sao.

Chúng tôi đang nói chuyện thì có một đám vong láo nháo cười nói rôm rả đi đến, Nam có vẻ sợ lắm, Nam nói:

- Đám đó đi làm việc cho thầy pháp, rất hung dữ và đông, ở đây ai cũng sợ tụi nó.

Nam tuy vẫn đau nhưng vì sợ nên kéo tôi nép sát vào vỉa hè, còn các vong khác, kẻ thì biến mất, kẻ ẩn kẻ nấp đi hoặc cúi đầu như không nhìn thấy gì. Tụi cô hồn âm binh kéo qua con phố ào ào khiến gió tung bay lạnh lẽo. Mấy người dương đi xuyên qua chúng bị chúng tiện tay đẩy té xe cái “Bịch” mà không hiểu sao té xe.

Đi ngang qua chỗ chúng tôi, tụi nó nhìn thấy Nam nên chỉ chỏ và bu lại. Có lẽ Nam là vong ma tinh nghịch nên tụi nó để ý từ lâu rồi, nay bắt gặp nên bu đến bắt nạt. Những vong ở đám này đủ các dạng, từ người bình thường, đám nghiện, binh lính chết trận đủ cả…. đám người ước tính phải gần 200 linh hồn, xôn xao cả con phố.

Cả đám này chắc vừa đi làm gì đó cho thầy pháp, đi trấn yểm hoặc hóa giải đánh nhau gì đó nên mới đông vậy. Và phía xa xuất hiện một con Quỷ, nó cao tầm 15m, y như người khổng lồ, nhưng nó nó không hề chậm chạp mà di chuyển rất nhanh.

quy dia nguc, u minh gioi, truyen ma co that

So với quỷ sai ở bãi đá thì nó bé hơn một chút và có lẽ nó là kẻ cầm đầu, thay mặt lão pháp sư để cai quản đám âm binh. Trông con quỷ thật đáng sợ và gớm ghiếc. Khi đi tới, đám âm binh liền dạt ra tránh đường, con quỷ thấy Nam và đoán biết Nam đắc tội gì với đàn em của nó nên tiến tới tóm lấy Nam.

Tôi đã từng nghe nhiều câu chuyện về việc quỷ ăn vong hồn, nó cũng giống việc cá lớn đớp cá bé thôi. Con quỷ này ăn vong hồn vừa để trừng phạt, vừa để dằn mặt đám âm binh, nên nó túm lấy Nam rất nhanh và dứt khoát. Nam chỉ biết giẫy dụa và gào thét. Giây phút đó, tình cảm giữa tôi và Nam khiến tôi không biết sợ hãi nữa, tôi gào thét và lao ra giữa đường để cản con quỷ lại.

Nó cúi xuống nhìn tôi rồi đưa Nam lên như muốn nuốt chửng.

Đầu tôi nghĩ mông lung, phải làm sao đây phải làm sao đây, phải chi tui cao tay như lão Trường bờm dạy cho ít bùa phép có phải ngon không. Giờ thì vui rồi, nó ăn thịt thằng Nam rồi chén luôn mình… vậy là sáng mai gia đình sẽ hát bài… Bình minh sẽ mang em đi… hic..

Nhìn thấy con quỷ, bất giác tôi nhớ đến câu chú thứ 4 của ngũ bộ chú. Câu chú thuộc yết ma bộ, câu chú của quỷ thần do Phật mẫu chuẩn đề thuyết, chuyên dành để trừ tà và phá yếm đối.

Tôi không trì nữa mà gào lên: ÚM CHIẾT LỆ CHỦ LỆ, CHUẨN ĐỀ TA BÀ HA…

Tôi gào liên tục như sợ nó không nghe thấy. Và con quỷ dừng lại, còn tôi cứ gào.

Nó không nhìn tôi mà nó nhìn phía sau lưng tôi, còn tôi thấy một sức nóng phía sau. Tôi vừa gào vừa quay lại xem nó nhìn cái g, chính bản thân tôi cũng giật mình suýt té ngã. Phía sau tôi là một vị hộ pháp to gấp 5 lần con quỷ, toàn thân rực lửa, tay cầm chùy gai, từ từ giơ thẳng cây chùy bổ vào giữa đám …..

---------------------------

Xem tiếp phần 5: Nguyên thân ác quỷ

Xem trọn bộ truyện ma có thật:

Bản quyền thuộc về tác giả Bóng đêm (Hoàng Tùng)

Ma