Thầy Tư có vẻ hơi bất ngờ về tình huống phát sinh vừa xảy ra. Dù ông biết chị Liễu đang bị gì nhưng không nghĩ nó lại vượt xa khỏi suy đoán của mình như vậy.
Bà cụ vừa quay sang cũng lập tức giật mình trước điệu bộ của chị Liễu. Những tiếng nhóp nhép phát ra từ khuôn miệng vẫn vang lên đều đặn.
- Liễu...Liễu...Liễu...sao vậy con ơi...Liễu Liễu....
- Má... Má...má...
Bên cạnh,thằng Tí cũng bất chợt kêu lên ba chữ Má. Bà cụ vô cùng sững sốt. Chẳng lẽ nào anh hai đã đi rồi hay sao. Nhưng không,hình như vẫn là chất giọng đặc sệt đó,sao tự dưng lại gọi con gái mình là má. Thằng Tí tự nhiên biến sắc,lùi lại vài bước,tỏ vẻ sợ sệt. Chị Liễu càng đi tới nó càng lui ra sau,lưng đã chạm vào cái tủ thờ.
- Khụ khụ khụ Dần....lấy gậy cho má...
- Hả.
Bà cụ hốt hoảng khi nghe chị Liễu gọi thẳng tên mình với một chất giọng khàn khàn đắc sệt,đôi môi nhóp nhép,đặc trưng của những người hay ăn trầu. Bà không tin vào mắt mình nữa. Chẳng lẽ nào,đây là má chồng của mình sao.
- Dần..gãi lưng cho má.. Haha haha
- Má...là má...là má hả má....má ơi.....là má hả má..
- Má đây. Má đây. Haha haha. Má về thăm con thăm mấy đứa nhỏ đây.
- Má !!!
Thằng Tí gằn giọng gọi to. Vẫn là cái chất đặc sệt như vậy. Lần này có thể hiểu không phải là do nó đã hồi tỉnh mà gọi chị Liễu bằng má mà đây chính là bác đang gọi má,tức là bà nội của chị Liễu.
- Má nói mốt má mới về mà má. Má gạt con... Má gạt con..
- Má không về thì ba về. Ba về mày có chết. Nghe không. Hả. Khi sống mày quậy tao chưa đủ hay sao. Hóa kiếp rồi,thì cái tâm cái tính nó cũng phải được rũ bỏ chứ. Sao vậy con. Mày sân si,mày còn vướng bận như vậy,làm sao mà siêu thoát chuyển kiếp được.
- Con không sân si. Con chỉ làm cho ra lẽ. Để bọn nó hiểu cái nào là đạo làm người. Mỗi lần con về đây,chưa bao giờ nghe thằng chồng nó nhắc đến con,nhắc đến mảnh đất,cãi nhà đang ở đó. Ngày trước là của con mà má. Chính ba má cho con mà. Vậy mà giờ ở được rồi,tụi nó phủi phui hết,tát nước ra mương như vậy má có chấp nhận không.
- Vậy má hỏi bây,lúc còn sống,bây hành hạ ba với má,đố kị với vợ chồng con Dân từng miếng ăn tấc đất,có cái đạo nào chấp nhận không. Ba má ngậm đắng nuốt cay cho con miếng đất đó là thiệt thòi cho vợ chồng con Dần con có biết không Điền. Đáng lẽ con phải ở căn nhà này để thờ ba thờ má,đỡ đần cho vợ chồng con Dần nè con. Nhưng rồi ba má mất,mày lại đổ đốn hơn,chẳng biết cái nghiệp thế nào,mà cũng theo ba má sớm. Đó có phải lả cái nghiệp chướng mà con gây ra không. Đáng lẽ có anh có em đỡ đần,mà giờ mỗi đứa một phương,kẻ âm người dương con có thấy thỏa mãn,vui sướng không. Má với ba đã khuyên nhủ con bao nhiêu năm nay,mà con không nghe là sao Điền. Giờ con về trách móc con cháu,có cái đạo làm người nào nó sai lệch như vậy không con. Con cháu nó có làm gì sau thì má nó chịu. Con dại cái mang mà. Không thì bản thân nó tự sinh nghiệp ra mà chịu. Có trời biết đất biết mà con. Đáng lẽ một hai bữa nữa,má tính về thăm thằng Hải,về nhìn nó một chút rồi đi. Nói gì thì nói,má cũng thương hai vợ chồng con Liễu. Tụi nó trẻ người non dạ,con răn đe,tự khắc con Dần nó dặn dò. Má sợ cái bản tính nóng nảy của con,sự thù hận của con nên phải đi theo về đến đây,ở trong cái tiệm may của con Liễu. May mà gặp thầy đây,thông thấu mọi chuyện,má có dặn hai bữa nữa là ngày giỗ của con,quay lại giúp,ai ngờ con lại nông nổi như vậy. Đến từng tuổi này,bao nhiêu năm xa lìa cõi trần rồi,mà con vãn không rũ bỏ được bụi trần hay sao con. Má còn tính nhờ thầy gửi con lên chùa để mà nhẹ nghiệp. Con phải tỉnh ngộ đi chớ Điền.
- Con....con...
- Con có nghe lởi má không Điền. Ba má khổ nhiều rồi,con cũng dằn vặt chừng đó năm rồi. Chưa đủ sao con. Cái đáng trân trọng nhất là cái tình cảm máu mủ, chớ không phải vài đồng bạc, vài tấc đắc đâu con. Cuối đời con cũng về với trời,nằm sâu dưới ba bốn tắc đất thôi con. Đến lúc đó con biết giãi bày với ai, biết hơn thua đố kị với ai,biết sân si với ai. Con phải tỉnh ngộ đi chớ. Sao lại quay sang quở trách máu mủ của mình. Cõi sống là cõi đọa đày, nhẽ ra qua được cõi đọa đầy,con phải sống lương thiện,sống đức độ để cứu vớt cái nghiệp của mình chớ con. Cõi này mới là cõi sống,cõi an hưởng nè con. Cõi trần gian chỉ là cõi đọa đày mà thôi.
- Con...con...nghe má...con nghe má mà....huhu... Má ơi...má ơi.....
Những lời giáo huấn sâu sắc từ bà cụ đã đi như đâm xuyên vào tâm can của kẻ lầm lỗi. Bác của chị Liễu quỳ gối,chắp tay trước mặt xám. Quả thật bà cụ nói không sai,cõi trần gian là cõi đọa đày,là cõi mà con người buộc phải trải qua,buộc phải chiến đấu với hỉ nộ ái ố,với sắc giới sân si của thứ gọi là đời. Công đức cũng từ tâm mà ra, oán nghiệp cũng từ tâm mà đến. Cõi chết,chính là cõi để hình thành nên một con người đúng nghĩa, một cuộc sống đáng để tận hưởng.
Thầy Tư cất lại miếng bát quái vào túi,gật gù vuốt râu mỉm cười. Thì ra mọi khúc mắc chỉ có vậy,nhưng vì là lòng người,nên rất khó nắm bắt. Cả một đoạn trường dài đằng đẵng,những thứ ta cho là thù hận,cho là không thể tha thứ,thực chất cũng là do chính ta tự hình thành và phóng đại nó lên.
- Đi với má...đi với má... Điền. Con Dần phải dặn dò tụi nhỏ sống cho thật tốt,cho thật vui vẻ nghe con.
- Dạ...con...biết rồi. Con xin ghi nhớ....
- Điền đi với má con. Đi với má..
- Dạ....
Một cơn gió bỗng dưng tạt ngang qua khiến không gian bỗng trở nên lạnh toát,hai cái bóng mờ ảo từ từ thoát ra khỏi thể xác của chị Liễu và thằng Tí. Thế nhưng nhìn gương mặt của thầy Tư vẫn có gì đó rất khúc mắc.
- Hức hức hức.... Huhu huhu huhu huhu
-------------------
Đọc tiếp: (Tập 1) (Tập 2) (Tập 3) (Tập 4) (Tập 5) (Tập 6) (Tập 7) (Tập 8) (Tập 9) (Tập 10) (Tập 11) (Tập 12) (Tập 13) (Tập 14) (Tập 15) (Tập 16) (Tập 17) (Tập 18) (Tập 19) (Tập 20) (Tập 21) (Tập 22) (Tập 23) (Tập 24) (Tập 25) (Tập 26) (Tập 27) (Tập 28) (Tập 29) (Tập 30)
Đọc trọn bộ: NGHIỆP LÀM THẦY PHÙ THUỶ - NGUYỄN NGỌC QUANG
Bản quyền thuộc về tác giả Ngọc Sơn