Như em đã kể thì em có bà bác (bác Dung) làm nghề thầy pháp, bác ấy cũng hay coi bói, chữa bệnh âm, hầu đồng. Theo em được biết thì bác có thờ ma xó (đồng cậu) và có thể khiển được âm binh. Đặc biệt bác ấy không ăn tỏi bao giờ, nghe mùi tỏi hoặc tới gần là bác ý đã quát nhặng lên rồi ý ạ.
Em nhớ có một hôm em nghe mấy bà chị em dọa ma xong sợ quá, đêm đó nhét tỏi trong túi, sáng ra bác ấy bảo em:
“Mày nhét tỏi trong túi đúng không?”
Em bảo:
- “Sao bác biết, cháu sợ ma quá nên nhét trừ ma.” =((
Bác ý mới bảo em:
- “Mày bảo thế hóa ra mày bảo bác là ma à, ma nào mà sợ tỏi? Trả mẹ mày mấy củ tỏi đi không tí nữa bà ý nấu ăn không thấy lại chửi nhặng lên!” – Tại bác ấy ngủ chung phòng, chung giường với em nên chắc bác ý cũng bị ảnh hưởng, mà em không hiểu sao bác ý biết trong túi em có tỏi.
Lan man thế đủ rồi ạ. Em vào chuyện chính nhé.
Bác ấy có hành nghề coi bói, bác coi bằng khói thuốc, quả cau và chỉ tay.
Khói thuốc muốn coi thì người tới coi phải mua một bao thuốc mới và cầm tận tay mang đến thì coi mới linh. Em nhớ có một lần, có anh kia tới coi, mua bao thuốc xong nhét vào túi quần, lúc tới nơi móc ra, bị bác em chửi quá trời, bắt đi mua bao thuốc khác mới coi được. =(( Rồi có một ông bác kia là bạn bố em, cũng tới coi bằng bao thuốc. Lúc bác em bóc gói thuốc ra châm lửa thì tự nhiên bật quẹt lên châm nó cháy phừng phừng ý. Bác em mới quát bác kia, bảo là gói thuốc này hồi nãy mua bác cất đằng sau đí.t quần đúng không, bác này mới gật đầu bảo đúng rồi, thế là bà bác em nổi sùng, đuổi bác này về luôn không coi cho nữa.
Còn coi bói bằng quả cau thì là như này, mình muốn coi thì mua 7 hoặc 9 quả cau tùy nam nữ, mang tới bác ý sẽ coi cho, bổ cau ra để coi chuyện đất cát mồ mả thì chuẩn lắm. Còn vụ coi chỉ tay thì bác ý có thể mở tay ra coi và đoán được hết, nhưng thông thường bác coi theo kiểu cầm lấy tay mình rồi nhắm mắt, nắn nắn, đọc đâu trúng đó. Hôm nọ coi chỉ tay cho thằng em em, đến việc nhà con người yêu nó có vũng nước trước cửa mà bác ý còn biết được.
Câu chuyện thứ 2 này cũng bắt đầu từ việc mà bác ấy coi bói cho người ta. Chả là có nhà đó, là cô giáo dạy ở trường tiểu học của em, tới coi và hỏi tại sao con trai của cô ấy hơn 3 tuổi rồi mà không biết nói. Trước đó, có nhiều người tới trước, đúng ra nhà cô này phải chờ, nhưng bác em vừa thấy mặt cô ấy thì bảo vào đây, bác coi trước luôn cho. Bác ấy lấy bịch thuốc lá cô này đưa, châm lên và nhìn khói thuốc bắt đầu đọc ra số tuổi, địa chỉ nhà, gia cảnh nhà có mấy người, làm nghề gì, bố mẹ làm nghề gì và cuối cùng bác ấy nói:
- Nhà chị có một đứa con trai, năm nay 3 tuổi rồi mà chưa biết nói đúng không?
Cô này mới kinh ngạc hỏi:
- Sao mà bác biết được?
(Hỏi câu này bác em hơi tự ái, nếu là bình thường chắc bác ý cũng dỗi chả thèm coi cho nữa rồi, vì bình thường mình đi coi bói mà hỏi câu này thì thầy bói sẽ cảm thấy bị xúc phạm ý) Xong bác em mới quát lên bảo:
- Hỏi thì nói đúng không, nhanh lên chả thuốc tàn, hỏi ngược lại làm cái gì?”
Cô này mới rén, trả lời vội:
- Dạ dạ, đúng rồi. Không biết là cháu nhà con bị gì mà đi khám, chạy chữa khắp nơi, người ta bảo không có bệnh gì, não cũng phát triển bình thường, mà chẳng thấy nói năng gì được cả.
Đến đây thì bác em thở dài. Dụi điếu thuốc và châm điếu mới phán:
- Nhà chị có người làm đồ tể, chuyên mổ bò, mấy năm trước có mổ một con dê đang có chửa, lấy bào thai nó là 2 con dê con ngâm rượu đúng không?
Cô ấy lộ rõ vẻ hoang mang, nhíu mày suy nghĩ, nhìn cô đi cùng cô ấy 1 lúc rồi mới trả lời:
- Con không nhớ. Nhưng có liên quan gì đâu ạ. Với hình như hồi đó chồng con có thịt nhiều dê cái để lấy bào thai ngâm rượu lắm, nhưng 1 năm gần đây con chuyển về nhà mới nên đã đổ bỏ hết những cái đó đi rồi ạ.
Bác em mới nói:
- Tay nhuốm máu quá nhiều, mà người này không chỉ có giết mỗi bò, con gì cũng giết được, chim trời cá biển, con nào lạ lạ mà nghe người ta bảo ăn ngon, ăn bổ là giết hết đúng không? Lúc chị đang mang bầu, chồng chị giết con dê này, nó cũng đang mang bầu sắp đẻ rồi mà giết nó rồi mang con của nó đi ngâm rượu, oán khí tích tụ nên nó nguyền rủa cho con nhà chị đẻ ra không lành lặn, nhưng phúc nhà chị chưa tận, nên đẻ con ra nó chỉ bị không nói được thôi chứ chưa đến mức què quặt, tật nguyền. Bình thường chị hay bị nặng vai phải, hay bị bóng đè đúng không?
Lâu nay ngủ chị có mơ hay thấy hiện tượng lạ gì không?
- Đúng rồi, con nằm ngủ hay bị bóng đè, bị nặng vai phải. Con hay mơ thấy một người nữ, cứ cầm roi đánh con, rồi lúc lại cầm roi đánh cả con trai con, rồi nhiều khi con mơ thấy có những người quen hay rủ con đi, dắt con đi theo họ lắm. Nhưng mỗi lần định đi theo thì con lại nghe thấy tiếng ai đó bảo đừng đi, rồi tỉnh dậy lại bị bóng đè.
- Tại vía chị nhẹ nên cái vong của con dê này là vong người nữ mới theo chị. Những lúc chị mơ thấy người ta rủ chị đi chơi, đi theo người ta là nó đang bắt chị đi đấy, nếu chị chỉ cần đồng ý mà đi theo nó thôi thì hôm sau là chị chết luôn rồi. Mà cái chứng nặng vai phải của chị là do người ta làm, nó là bệnh âm, nếu chị không chữa thì rồi nó cũng thành bệnh trần. Giờ nhà chị có muốn giải cái oán nghiệt này nữa không?
Cô này mới chần chừ hỏi:
- Có ạ, giờ phải làm sao ạ.
Bác em lúc này mới bảo cô này đi mua 1 củ gừng, một lạng thuốc lào, 9 quả cau, 9 lá trầu, về để bác em làm thuốc. Còn những người khác bác em hẹn hôm sau tới coi. Cô kia chuẩn bị xong mọi thứ, mang qua nhà cho bác em làm thuốc, thì mới đầu bác ấy gieo đài không được.
(nói sơ về gieo đài thì là là gieo 2 đồng xu âm dương, đồng xu này thường là xu cổ, có niệm chú trong đó rồi, nếu gieo 2 đồng sấp thì là không được, sấp ngửa thì là được, còn 2 đồng ngửa thì em nhớ bác em gọi đó là “thánh cười”)
Lúc này bác gieo lại lần nữa cũng không được, bác mới lại nhìn ra ngoài cửa, thì nhà đối diện với nhà em đang vạch quần con nhà nó, xuy đ.ái… Bác em mới bảo:
- “Chết thật, xin đài mà cái nhà kia lại chõ d.á.i con nhà nó vào bàn cúng thế này thì làm sao mà được.”
(Nhà em để tủ thờ quay ra hướng cửa, mà hồi xưa thì nhà nào cũng nghèo nên không có lầu, gian nhà ngoài cùng để bàn thờ và bàn thờ thì quay ra đường, nên cái gì ở ngoài đường là cũng chiếu thẳng vô nhà, vô bàn thờ hết á.)
Thế rồi bác em phải chờ cho nhà kia xuy con nhà nó đái xong, trở vô nói cô này quỳ xuống lạy xin 3 lạy dập trán để bác gieo đài lại lần nữa, lúc này mới được. Trên bàn thờ thì có một bát nhang riêng để cho bác ấy cúng bái và dành cho những người tới coi, xin giải quyết vấn đề liên quan đến tâm linh. Bác bảo cô này đốt 3 que nhang và cắm vô bát nhang, bác khấn 1 lúc và bắt ấn để làm thuốc, thì 3 que nhang trong bát không ai làm gì bỗng bốc cháy dữ dội luôn. Bác lấy ít muối ở trong túi vải, đọc lâm râm câu chú gì đó, ném vào hướng bát nhang thì lửa tắt. Bác quay ra bảo:
- Chuyện vong kia nó theo nhà chị, thì tôi cho chị 3 cái dấu, đốt uống ở đây, với lấy thuốc tôi làm mang về ngâm vào 1 hũ rượu nhỏ, lúc nào cần, lấy ra bỏ vào cái khăn mùi xoa, chà đủ 3 ngày, sáng tối, chà khắp lưng với tay là sẽ hết bị bóng đè và nặng vai phải. Thế còn chuyện con chị, thì đây là cái vong dữ còn mang nhiều oán hận, mà 3 năm nay nó theo phá quá lâu, con chị bị nặng phần âm quá rồi nên tôi chỉ có thể tạm thời giải quyết chuyện của chị thôi, còn chuyện con chị có nói được hay không là phải nhờ phúc đức nhà chị. Bây giờ phải chịu khó phóng sanh nhiều lên, có thời gian thì đi chùa, tụng kinh và hồi hướng công đức cho người ta, thật tâm hối cải và bỏ ngay cái nghề đồ tể đi thì mới được. May ra 1, 2 năm nữa con chị sẽ có thể tự nhiên mà nói được. Chứ nếu không phúc nhà chị tận, thì mạng của con chị cũng khó mà giữ được với cái vong này.
Cô này mới dạ vâng, nói sẽ làm như bác em bảo.
Rồi bác em lấy giấy bút ra viết 3 cái ấn bằng mực tàu, đọc chú và bắt ấn xong thì châm lửa đốt rồi thả vào cái chén cho cháy hết. Đoạn, bác lấy một chút nước hòa vào cái chén rồi nói cô này uống hết. Sau đó lấy cau, gừng, lá trầu và thuốc lào nhai nát ra rồi bọc vô một cái khăn xô cho cô ấy mang về. Bác nói cô này cởi áo khoác ra, bác làm phép, khấn, bắt ấn trên đầu rồi phun rượu từ đầu cô này xuống. Bác bảo cô mang thuốc về nhờ ai đó trong nhà đánh lên khắp người, hai cữ sáng tối mỗi ngày, 3 ngày là hết và dặn cô ấy một lần nữa về chuyện phải ăn ở ra sao, rồi phóng sinh như thế nào, cũng không quên nói cô ấy khuyên chồng mình bỏ nghề đồ tể.
Câu chuyện đúng ra nên dừng ở đây, vì em chỉ có chứng kiến có thế thôi, nhưng sau này em được nghe kể lại kỹ hơn thì thấy bảo cô này có nói thì chồng không nghe, còn đánh đập vợ hết sức dã man, bảo cô này giả thần giả quỷ, nghe lời mấy con mụ đồng bóng đồng cốt rồi về huyễn hoặc chồng con.
Thế là cô ấy đành phải nghe theo chồng, không dám nhắc lại chuyện ấy nữa, nhưng bẵng đi một thời gian, con của cô này mấy tháng sau tự nhiên ốm một trận rồi chết. Sau đó cô ấy phát điên và bắt đầu đi lang thang khắp xóm, cứ lúc lên cơn thì cười hềnh hệch, lúc tỉnh thì lại khóc lóc, thành ra không ai dám tới gần. Họ hàng cũng xa lánh, gia đình nhà mẹ đẻ thì ruồng rẫy. Còn về ông chồng cô này mình cũng nghe bảo nhậu nhẹt nhiều quá nên xơ gan chết mấy năm nay rồi.
Về câu chuyện này thì là em có chứng kiến và nhớ sau thì kể lại cho các bác thôi, lời thoại thì em có viết lại cho rành rọt để các bác tiện theo dõi. Chứ nhiều khi em cũng không hiểu làm sao mà con vật có thể báo oán nữa... Sau vụ đó em luôn nhủ, chắc từ giờ ăn chay cho lành
Nguồn: Phuong Linh voz